Chương 25: Thế cục.
Dường như Nhân An Vũ cũng không thể tưởng tượng được, mẫu thân của mình lại muốn s·át h·ại chính bản thân mình.
Nàng ta ngơ người ra một lúc, sau đó ánh mắt mơ hồ đảo quanh tựa hồ mất đi tiêu cự.
Túng Thiên Tỉnh trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt nhìn qua thôn trưởng đang nằm trên giường, rồi khẽ nhướng mày.
Linh lực theo ngón tay của hắn vung ra ngoài, trở thành một sợi tơ gắn liền với thân thể của thôn trưởng. Một đầu khác gắn liền với thân thể của thôn trưởng phu nhân.
Trong nháy mắt sợi tơ ấy bám vào thân thể, ánh mắt của thôn trưởng có thể thấy mơ màng đi xuống. Mà lúc này thôn trưởng phu nhân cả người đều run bần bật, sau đó đổ ập xuống dưới đất.
Một sợi dây liên kết giữa hai người đột nhiên hiện lên, đó chính là sợi dây nhân duyên.
Nhìn từ bên ngoài đó chỉ là một sợi dây bình thường, nhưng sợi dây này chính là Nhân Duyên đại đạo đấy.
Trong khi tất cả mọi người kinh ngạc vì thủ đoạn của Túng Thiên Tỉnh, thì lúc này trên không chung bỗng nhiên hiện lên một bức màn lớn. Sợi dây liên kết của hai người, cũng như vậy mà phát ra chút hình ảnh xưa kia.
Thì ra thôn trưởng phu nhân ngày xưa vốn dĩ là mỹ nhân đẹp nhất của Nhân Duyên Thôn. Bởi vì ỷ vào sắc đẹp cho nên cậy sủng mà kiêu, thích làm gì thì làm trêu chọc ong bướm khắp nơi.
Mà thôn trưởng, cũng chính là một trong những thanh mai trúc mã của nàng ta. Yêu thầm nàng ta đã lâu nhưng nàng ta chướng mắt thôn trưởng, cho nên cứ ậm ừ mãi không nhận lời kết thân.
Và hơn nghìn năm trước, vốn dĩ Song Tình Sơn mở ra một lần, lúc này nàng ta đang ở độ tuổi niên hoa cho nên rất là đẹp.
Những tu sĩ đi vào Song Tình Sơn cũng vì vậy mà rung động trước sắc đẹp của nàng ta.
Trong đó có một vị tu sĩ, có lẽ là nho tu miệng lưỡi trơn tru, lừa gạt thôn trưởng phu nhân rằng muốn lấy nàng ta làm vợ. Thôn trưởng phu nhân bởi vì rung động trước những lời ngon ngọt của hắn ta, liền đồng ý việc chung thân đại sự.
Chuyện cứ như vậy đi qua hơn trăm năm, nhưng mà sau hơn 100 năm thì Song Tình Sơn bắt buộc phải đóng lại.
Mà tu sĩ kia ở lại Nhân Duyên Thôn 100 năm, cũng đã sớm chán ngấy thôn trưởng phu nhân. Cho nên sau khi Song Tình Sơn sắp đóng cửa, hắn ta không nói một lời liền vứt bỏ thôn trưởng phu nhân, sau đó đi ra ngoài Song Tình Sơn.
Thôn trưởng phu nhân biết mình bị lừa gạt, cho nên từ đấy bắt đầu hận tu sĩ. Nhưng mà cho dù nàng hận hắn ta, thì cũng đã mang thai, mà đứa con này chính là con trai đầu lòng của nàng ta, cũng chính là Nhân Trình đấy.
Chưa xuất giá đã có con, chuyện này nhanh chóng lan ra toàn bộ Nhân Duyên Thôn. Nam nhân trong thôn cũng như vậy mà chán ghét nàng ta.
Ngày thường được yêu chiều sủng ái, được mọi người đón nhận bởi chính sắc đẹp của mình. Nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, thôn trưởng phu nhân sao có thể cam tâm tình nguyện.
Nhưng lúc này, thôn trưởng cũng không chê rằng nàng ta đã có thai với người đàn ông khác, vẫn yêu thương vẫn chiều chuộng nàng ta, sau đó nhanh cưới nàng ta vào cửa. Cũng nhận Nhân Trình là con của mình.
Tuy rằng khinh thường xuất thân của thôn trưởng, nhưng mà đây cũng chính là con đường cuối cùng của nàng rồi. Bất đắc dĩ, nàng mới có thể tiếp nhận lời cầu hôn của thôn trưởng.
Ban đầu nàng còn có thể nói vài lời ngon ngọt để ứng phó qua loa thôn trường. Nhưng lâu dần biết tình cảm thôn trưởng đối với mình, nàng ta liền trở về như phía trước bản tính vốn không rời.
Tuy rằng hận vì tu sĩ đã lừa nàng, nhưng mà nàng vẫn hết mực yêu chiều đứa con trai của mình với tu sĩ kia.
Cuối cùng khi sinh hai đứa con gái cho thôn trưởng, nàng lại mặt nặng mày nhẹ, suốt ngày chỉ tay năm ngón đay nghiến hai đứa con gái của mình.
