Chương 23: Ghen như Hoạn Thư.
Tu sĩ không cần ngủ, mà cho dù có ngủ thì cũng chỉ là nhập định mà thôi, cho nên một đêm cứ như vậy đi qua.
Sáng sớm Túng Thiên Tỉnh bừng tỉnh, sau đó hắn nhẹ nhàng đi ra bên ngoài. Vừa mới mở cửa, một trận cuồng phong gào thét mà đến.
Hắn theo bản năng mà lấy bàn tay chụp lấy vật thể đang lao về phía mặt của hắn.
"Quác quác quác!!!"
Một con vịt giãy giụa đang nằm trong bàn tay của hắn. Túng Thiên Tỉnh cúi đầu nhìn con vịt, rồi mờ mịt nhìn giữa sân, ở đó có một nam hài đang đứng.
Thấy Túng Thiên Tỉnh một tay chụp lấy con vịt đứa bé cười khanh khách. Sau đó chạy tung tăng đến trước mặt của hắn.
"Nghe cha nói, ở trong thôn xuất hiện một tiên nhân. Đại ca ca chính là tiên nhân đấy ư?"
"Tiểu đệ đệ, cho dù ta là tiên nhân, thì cũng không nên chào hỏi ta bằng cách tung một con vịt vào mặt ta như vậy!"
Túng Thiên Tỉnh cười nói, sau đó nhét con vịt vào trong lồng ngực đứa bé. Hắn chẳng nói chẳng rằng, đi đến vài nước trước nhà sau đó múc lấy gáo nước vào để mà rửa mặt.
Sau khi làm xong quét tước, tất cả mọi thứ trong phòng. Đứa bé kia vẫn lẽo đẽo đi theo sau lưng của hắn, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Khi này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ. Đứa trẻ thấy hắn nhìn vọng lại, vẻ mặt hưng phấn vô cùng sát lại bên cạnh chân của hắn.
"Đại ca ca, đại ca ca, ta có thể làm gì giúp ngươi không?"
"Vậy ngươi có thể làm gì?"
"Ta có thể làm rất nhiều việc đây, ta có thể vào rừng núi săn bắn thú nè sau đó phụ giúp cha mẹ ta làm việc đồng áng, rồi dẫn muội muội đi chơi cùng với bọn Cẩu Đản!"
"Vậy tiểu đệ đệ cũng thật giỏi!" Túng Thiên Tỉnh cảm thán sau đó cười nói, hắn ngồi trước hiên nhà, không dấu vết mà đánh giá đứa trẻ này. Khuôn mặt đứa trẻ này rất giống Nhân Anh, có lẽ là con của nhân anh đấy.
Quả nhiên, sau khi hắn dứt lời. Trước cổng có một vài bước chân hỗn loạn đi đến sau đó Nhân Anh xuất hiện ở trước cổng. Vẻ mặt của hắn sáng sớm đã nhăn như trái mướp đắng.
"Đây lại là bị làm sao vậy?" Túng Thiên Tỉnh gặng hỏi, sau đó nhìn về phía thôn dân sau lưng của Nhân Anh.
"Tiên nhân không biết, trong thôn xảy ra chút chuyện…" Khi Nhân Anh đang định nói tiếp, thì Túng Thiên Tỉnh khẽ ngắt lời, vô cùng hòa ái mà nói.
"Ta không phải là tiên nhân, từ bây giờ nếu ta ở lại thôn, thì cũng chính là người trong thôn. Người cứ gọi ta là Nguyệt Lão nhân là được!"
Nhân Anh nghe thấy vậy có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo khẽ gật đầu.
"Nguyệt Lão không biết, nhà trưởng thôn xảy ra chuyện rồi. Vừa đêm qua trưởng thôn trở về, sau đó không biết vì sao mà sáng nay lại ngã bệnh. Có lẽ là trúng gió, miệng thì méo không nói được gì. Còn thân thích thì liên tục đến làm loạn. Ta không có cách nào khác liền mới tìm đến Nguyệt Lão!"
Hắn khẽ kinh ngạc, chẳng phải hôm qua thôn trưởng vẫn đang khỏe mạnh lắm hay sao? Tại sao đến sáng sớm hôm nay, đã ngã bệnh mất rồi?
Thế là vừa sáng sớm, Túng Thiên Tỉnh đã cùng Nhân Anh đi đến nhà của thôn trưởng.
Vừa đi Nhân Anh vừa nói. Thì ra thôn trưởng có tiếng là hiền lành đức độ trong thôn. Chuyện gì đến tay ông cũng xử lý ngăn nắp. Nhưng mà chuyện của người khác, thì ông giải quyết rất nhanh. Nhưng chuyện chính gia đình ông, ông lại không giải quyết được.
Thì ra, vợ của thôn trưởng là một người rất là cay nghiệt, thuở còn trẻ thì ghen với tất cả những nữ nhân trong làng. Khi về già lại đay nghiến thôn trưởng.
Bọn họ có hai nữ nhi, một nhi tử. Nhi tử cũng đã thành gia lập thất, nhưng hai nữ nhi thì một người mới 17, một người mới 18 đang độ tuổi niên hoa xinh đẹp vô cùng.
Những ngày thường, thôn trưởng phu nhân chỉ yêu thích con trai, đối với con gái thì lại mặt nặng mày nhẹ. Chuyện nhỏ thì đay nghiến, chuyện lớn thì đánh mắng. Cứ như vậy hai đứa con gái lớn lên trong sự xỉa xói của bà ta.
