Chương 24: Duyên Cẩn Không.
"Tiên nhân có điều không biết, bọn nữ nhi nuôi chỉ để tốn tiền của mà thôi. Sau này khả năng không được nhờ vả ngày nào, chỉ có con trai mới là chỗ dựa sau này!" Bà ta khẽ vung khăn tay, gương mặt nếp nhăn đầy mà treo vẻ nịnh nọt.
Đến phu quân của mình ngã bệnh, cũng không đi chăm sóc mà ở đây đay nghiến chính nữ nhi của mình.
Có vẻ như cảm thấy Túng Thiên Tỉnh tán đồng với lời nói của mình, bà ta càng nói càng hăng bất tri bất giác.
"Ngài xem xem, tuy rằng hai đứa con gái bọn nó chính là nuôi tốn tiền tốn cơm. Nhưng mà dung mạo lại có thừa, nếu ngài không ngại…!"
"Hồ nháo!"
Túng Thiên Tỉnh quát lớn, tiếng quát mang vẻ uy nghiêm, vốn là tu sĩ chỉ cần một lời nói, một cái nhấc tay là có thể khiến phàm nhân run sợ, huống chi Túng Thiên Tỉnh từng là Đại Thừa đại năng, lại còn đang tức giận.
Thôn trưởng phu nhân sắc mặt trắng bệch, sau đó lập tức im miệng không dám nói thêm gì nữa.
"Nhân Anh ngươi đi vào trong nhà, đưa trưởng thôn ra đây!" Nhân Anh khẽ gật đầu, sau đó đưa một vài tráng hán đi vào trong nhà của trường thôn.
Mà lúc này sắc mặt của thôn trưởng phu nhân vô cùng xấu. Nhưng ngại vì Túng Thiên Tỉnh ở đây, nên mới cố gắng kiềm chế lại mà thôi.
Túng Thiên Tỉnh cũng nhìn đến cô gái quỳ giữa sân và chàng thanh niên đó. Dung mạo như vậy khó trách, cũng là thượng thừa.
Còn tên thanh niên dung mạo cũng có vẻ xuất phàm, hắn ngồi quỳ ở đấy, sống lưng thẳng tắp, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của cô gái.
Khi Túng Thiên Tỉnh đánh giá tên thanh niên, tên thanh niên cũng đánh giá lại Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta dường như không giống những thôn dân khác, tôn kính và sợ hãi hắn.
Trong ánh mắt của tên thanh niên, Túng Thiên Tỉnh nhận thấy vẻ cẩn trọng và không có gì có thể khiến ánh mắt ấy ba động. Chỉ khi nhìn về phía cô nương bên cạnh, mới có một chút ôn nhu khiến người ta c·hết chìm trong đấy.
"Ngươi chính là Duyên Cẩn Không?" Túng Thiên Tỉnh dò hỏi, trong ánh mắt của hắn lóe lên một vệt kim quang.
Nháy mắt thế giới của Túng Thiên Tỉnh nhìn thấy, khác so với thường nhân vô cùng lớn.
Những người này trên thân đều không có ánh sáng nào cả, tượng trưng cho phàm nhân. Nhưng khi nhìn đến Duyên Cẩn Không thì lại khác.
Vô vàn ánh sáng màu vàng từ thân thể của hắn tỏa ra bên ngoài, sau đó cùng với hành trăm ngàn sợi tơ nhân duyên, buộc lại vào cái trên cánh tay của cô gái bên cạnh hắn.
Xem ra đúng là có chuyện cho hắn làm rồi đây. Chỉ tiếc cô gái tên Nhân An Vũ này lại là phàm nhân, không hề có một chút linh lực ba động. Thần hồn cũng không có mạnh mẽ giống như một kẻ tu tiên, cũng không giống người truyền kiếp.
Chẳng mấy chốc Nhân Anh đã đi ra ngoài. Phía sau hắn là một vài tráng hán khiêng một chiếc giường lớn đi ra giữa sân.
Mà chính giữa chiếc giường đấy, thôn trường hôm qua vẫn đang sắc mặt hồng hào, hiện tại nằm thẳng trên giường, đôi mắt trợn to, khóe môi thì méo qua một bên, nước dãi chảy cả ra bên ngoài.
"Ô ô!" Lão trưởng thôn nhìn thấy Túng Thiên Tỉnh, tuy rằng mặt của lão run rẩy nhưng hắn vẫn nhìn thấy lão ta kích động vạn phần.
"Được rồi nếu đã đầy đủ, vậy thì từng người đối chất!" Đoạn nói Túng Thiên Tỉnh nhẹ nhàng dựa vào ghế, tự tay rót cho mình một chén trà.
Thôn trưởng phu nhân thấy vậy một năm một mười, hùng hổ nói ra.
"Tiên nhân có điều không biết, chuyện bắt đầu từ việc nghiệt nữ này có người yêu thích. Chuyện chung thân đại sự, vốn là lời của mai mối, bậc cha mẹ ưng thuận, sao lại có thể tự nhận định chung thân của mình. Ta tuyệt đối không thể đồng ý mối hôn sự này…" Theo lời tự thuật của thôn trưởng phu nhân, Túng Thiên Tỉnh khái cũng biết chuyện là như thế nào.
