Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 27: Kẻ vô danh.




Chương 27: Kẻ vô danh.

Chương 27: Kẻ vô danh.

Lập tức trên bức màn lớn chiếu lên một hình ảnh mờ nhạt. Trên đỉnh Song Sơn, mưa phùn không dứt. Mây mù cũng vì vậy mà vờn quanh, tựa như tiên cảnh.

Một thanh niên đeo mặt nạ, tay cầm kiếm, khoác trên mình áo tơi đang đội mưa đi về phía đỉnh núi.

Trời bỗng mưa lớn, sườn núi trơn trượt, bên cạnh có một hồ nước nho nhỏ. Hắn ta dừng lại ở sườn núi một hồi lâu, ngước mắt nhìn hồ nước ấy.

Hắn ta rút một kiếm ra sau đó vung lên trời. Một kiếm này chém ra, những giọt mưa dường như đọng lại.

Nếu nhìn kỹ càng, có thể thấy những giọt mưa ở chu vi xung quanh đều bị bổ ra làm đôi. Sau khi một kiếm chém xuống, thì không có động tĩnh gì cả.

Chỉ là một khắc sau, mặt hồ đang yên ả bỗng nhiên mặt nước bị chẻ làm đôi.

Dòng nước bị chẻ làm đôi phọt lên tận không trung sau đó đổ ập xuống. Ở chính giữa có một con đường xuyên thẳng xuống dưới đáy hồ.

Hắn ta nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, sau đó quyết tuyệt mà nhảy xuống dưới.

Rồi cứ như vậy, vô vàn cơ duyên đã mở ra, trong tu sĩ đi vào Song Tình Sơn.

"Nghe nói những vị tiên tử khác của Nam Đàm Thủy Vực đều không đến Song Tình Sơn, chuyện này là vì sao?!" Lúc này, bỗng nhiên Song Tình cốc chủ lên tiếng.

Nghe thấy Song Tình cốc chủ hỏi vậy, Nam Đàm vực chủ trên mặt có một chút kiêu ngạo hiện lên, nàng ta hất cằm, trong giọng nói để lộ một chút tự hào.

"Nam Damd có ba vị tiên tử, một vị thì đã ở trong Song Tình Sơn, còn hai vị còn lại đã tiến về Tuyệt Tình Đại Ngàn để chuẩn bị cho bí cảnh Tuyệt Tình Đại ngàn sắp mở ra!"

Nhắc đến Tuyệt Tình Đại Ngàn, Song Tình Cửu sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng.



Tuyệt Tình Đại Ngàn bao gồm toàn bộ Trung vực là thế lực lớn nhất khiến ai cũng muốn hướng tới.

Nhưng cho dù hướng tới thì cũng không làm được gì cả, bởi vì Tuyệt Tình Đại ngàn thiên kiều vô số. Cho dù Đại Nho Bình Nguyên, Nam Đàm Thủy Vực và Song Tình sơn cốc có cho đệ tử tiến đến Tuyệt Tình Đại Ngàn, thì cũng không thu hoạch được bao nhiêu, thậm chí hơn ngàn năm trước toàn quân còn bị diệt nữa.

"Nghe nói Song Tình cốc chủ định cho Song Tình Thập Tam tiến về Tuyệt Tình đại ngàn ư?" Lúc này nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên cũng lên tiếng, giống như vô cùng tò mò.

"Khuyển tử tài học không bằng người, cho nên tiến đến Tuyệt Tình đại ngàn cũng là một cách để đột phá bản thân. Chỉ là…." Song Tình Cửu ngập ngừng một lúc, sau đó thở dài một cái giống như đang cảm thán gì đó.

Nhưng lúc này một trận xôn xao từ phía dưới tu sĩ chuyển đến.

"Ông trời của ta ơi đó chính là bao nhiêu trượng vậy!"

"Ánh sáng chói mắt quá, ban đầu chỉ là 3,14 trước nhưng bây giờ đã dâng lên 12.56 trượng mất rồi!"

"Đó là cột đá tượng trưng cho Tình Sơn đấy ư? Là ai đang đăng đỉnh Tình Sơn??"

"Mau mau nhìn lên bên trên, xem xem là ai đang đang định Tình Sơn!"

"Đó đó chính là Nam Đàm Tiên Tử ư???"

Nam Đàm tiên tử hiện nay đang đứng trước một mảnh bình nguyên.

Nàng ta xoay lưng về phía bức màn, bóng lưng yểu điệu kia khiến cho biết bao tu sĩ mơ ước.

Trên đại ngàn là một rừng hoa hồng lớn màu đỏ, giống như là một biển máu vậy.

Ở giữa biển hoa hồng, bỗng nhiên vô vàn cánh hoa từ bốn phương tám hướng tụ tập lại. Sau đó bạch quang chợt lóe, một nam nhân bỗng nhiên xuất hiện.



Người đến dung mạo xuất thần, một bộ hồng y yêu dã l, tóc đen thả sau lưng. Vừa cuồng dã lại yêu nghiệt, ấn tượng đầu tiên khiến người ta nhìn vào đó chính là bá đạo và khó nắm bắt.

Lúc này hắn ta vươn tay, trong tay lập tức hiện lên một bó hoa hồng lớn đi về phía của Nam Đàm tiên tử.

Nam Đàm tiên tử thấy nam nhân như vậy, trong mắt ảnh lên một chút kinh diễm bởi chính dung mạo của hắn.

