Chương 22: Lời của cố hữu!
Tùng Thiên Tỉnh nghe giọng non nớt của những đứa trẻ, niệm lên những áng văn thơ mà chỉ có ở thế giới của bản thân mới có thể nghe thấy được. Nhất thời trong lòng không biết là tư vị gì, có chút chua xót cùng với cảm giác cảnh còn mà người đã mất vậy.
Hài đồng niệm xong, sau đó lại liên tục cười đùa. Mà lúc này thôn trưởng đã run rẩy từ trên ghế đứng dậy, sau đó đi đến trước mặt của tổ Túng Thiên Tỉnh, không nói một lời mà quỳ xuống đất.
Thấy thôn trưởng quỳ xuống đất, tất cả thôn nhân ở Nhân Duyên Thôn cũng đồng loạt mà quỳ xuống.
Túng Thiên Tỉnh có chút giật mình, sau đó vội vàng đỡ lấy cánh tay của thôn trưởng.
Nhưng thôn trưởng cố chấp vô cùng, sau đó bèn Túng Thiên Tỉnh ba lạy. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xổm xuống sau đó nhẹ nhàng mà đỡ lão ta lên. Cho dù không dùng một chút linh lực nào, cũng có thể dễ dàng nâng dậy lão ta.
Mà lúc này, gương mặt hồng hào của lão ta đã tràn đầy nước mắt. Không biết phải nói sao cho phải, Nhân Anh cũng kích động vạn phần.
"Đã hơn 8 vạn năm rồi! Trải qua hơn 27 đời thôn trưởng… Cuối cùng cũng đã tìm được chân chính tiên nhân mà thượng thiên nhắc đến rồi. Ta không phụ với tổ tiên, không phụ với thượng thiên của Nhân Duyên Thôn!"
Thôn trưởng run rẩy nói, Túng Thiên Tỉnh nhẹ nhàng đỡ là ta ngồi xuống chủ vị. Sau đó hắn ta phất tay một cái, linh lực hòa vào thanh phong, nâng dậy tất cả mọi người.
Tất cả thôn dân ở đây đều được chứng kiến tu sĩ đến thôn, nhưng lần đầu thấy một tu sĩ tu tiên, mà lại hòa nhã với phàm nhân đến vậy.
"Theo quy tắc thì ta vẫn phải trả lời nhỉ? Tác giả của Bình Ngô Đại Cáo là ai phải không? Ông ấy tên là Nguyễn Trãi hiệu là Ức Trai!"
Thôn trưởng khẽ gật đầu, cuối cùng lão ta nhìn về phía Nhân Anh. Nhân Anh thấy vậy bèn rẽ đám người đi về phía nhà của thôn trưởng. Chỉ thời gian một chén trà sau đã thấy hắn ta quay lại, cầm trên tay một chiếc hộp gỗ.
Hộp gỗ cũng không phải là loại gỗ thượng hạng hay là linh mộc gì đó. Mà đó chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường, đã có dấu vết của thời gian.
Mặt trên có chút mượt mà, giống như là đã được vuốt ve qua rất nhiều đời.
Lão thôn trưởng run rẩy đón lấy chiếc hộp, sau đó dường như theo thói quen mà vuốt ve mặt hộp. Tựa hồ, nó chính là đứa con cưng của bản thân.
Lão ta khựng lại một chút, rồi nhìn về Túng Thiên Tỉnh. Hai tay cứ như vậy nâng hộp gỗ lên, giống như là làm chuyện vô cùng thành kính vậy.
Túng Thiên Tỉnh vội đỡ lấy hộp gỗ, sau đó nghi hoặc nhìn về phía của thôn trưởng. Thôn trưởng thấy vậy liền mãn nguyện mà nói.
"Chiếc hộp gỗ này, không phải là linh mộc hay gì cả. Mà chính là đồ vật của thượng thiên truyền cho tổ tiên của Nhân Duyên Thôn chúng tôi. Những đời thôn trưởng của Nhân Duyên Thôn đều có thể tu luyện, nhưng tu vi đều không cao, chỉ có thể dao động ở Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ, cho nên tuổi thọ đều chỉ có thể trên dưới 1.000 năm mà thôi."
Thôn trưởng có chút cảm khái, đời đời tiên tổ đều canh giữ chiếc hộp gỗ này. Cuối cùng chiếc hộp gỗ này cũng tìm thấy chủ nhân và vật quy nguyên chủ rồi.
"Suốt đời thôn trưởng đều phải giữ lấy chiếc hộp này và phát ra thiên đạo lời thề. Nhất định phải bảo vệ hộp gỗ này đến cùng, cho dù là thịt nát xương tan cũng không được từ bỏ chiếc hộp gỗ này. Đến khi, tìm được người trả lời được câu hỏi thì giao chiếc hộp gỗ này cho hắn!"
Cả thôn trưởng và Nhân Anh đều bồi hồi chìm đắm trong ký ức. Túng Thiên Tỉnh thở dài, đại khái đã biết thượng thiên trong lời nói của thôn trưởng là ai.
Người đó chính là lão bằng hữu của hắn chứ ai vào đây được nữa? Không ngờ đã chín vạn năm trôi qua, hắn thì biến mất, còn lão hữu của hắn, chính hắn cũng không biết là đã đi đâu mất rồi.