Hai chị em sáng sớm phải dậy sớm hơn cả gà, tối còn ngủ muộn hơn cả chó. Nhưng những chuyện này đều không làm thôn trưởng phu nhân, bà ta luôn nói với làng trên xóm dưới rằng, con gái của mình không được thùy mị nết na, chỉ biết lười biếng một chỗ.
Dung mạo xinh đẹp, giống như hồ ly tinh. Suốt ngày chỉ biết quyến rũ những trai tráng chưa có vợ trong làng.
Thậm chí bà ta còn không màng đến danh tiếng của con gái mình, mà suốt ngày chỉ biết nạt hai đứa con gái, bắt chúng làm hết những việc khổ sai trên đời này.
Cuối cùng hai người con gái cũng đến tuổi xuất giá, đứa con gái cả tên là Nhân An Vũ, đứa con gái út tên là Nhân An Hoa, còn đứa con trai tên là Nhân Trình.
Nhân An Vũ tính tình trầm lặng, nhưng khi yêu vào lại phảng phất giống như một nữ cường vậy. Sẵn sàng nói lại mẹ mình rằng, bản thân muốn cưới một vị thợ săn.
Thôn trưởng phu nhân chê nhà thợ săn nghèo nàn, liền ngăn cản. Ngăn cản không được, liền nhốt Nhân An Vũ vào trong phòng chứa củi.
Nhân An Vũ tính tình của cường, không được thành thân với tình lang, liền nghĩ quẩn muốn treo cổ. Sau đó thôn trưởng phát hiện, trách mắng thôn trường phu nhân một hồi, cuối cùng chả biết thế nào mà hai người cãi nhau lớn.
Nếu chuyện này dừng lại ở cãi nhau thì cũng không có chuyện gì. Nhưng sáng hôm sau, thôn trưởng lại ngã bệnh. Chuyện này ắt hẳn có gì đó không ổn.
Chẳng mấy chốc, Túng Thiên Tỉnh và Nhân Anh đã tới nhà của thôn trưởng.
Nhìn từ bên ngoài, nhà của thôn trưởng đã bị bao vây với vô số người, những người này đều là thôn dân tò mò đi đến.
Chưa đến nơi, Túng Thiên Tỉnh đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng chửi và tiếng mắng mỏ truyền ra từ bên trong nhà.
"Nhà của ta vô phúc, mới sinh ra một nghiệt nữ không biết xấu hổ như ngươi!"
"Chính vì bản thân ngươi, mới khiến phụ thân ngươi thành ra như thế này. Ngươi còn mặt mũi khóc ư?"
"Cút ra bên ngoài cho ta!"
"Xinh đẹp thì có ích gì? Xinh đẹp chỉ có thể đi quyến rũ nam nhân chưa có vợ mà thôi! Không biết xấu hổ! Ta sinh ra ngươi, đúng là xui xẻo mà!"
Tiếng đanh đá của người đàn bà vọng từ bên trong ra ngoài. Thấy Túng Thiên Tỉnh đến, tất cả mọi người đều nhường ra một con đường.
Bước vào bên trong, Túng Thiên Tỉnh nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc vô cùng lòe loẹt, đang mắng chửi người. Còn một cô nương đang quỳ ở dưới đất, khuôn mặt quật cường.
Nhưng nghe những lời nhục mạ của phụ nhân, sắc mặt của nàng ta càng ngày càng trắng bệch.
Quỳ bên cạnh của cô nương, chính là một tên thanh niên, gương mặt bình phàm, nhưng sống lưng thẳng tắp. Trên người lại có một chút hương vị từng trải.
Hắn ta nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ, cùng lúc nghe những lời nhục mạ kia, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen. Bàn tay nắm chặt, giống như là đang kiềm chế gì đó.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh nói, sau đó bước vào bên trong sân.
Thấy người lạ xuất hiện, phụ nhân kia kiêu căng hất mặt lên nhìn. Thấy Túng Thiên Tỉnh, trong mắt lóe qua một chút kinh ngạc.
Bởi vì dung mạo của Túng Thiên Tỉnh Tuy rằng thường thường, nhưng khí c·hất đ·ộc đáo trên người vô pháp khiến người khác bỏ qua.
"Chuyện nhà ta thì liên quan gì đến ngươi? Tiểu tử choai choai, thì đi ra ngoài. Đừng có xen vào chuyện nhà người ta, trưởng bố nhà ngươi không dạy ngươi hả?!"
Phụ nhân oang oang nói, Nhân Anh nghe thấy tiếng chửi rủa, trong lòng bèn hô không tốt. Hắn ta sợ hãi nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, thấy sắc mặt của hắn bình thường, liền có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhân Anh muốn tiến lên nói gì đó, nhưng Túng Thiên Tỉnh với vẫy tay hắn ta. Sau đó nhẹ nhàng đi vào bên trong, tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế chủ vị.
Tất cả thôn nhân khi nghe tiếng nhục mạng của thôn trưởng phu nhân. Mọi người đều sợ hãi, sau đó xôn xao bàn tán lên.
Vô tình khiến những lời xôn xao bàn tán về thân thế của tống Túng Thiên Tỉnh, lọt vào trong tai của thôn trưởng phu nhân.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, nhưng cường trống lắp bắp không nói nên lời.
"Phụ mẫu của ta, đúng là không có dạy ta được ngày nào. Nhưng ta tuy rằng tài học thô thiển, cũng biết xuất khẩu thì cũng đừng có cuồng ngôn, cẩn trọng trong lời nói!"