Chương 21: Bình Ngô Đại Cáo!
Nhân Anh nhìn chằm chằm Túng Thiên Tỉnh, giống như là oán phụ khuê phòng vậy.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn làm tốt chức trách người dẫn đường của mình, dẫn Túng Thiên Tỉnh đi ra khỏi đồng bằng lau sâỵ.
"Vậy, câu chuyện mà tiên nhân kể, có liên quan gì đến nói quá ư?"
"Tất nhiên là có chứ, nhưng giờ phải về thôn của ngươi trước đã."
Túng Thiên Tỉnh mắt nhìn về phía trước, làng xóm của Nhân Anh là ở một thung lũng nhỏ. Phía dưới có một dòng suối chảy qua, bên trên có vài nông hộ, đi sâu vào bên trong mới có vài ba căn nhà.
Trước lối mòn đi vào, có một cây đèn cầy nho nhỏ được thắp lên, Túng Thiên Tỉnh đi theo Nhân Anh, cuối cùng cũng đi tới trung tâm thôn xóm.
Mà lúc này Nhân Anh để Túng Thiên Tỉnh ở một chỗ. Rồi hắn đi tới nhà của thôn trưởng để bẩm báo mọi việc. Chẳng mấy chốc tất cả những ngôi nhà ở đây đều đèn đuốc sáng trưng.
Phần lớn những người của thôn xóm này, đều là chính trực tráng niên. Một số là trẻ em, còn người già thì cũng chỉ có vài ba người.
Thôn trưởng là một ông già đầu tóc bạc phơ, chống gậy đi về phía trước. Lão ta nghe thấy có tiên nhân đến, bèn run rẩy chống gậy. Giống như là chỉ cần một ngọn gió thổi qua, cũng có thể khiến lão ta ngã nhào xuống đất.
Thôn trưởng được Nhân Anh dìu đến trước mặt của Túng Thiên Tỉnh. Lão ta vừa vùng khỏi cánh tay của Nhân Anh, sau đó để sát mặt vào mặt Túng Thiên Tỉnh, tựa hồ muốn nhìn xem gương mặt của tiên nhân như thế nào.
Túng Thiên Tỉnh nụ cười cương trên mặt, sau đó ngả người về phía sau. Lão tộc trưởng không hiểu ý, thấy Túng Thiên Tỉnh ngả người về phía sau, liền để sát vào hơn nữa. Tràng cảnh xấu hổ và buồn cười vô cùng.
"Tiên nhân ư? Đã lâu lắm rồi Nhân Duyên Thôn của chúng ta không đón một tiên nhân nào cả. Thượng thiên đúng là thương xót cho chúng ta mà!" Thôn trưởng cười nói, sau đó ngồi xuống ở vị trí chủ vị. Mà Túng Thiên Tỉnh cũng tùy tiện tìm một chiếc ghế nào đó để ngồi xuống.
Thôn dân không ngớt tò mò, vây thành một vòng tròn lớn. Ai ai cũng cầm cây đuốc để mà nhìn xem, rốt cuộc bộ dạng của tiên nhân là thế nào.
Sao mà cảm giác, bản thân trở thành con khỉ trong vườn bách thú để mọi người rình coi thế nhỉ? Túng Thiên Tỉnh thầm nghĩ, sau đó bèn lắc đầu cười.
"Lão nhân gia nói đùa rồi, ta làm gì phải tiên nhân này nọ. Tiên nhân pháp lực vô biên, tạo phúc cho bách tính. Mà ta chỉ là một người bình thường, không thể bình thường hơn mà thôi!"
Nhân Anh gượng cười, sau đó hắn nhìn về phía thôn trưởng giống như muốn ám chỉ gì đó.
Thôn trưởng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Nhân Anh cũng gật đầu. Lão ta chống gậy xuống đất, rung đùi nói.
"Lần đầu ta nhìn thấy tiên nhân, mà không nhận bản thân mình là tiên nhân cơ đấy!"
"..."
"Dù sao, thì chuyện thôn trưởng ta đây nhìn thấy tiên nhân, cũng là chuyện hơn ngàn năm trước rồi. Ta sống đến tuổi này, cũng đã là hạc phát đồng nhan, cho nên có vẻ mới kích động như vậy ấy mà!" Lão ngập ngừng một chút, sau đó vuốt râu dài của mình. Tất cả mọi người cười nói, rất là tán đồng, bầu không khí khá là hòa thuận và vui vẻ.
"Nếu đã xuất hiện tiên nhân, vậy thì vẫn làm theo thủ tục cũ thôi thôn trưởng nhỉ!?"
"À người xem, đúng là lớn tuổi rồi lú lẫn ấy mà." Nói xong lão ta quay mặt về phía Túng Thiên Tỉnh nhìn hắn một lượt, rồi bắt đầu giảng giải: "Chuyện là cứ mỗi lần tiên nhân đến Nhân Duyên Thôn của chúng ta, thì phải trả lời một câu hỏi do tổ tiên, thượng thiên bên trên truyền xuống!"
"Câu hỏi ư?" Túng Thiên Tỉnh có chút nghi hoặc, tên thượng thiên này lại là nhân vật thần thánh phương nào?
Biết rõ có tu sĩ sẽ đi vào Nhân Duyên Thôn, lại đặt ra một câu hỏi để thăm dò ư? Nhưng dù sao cũng cũng đã thành công gợi lên một chút tò mò của hắn đấy!
"Đúng vậy, chính là câu hỏi. Chỉ cần vị tiên nhân nào trả lời được câu hỏi này, thì có thể nhận được một bảo vật của thượng thiên truyền lại!?"