Bỗng chốc hẳn có chút bi thương. Nhưng khi ánh mắt đặt đến chiếc hộp gỗ kia, lại có một chút trìu mến và hoài niệm.
Hắn khẽ vung tay, dùng linh lực mở ra chiếc hộp gỗ. Ở bên trong hộp gỗ được lót bằng một tấm da của yêu thú nào đấy mà hắn không biết tên.
Ở giữa chiếc hộp lẳng lặng nằm một quyển trục màu nâu.
Túng Thiên Tỉnh cầm lấy quyển trục, sau đó gỡ đi sợi dây bên ngoài. Quyển trục dần dần hiện ra trước mặt của hắn.
Trên quyển trục ánh lên một cột sáng bắn lên không trung. Sau đó cột sáng này giống như là đang tìm kiếm mục tiêu, rồi quét qua cơ thể của Túng Thiên Tỉnh.
Sau khi quét qua, ánh sáng nhấp nháy một chút rồi hiện lên màu xanh. Quyển trục cũng như vậy, chính thức giải khai trước mặt của hắn.
Ngược lại là rất hiện đại đây, Túng Thiên Tỉnh thầm nghĩ. Ánh mắt đưa vào trên quyển trục, dường như muốn xem xem Song Tình Diệp muốn nói chuyện gì với hắn.
Nhưng vừa xem xong nội dung trong bức thư. Trong lòng của hắn giống như có 100 con ngựa gào thét lao qua, sắc mặt cũng vô cùng đen.
"Gửi thân huynh đệ của ta, chắc khi nhìn thấy bức thư này thì ngươi cũng đã muốn tìm về thứ đồ của người rồi nhỉ? Nhưng mà thù mới hận cũ của chúng ta còn chưa tính xong, Bình Ngô Đại Cáo cũng chưa bình hết. Huynh đệ ta, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu. Cho nên nếu muốn lấy thứ đồ thuộc về ngươi, thì tốt nhất nên làm cu li ở trong Song Tình Sơn 50 năm nữa."
Túng Thiên Tỉnh cầm chặt lấy quyển trục, hắn nghiến răng nghiến lợi giống như muốn nhai nuốt tất cả máu thịt của Song Tình Diệp vậy. Tên này đúng là vẫn như ngày xưa, vẫn đáng đấm vô cùng.
Hắn nén sự tức giận trong lòng sau đó kiên nhẫn đọc xuống tiếp. Nhưng càng đọc, vẻ mặt bình tĩnh của hắn không giữ được nữa mà, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Ta biết ngươi sẽ tức giận, khi mà đọc được những dòng này nhưng nếu ngươi muốn lấy đồ đó, thì bắt buộc ngươi phải đăng đỉnh Song Tình Sơn. Mà để đăng đỉnh Song Tình Sơn có những con đường nào, thì ngươi cũng biết rồi đấy. Thời hạn là 50 năm, không ngắn cũng không dài. Hơn nữa chuyện không chỉ đơn giản là chỉ lấy đồ thuộc về ngươi, mà chuyện này liên quan đến việc ta m·ất t·ích, cũng liên quan đến việc an nguy của ngũ giới trong Tu Chân văn minh này."
Chuyện gì mà có thể khiến Song Tình Diệp nói với giọng điệu nghiêm trọng như vậy? Lão ta suốt ngày cợt nhả, vẻ mặt không đứng đắn trêu hoa ghẹo người khắp nơi.
Mà để lão ta nói ra những lời này, thì đúng là sự việc nghiêm trọng vượt qua khỏi sự khống chế của lão ta rồi đấy. Thậm chí có thể liên quan đến an nguy của năm giới trong Tu Chân giới.
Nhưng an nguy thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Hắn chỉ đến lấy đồ thuộc về chính bản thân mình thôi. Chuyện mà liên quan đến an nguy thì có những thế lực khác chắc chắn sẽ bảo vệ và dẹp mối nguy này. Hắn chỉ là một tên phàm nhân bình thường, làm gì có năng lực lớn đến vậy.
Cúi đầu đọc tiếp xuống bức thư, là những lời nói nhảm của Song Tình Diệp. Sau cuộc nói bóng nói gió, chính Túng Thiên Tỉnh cũng ngạc nhiên vì độ lảm nhảm của hắn ta vẫn chưa hề thay đổi.
"Ta biết ngươi sẽ coi như là chuyện này không liên quan đến bản thân mình. Dù sao những cự đầu đang ngủ yên trong những quan tài kia cũng chưa xuất hiện. Những thế lực lớn cũng sẽ bắt tay vào chuyện này. Nhưng, chuyện ngươi lâm vào ngủ say, ta nghĩ cũng là do một tay hắc thủ sau màn bố cục. Ta biết hiền đệ ngươi ghét nhất là người khác tính kế ngươi. Cho nên chuyện này, cho dù ta không có nói thì ngươi cũng sẽ khám phá ra mà thôi!"
"Ngược lại là biết chọc vào điểm yếu của ta, dù sao thì cũng rảnh rỗi vậy nếu đã can đảm tính kế ta vậy thì lại phải xem xét ai lại gan lớn đến như vậy rồi!" Túng Thiên Tỉnh gấp lại quyển trục, sau đó để vào hộp gỗ rồi cất gọn trong nhẫn trữ vật.