Cũng không khác lời nói của Nhân Anh là mấy, nhưng cũng không thể vì chuyện cỏn con như vậy, mà thôn trưởng ngã bệnh. Ở đây chắc hẳn phải có ẩn khuất gì đó.
"Người! Đúng chính là ngươi, Nhân An Vũ đến lượt ngươi nói, chuyện là thế nào?"
Nhân An Vũ sắc mặt trắng bệch đưa mắt nhìn thôn trưởng phu nhân, thấy ánh mắt đe dọa của thôn trưởng phu nhân, cả người đều run một cái sau đó nàng ta nhìn về phía Nhân An Hoa và Nhân Trình giống như muốn tìm một chút động lực nào đó để có dũng khí nói chuyện.
Nhưng Nhân An Hoa nhìn thấy ánh mắt của Nhân An Vũ, liền quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhân An Vũ. Mà Nhân Trình cũng khinh miệt cười một tiếng, chuyện này khiến cho sắc mặt của Nhân An Vũ trực tiếp trắng bệch.
Sau đó nàng nhìn về về phía Duyên Cẩn Không lại nhìn bàn tay của mình bị nắm chặt bởi chính ngón tay của hắn, chặt chẽ không một kẽ hở nào.
Nàng ta cười thảm đạm một tiếng, sau đó dùng tay còn lại bẻ những ngón tay của Duyên Cẩn Không ra. Duyên Cẩn Không sắc mặt hoảng loạn, cầu xin nhìn nàng.
"Tiên Nhân có thể để ta nói với cha ta một vài lời không?!" Nàng ta từ tốn nói, đã như vậy Túng Thiên Tỉnh nào không thể không gật đầu.
Nhân An Vũ thế lạy một cái, sau đó đứng dậy đi bên giường của thôn trưởng. Nàng ta nắm lấy bàn tay đang run rẩy, kích động của thôn trưởng sau đó nhỏ giọng nói.
"Phụ thân, nữ nhi bất hiếu không thể nào mà tự quyết được. Nếu như người còn tỉnh táo, muốn nữ nhi nói ra chuyện này cho tiên nhân phán, người liền nháy mắt một cái. Còn nếu không liền nháy mắt hai cái!"
Thôn trưởng nghe vậy, ánh mắt nhìn Nhân An Vũ có chút đau xót, ông ta nhắm mắt lại sau đó nháy mắt một cái.
"Tiên nhân, ta muốn tố cáo mẫu thân của ta tư thông với người bên ngoài thôn. Sau đó phụ thân ta phát hiện xảy ra xô xát, mẫu thân ta hạ sát thủ, muốn ông ấy sống cả đời như vậy, không thể được chữa khỏi!"
Nhân An Vũ cười khổ sau đó tiến đến trước mặt của Túng Thiên Tỉnh, dập đầu mà nói.
Nhưng lúc này thôn trưởng phu nhân bỗng nhiên giống như nổi điên, bất chấp tất cả xông đến trước mặt của Nhân An Vũ.
Trong bàn tay của bà ta, có cầm một cây chủy thủ sáng loáng. Nếu cây chủy thủ này mà đâm vào Nhân An Vũ, có thể khiến nàng ta m·ất m·ạng ngay lập tức.
Duyên Cẩn Không thấy bà ta lao về phía Nhân An Vũ, sắc mặt lãnh lệ sau đó không màng tất cả kéo lấy Nhân An Vũ vào trong lồng ngực. Rồi hắn xoay người lấy thân định muốn chắn một đao cho nàng ta.
"Nghiệt nữ, ngươi nói bậy, chẳng qua ngươi muốn che giấu việc ngươi với họ Duyên kia. Chuyện xấu trong nhà lại muốn truyền ra ngoài ư? Mặt mũi của phụ thân ngươi, mặt mũi của thôn trưởng biết để đi đâu nữa?"
Túng Thiên Tỉnh thấy vậy bàn tay khẽ vung lên, linh lực lập tức đánh trúng cổ tay của bà ta, dao găm cũng vì thế mà bay ra ngoài.
Túng Thiên Tỉnh khẽ kẹp hai ngón tay lại, sau đó chỉ vào đầu gối bà ta. Chỉ thấy linh lực giống như một sợi dây xích, quật mạnh vào đầu gối của bà ta, khiến bà ta đầu gối đau xót ngã nhào xuống đất.
"Người đời có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng mà hôm nay bà đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ thở dài, ánh mắt uy nghiêm vô cùng. Khí thế trên người hắn phát ra, khiến cho thôn dân xung quanh không dám ho he nửa lời.
Còn thôn trưởng phu nhân, bà ta phủ phục dưới đất, dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ bà ta khiến bà ta hoảng sợ không thể thở nổi.
Tràng cảnh yên tĩnh, tựa như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Túng Thiên Tỉnh quét mắt qua thôn trưởng rồi thôn trưởng phu nhân. Sau đó nhẹ nhàng cất lời, những lời này thôn trưởng phu nhân cũng nghe được, bà ta trắng trợn mắt không cam lòng mà muốn giãy giụa đứng dậy.
"Nếu như ta đã đến đây, cũng muốn định cư ở đây một thời gian. Vậy cũng nên thay mặt thôn trưởng làm ra và chuyện sáng tỏ! Nhân An Vũ ngươi nói đi, chuyện bắt đầu từ bao giờ và như thế nào?"