Khi hắn đến nơi, liền nhét bó hoa hồng vào trong lòng của Nam Đàm tiên tử. Nam Đàm tiên tử vẻ mặt thẹn thùng, sau đó cúi đầu ngửi mùi hương trên những đóa hoa màu đỏ diễm lệ kia.

Nam tử thấy vậy ánh mắt loé qua một chút khinh thường, giống như đã đạt được âm mưu gì đấy.

Hắn ta tiến gần về phía Nam Đàm tiên tử, vươn tay cầm lấy cánh tay của nàng ta, sau đó cúi người xuống định hôn lên đôi môi của nàng.

Khi mà môi chạm môi, bỗng nhiên thần sắc của nam tử hoảng loạn vô cùng. Hắn ta lùi về phía sau một cách loạng choạng, sau đó cúi người nhìn phía lồng ngực của mình.

Chỉ thấy trái tim của hắn ta đã bị khoét ra máu tươi chảy đầm đìa. Mà trái tim của hắn, vẫn còn đập trên chính đôi tay của Nam Đàm tiên tử.

Thần sắc nàng mê li, gương mặt tuyệt mỹ vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta rợn tóc gáy.

"Nam nhân vốn chỉ là thứ để chơi đùa mà thôi, ai cản bước ta thì kết cục sẽ giống như trái tim này!"

Đoạn nói, nàng bóp nát trái tim đang đập trên bàn tay của nàng, máu tươi cùng huyết nhục phun lên một nửa bên mặt của nàng khiến nàng càng giống như nhập vào ma đạo.

Toàn bộ bình nguyên đầy hoa hồng bỗng chốc giống như tờ giấy, bị đốt bởi chính ánh lửa, nháy mắt đã biến mất thành tro tàn không còn gì nữa.

Mà trên tay của Nam Đàm tiên tử xuất hiện một sợi tơ màu đỏ.

Nam Đàm tiên tử thấy sợi tơ này, bên môi khẽ cười giống như là thỏa mãn vô cùng.



Trong nháy mắt thân hình của nàng cũng biến mất không còn gì nữa.

Lúc này ở bên ngoài Song Tình Sơn chúng tu sĩ nhìn thấy tất cả mọi việc, không khỏi hít hà một hơi, phía sau lưng bốc lên mồ hôi lạnh.

Không hổ danh là nữ nhân càng đẹp, thì càng nguy hiểm. Con mẹ nó đây chẳng phải là tàn nhẫn quá rồi hay sao.

Nhưng cho dù thế nào thì bọn họ cũng không dám thực sự nói ra trước mắt của Nam Đàm vực chủ và Nam Đàm tiên tử.

Nam Đàm vực chủ nhìn thấy Nam Đàm tiên tử đã thông qua thí luyện và đạt được cơ duyên, sắc mặt giãn ra có vẻ vô cùng hài lòng.

Và lúc này qoang mang của chiếc cột biểu trưng cho Tình Sơn, ánh sáng cũng tăng vọt lên tới 15.7 trượng. Có thể thấy cơ duyên của Nam Đàm tiên tử rất là cao.

Trong khi tất cả mọi người đang tìm kiếm toàn bộ đi thiên kiêu nổi tiếng ở Trung vực, thì Song Tình Cửu, lại đang tìm kiếm một người khác.

Theo lời của Song Tình Thập Tam bẩm báo, thì người đó bộ dạng rất giống người bình thường, nếu chỉ nhìn qua thì sẽ lầm tưởng là phàm nhân. Phong cách hành động thì thanh kỳ, bên hông treo một chiếc hồ lô.

Khí chất hắn thì nho nhã, đặc biệt đôi mắt thâm thúy giống như đã trải qua vạn cổ vậy.

Song Tình cốc chủ nhìn toàn bộ bức màn màu xanh từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Nhưng cho dù hắn có căng mắt ra nhìn, cũng tìm không thấy bóng dáng của Túng Thiên Tỉnh.

Đến khi hắn muốn bỏ cuộc, bỗng nhiên nhìn thấy một góc không gây chú ý ở phía Nam hẻo lánh, tựa hồ chẳng một ai chú ý nơi đó cả.

Đó chính là hình ảnh nơi Nhân Duyên thôn mà Túng Thiên Tỉnh đang ở lại.

Nhưng khi nhìn thấy dung mà thường thường của Túng Thiên Tỉnh, bất tri bất giác Song Tình cốc chủ có chút thất vọng, bởi vì người này cơ hồ không khác phàm nhân là mấy.

Nhưng cho dù vậy vẫn là nên cẩn thận hơn. Lão ta cúi đầu mân mê chiếc ngọc giản trên tay, ngọc giản lóe lên bạch quang, sau đó bạch quang ảm đạm dần đi.

Đó là ngọc giản liên hệ bên trong Song Tình Sơn. Hắn ta chỉ có thể ra lệnh cho đệ tử của Song Tình sơn cốc bảo vệ cho Túng Thiên Tỉnh.

Những chuyện mà Song Tình cốc chủ làm, tuy rằng được coi như là rất bí ẩn, nhưng mà cũng không thoát khỏi ánh mắt của nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên.

Hắn ta nhìn về phía người thanh niên đang đứng bên cạnh mình nãy giờ, sau đó khẽ gật đầu giống như trao đổi ám hiệu gì đấy.