"Vậy nếu không trả lời được thì sao?"
"Hầu hết tất cả những tiên nhân đến Nhân Duyên Thôn của chúng tôi đều không trả lời được câu hỏi này. Cho nên tiên nhân yên tâm, cho dù người không trả lời được câu hỏi này, dẫu muốn ở lại nhân duyên thôn cũng không sao mà! Muốn rời đi thì Nhân Duyên Thôn này cũng không cản!?" Thôn trưởng cười nói, có vẻ đối với câu hỏi này rất là tự tin.
"Nếu đã như vậy, thôn trưởng cứ hỏi đi có gì ta sẽ thành thật báo cho!" Hắn uống một hớp rượu, làm như hứng thú vô cùng.
Thực chất hắn cũng thực sự bị khơi lên hứng thú, bởi cái người mà Nhân Duyên Thôn gọi là thượng thiên kia.
Lắc lắc hồ lô, trong hồ lô chính là Kết Duyên Tửu. Mà lúc này rượu đã vơi gần hết mất rồi.
Hắn có chút tiếc nuối, nếu sau này đi ra khỏi Song Tình Sơn, nhất định phải đi đến Song Tình Sơn clCốc xin chút rượu mang về đây.
"Câu hỏi ở đây chính là: Tác giả của Bình Ngô Đại Cáo là ai?!" Thôn trưởng nói xong, lão ta nhìn gắt gao vào Túng Thiên Tỉnh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Túng Thiên Tỉnh nghe xong câu hỏi này có chút trầm mặc. Đây…chẳng phải là câu hỏi, mà hắn và Song Tình Diệp thường hay hỏi nhau hay sao?
Vào khoảng thời gian hắn quen Song Tình Diệp, trong một lần vô tình nhắc về Bình Ngô Đại Cáo. Thế là Song Tình Diệp vô cùng sùng bái vị đại tác đó, bèn cả ngày cuốn lấy Túng Thiên Tỉnh để nghe đọc về Bình Ngô Đại Cáo cho hắn nghe.
Câu hỏi này của thôn trưởng, khiến hắn lâm vào hồi ức không thể tự kiểm soát.
Khoảng thời gian đó, hắn và Song Tình Diệp vào Nam ra Bắc khiêu chiến khắp nơi. Vừa đi vừa nói về Bình Ngô Đại Cáo.
Mà hắn một lần đâu nói hết được đâu, chỉ có thể một ngày nói cho Song Tình Diệp hai câu thơ trong Bình Ngô Đại Cáo để mà hắn ngẫm.
Có lần, Song Tình Diệp bởi vì Bình Ngô Đại Cáo mà vung tay đánh nhau với hắn đây.
Cũng thật là nhỏ nhen, chỉ là không nói hết câu thơ trong Bình Ngô Đại Cáo cho hắn mà thôi, mà hắn giống như nổi đoá không nhận thân nhân đó vậy.
Thực ra Túng Thiên Tỉnh cũng biết áo nghĩa trong Bình Ngô Đại Cáo là một thứ gì đấy rất hào hùng vạn trượng. Song Tình Diệp muốn nương nhờ áo nghĩa trong Bình Ngô Đại Cáo, ngộ ra chân lý trong đó để đột phá chính bản thân. Nhưng Bình Ngô Đại Cáo dù sao cũng là danh tác của Nguyễn Trãi, không phải là bản thân Song Tình Diệp sáng tạo.
Cho nên mượn nhờ tham khảo thì có thể được, nhưng để mà hoàn toàn chìm đắm trong đó, coi đó như là chân lý, coi đó như một công pháp để đột phá tu vi, giới hạn của mình thì không nên.
"Tiên nhân, tiên nhân ngài không sao đấy chứ?!" Giọng nói ồm ồm của Nhân Anh vang lên, giống như một hồi chuông đồng gõ vang đối với Túng Thiên Tỉnh đang hồi ức. Hắn ta giật nhảy mình, sau đó ánh mắt dần có tiêu cự.
Thôn trưởng bhìn chằm chằm Túng Thiên Tỉnh, thấy bộ dạng này của hắn ánh mắt có chút thất vọng và thở dài.
Có lẽ đây là nhiệm kỳ cuối cùng làm thôn trưởng của hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phụng sự gửi gắm của tổ tiên, không tìm được chân chính tiên nhân, mà thượng thiên và tổ tiên bản thân giao phó.
Nhìn thôn trưởng có chút không tinh thần, khiến Nhân Anh bừng tỉnh mọi chuyện. Có lẽ vì tiên nhân này cũng không phải là vị mà Nhân Duyên Thôn cần tìm.
"Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo
Như nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu" *1*
Túng Thiên Tỉnh chậm rãi nói, khi hắn đọc ra câu thơ này thôn trưởng không thể tưởng tượng được mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trong ánh mắt của thôn trưởng bấy giờ, bao hàm không thể tin được, kinh ngạc cùng sợ hãi. Viền mắt lão đỏ lên, sau đó ầng ậc nước giống như một đứa trẻ lên ba vậy.
Mà lúc này toàn bộ trẻ con ở trong thôn, nghe thấy câu này cũng không liên tục cười đùa giỡn nữa. Mà nghiêm chỉnh lại, sau đó lập đồng loạt hô lên.
"Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam cũng khác
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có." *2*
*1,2* Bình Ngô Đại Cáo (1428) là bài cáo của Nguyễn Trãi viết thay lời Bình Định vương Lê Lợi để tuyên cáo kết thúc cuộc kháng chiến chống Minh, giành lại độc lập cho Đại Việt. — Trích dẫn từ Bình Ngô Đại Cáo.