Bản chất con người chính là tiện như vậy. Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở những thứ này, thì cũng không nói nhưng mà sau hơn 1000 năm, thôn trưởng dạy bảo nàng ta cách tu luyện.
Tuy rằng nàng ta có linh căn, nhưng linh căn thấp kém, tuy rằng có thể sống hơn nghìn năm nhưng dung mạo cũng dần dần già nua.
Đến khi nhìn thấy dung mạo tựa như thiên tiên của hai đứa con gái, lòng ghen ghét cuối cùng cũng bộc phát.
Vừa mới hôm qua Nhân An Vũ vừa mới từ bên ngoài trở về, đã nghe thấy tiếng khắc khẩu của phụ mẫu ở bên trong.
Sau khi len lén bò tường nghe, nàng vô cùng kinh ngạc. Thì ra thôn trưởng phát hiện thôn trưởng phu nhân tư thông với người bên ngoài, cho nên tức giận vô cùng, hai vợ chồng cứ như vậy cãi nhau.
Đến khi thôn trưởng muốn nhắc đến việc hòa ly thì thôn trưởng phu nhân giống như nổi bão vây, liên tục công thích thôn trưởng, khiến cho thôn trưởng trở tay không kịp. Cuối cùng bị xô ngã xuống đất, trên người cũng trúng vài chiêu.
Tuy rằng giữ được cái mạng, nhưng lại trúng gió không nói được chuyện. Thôn trưởng phu nhân sợ hãi, nhưng rất nhanh bình tĩnh xuống dàn xếp mọi chuyện.
Lúc này Nhân An Vũ muốn đi tìm thầy lang ở thôn bên cạnh cho thôn trưởng, nhưng bị thôn trưởng phu nhân ngăn lại.
Sau đó tất cả mọi chuyện đều om sòm như vậy đấy.
Khi hình ảnh phát xong, tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Những người thôn dân xung quanh nhìn về phía thôn trường phu nhân chỉ chỉ trỏ trỏ này nọ, sắc mặt khinh bỉ vô cùng.
Sống nửa đời người, luôn được người tôn kính chiều chuộng hết sức, sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Thôn trưởng phu nhân dường như nổi điên, rồi từ trên mặt đất nhảy lên. Không những như vậy bà ta còn chỉ thẳng vào mặt Túng Thiên Tỉnh quát lớn.
"Người nói bậy! Tất cả mọi người đều nói bậy mọi người bị tên tu sĩ này lừa rồi! Chính cả Nhân An Vũ cũng bị mê hoặc mất rồi!!!"
"Hôm nay Nhân An Vũ lập lời thề, những lời nói ra đều là thật, tuyệt không có nửa lời gian dối!"
Lời thề độc cũng đã nói ra, Nhân An Vũ quỳ ở dưới đất khóc nức nở, vốn dĩ một gia đình êm đẹp cuối cùng lại đi theo hướng này.
Hắn ta bước vài bước bước đi đến trước mặt của thôn trưởng, linh lực theo cánh tay của Túng Thiên Tỉnh độ vào trong người của thôn trưởng giúp hắn tuần hoàn một chu thiên.
Cứ như vậy v·ết t·hương của thôn trưởng đã dần dần khép, lại đầu óc cũng thanh minh lên.
Cho dù là tu sĩ cũng sẽ mắc phải những bệnh của phàm nhân, cho nên chỉ cần có người khai thông kinh mạch giúp, là có thể bình thường trở lại rồi.
Thôn trưởng ngồi dậy, sau đó chắp tay đối với Túng Thiên Tỉnh một cái coi như cảm tạ. Sắc mặt của hắn rất xấu, dường như chuyện này đã kích với hắn rất lớn.
"Đa tạ tiên nhân đã cứu giúp!"
"Nếu mọi chuyện đã xong xuôi, vậy ta cũng không tiện tay nhúng tay vào chuyện gia đình của thôn trưởng. Chuyện này thôn trưởng cứ cân nhắc rồi giải quyết đi nhé!"
Thôn trưởng khẽ gật đầu, Túng Thiên Tỉnh cười cười, sau đó phất tay áo đi ra ngoài. Thôn dân nhìn thấy hắn tự động tránh đường, ánh mắt đều vô cùng sùng bái.
Cứ như vậy danh tiếng của Túng Thiên Tỉnh trong thôn cũng đã truyền ra. Ai ai cũng biết tiên nhân ở lại trong thôn định cư, nhưng không ai biết hắn tên là gì, chỉ biết hắn gọi là Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão ở đây chính là người se duyên, không ai không biết, cho nên tất cả mọi người mấy hôm nay vẫn luôn bàn tán về chuyện này.
Mà Túng Thiên Tỉnh cũng dứt khoát sống một cuộc sống bình phàm, ngày ngày nghe thôn dân đi ngang qua chào hỏi rồi kể chuyện. Thỉnh thoảng tiểu đậu đinh, con trai của Nhân Anh lại đến tìm hắn nói chuyện.
Hôm nay cũng như thường ngày hắn dậy sớm. Nhưng trước cổng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người đó không ai khác, chính là con gái của thôn trưởng, Nhân An Vũ.