Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 20: Nhân Duyên Thôn.




Chương 20: Nhân Duyên Thôn.

"Còn bao lâu nữa mới tới?" Túng Thiên Tỉnh gặng hỏi, ngước mắt nhìn lên trên không. Nơi đó u ám mờ mịt, giống như chính tâm trạng hiện tại của hắn vậy.

"Sắp đến rồi tiên nhân, kiên trì một chút. Vượt qua đồng bằng này là tới thôn rồi" Nhân Anh cười nói, sau đó lại tiếp tục rẽ cỏ đi về phía trước.

Nội tâm Túng Thiên Tỉnh gào thét, dường như có trăm con trâu đang chạy qua. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì cả, mà chắp tay sau lưng vẻ mặt thương trời trách đất vô cùng.

Nhân Anh nói "sắp đến rồi" cũng đã hơn 20 lần thì phải. Mỗi lần đều nói xuyên qua đồng bằng đều có thể tới thôn rồi. Nhưng mà con mẹ nó 20 lần sắp đến rồi, nhưng chả thấy đến đâu, quả thực là biết hành người mà.

"Tiên nhân quả là người kiên trì nhất trong những người mà ta đã từng gặp đấy!" Nhân Anh tán thưởng nói, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không nhìn xem hắn là ai, hắn đường đường là Túng Thiên Tỉnh, là người mà hệ thống đã b·ắt c·óc chín vạn năm, vào trong không gian hệ thống để ôn tập và luyện đề.

Hắn không kiên nhẫn thiên hạ người nào dám nhận kiên nhẫn? Quả thực là nực cười, Nhưng mà nếu cứ tiếp tục đi theo Nhân Anh như vậy, hắn quả thực sẽ một quyền và đấm c·hết Nhân Anh mất.

Mà từ những lời của Nhân Anh vừa nói. Hắn cũng đại khái khai thác được phải thông tin, ắt hẳn hắn cũng không phải là người đầu tiên xuất hiện ở nơi đây, mà trước kia cũng đã có vô số người xuất hiện. Mà những người này đều vô cùng "không" kiên nhẫn.

"Thôn xóm các ngươi ở trong Song Tình Sơn này không bao giờ ra ngoài ư?" Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên buột miệng hỏi, 9 vạn năm trước hắn và Song Tình Diệp tạo ra Song Tình Sơn, thuở ban đầu lúc đấy chưa hề có nhân tộc ở đây.

Mà lúc hắn rời đi, Song Tình Diệp cũng không có nói rằng, trong Song Tình Sơn có nhân tộc.

Vậy chỉ có thể nói, nhân tộc đã xuất hiện ở Song Tình Sơn, khoảng tầm thời gian tám vạn đến chín vạn năm trước.

Chẳng lẽ hậu đại của những người này, đều không ra khỏi Song Tình Sơn hay sao?



"Thượng thiên và tổ tiên nói rồi, thế giới bên ngoài rất là nguy hiểm. Người ở bên ngoài cũng không được chất phác như ở thôn xóm của chúng tôi. Cho nên tốt nhất là không ra ngoài! Nghe trường bối trong làng nói, có người ra ngoài sau đó bị moi tim moi gan, rồi bị ăn tươi nuốt sống bởi chính đồng loại của mình đấy!" Nhân Anh dừng lại nghe ngóng xung quanh, sau đó dùng trực giác phán đoán một chút rồi lại tiếp tục đi tiếp.

Túng Thiên Tỉnh bật cười, sau đó lắc đầu. Nhân Anh nhìn hẳn một cái, không biết hắn cười cái gì liền gặng hỏi.

"Không biết tiên nhân cười cái gì thế?"

Túng Thiên Tỉnh tiện tay ngắt lấy một ngọn cỏ, sau đó để vào trong miệng nhai nhai vừa nhai vừa giải thích.

"Đó là trường bối của các ngươi nói quá lên mà thôi! Thật là, cũng chẳng biết nghệ thuật nói giảm nói tránh chút nào cả!" Hắn dừng lại một chút sau đó cảm khái.

"Nghệ thuật nói quá, nói giảm nói tránh ư?" Nhân Anh tò mò nói, những từ ngữ này khiến hắn có chút lạ tai.

Túng Thiên Tỉnh bừng tỉnh, dù sao những thuật ngữ này đều là thuật ngữ thời hiện đại. Nhân Anh không hiểu cũng là chuyện thường tình.

"Cái gọi là nói quá chính là phóng đại mức độ, quy mô, tính chất của sự vật, hiện tượng được miêu tả. Nói quá còn có tên gọi khác là khoa trương, ngoa dụ, thậm xưng, phóng đại, cường điệu!" Túng Thiên Tỉnh không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lấy khái niệm trong sách giáo khoa ra mà nói cho đơn giản mà thôi. Bởi vì khái niệm trong sách giáo khoa, chính là khái niệm chuẩn nhất.

Nhưng Túng Thiên Tỉnh càng giải thích thì Nhân Anh lại càng hoang mang, cái gì gọi là nói quá? Nói quá chẳng phải là bịp bợm hay sao?

Nhân Anh có chút nghi ngờ liệu đây có phải là thực sự tiên nhân hay không? Hắn thâm ý nhìn Túng Thiên Tỉnh một chút, sau đó nói ra nghi hoặc của mình.

"Đó chẳng phải là bịp bợm hay sao!?"

"...!?"



Túng Thiên Tỉnh chắp tay sau lưng, nhìn trời ưu thương 45 độ. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không phản bác được gì.

Cái gọi là nói quá, cũng chính là phóng đại sự vật. Vậy phóng đại sự vật lên, cũng chẳng phải là nói mức độ nó vượt qua khỏi sự thật hay sao?

Thực ra cách hiểu của Nhân Anh cũng không sai, nhưng mà trong văn học nó lại là một biện pháp tu từ, một biện pháp tu từ được sử dụng rộng rãi ở Văn Học.

Ở khái niệm hẹp hơn thì có thể áp dụng nó bằng cách sử dụng nó để cho câu từ được ấn tượng hơn.

"Nó không chỉ đơn giản là chỉ bịp bợm!"



"Bịp bợm thì cũng chính là bịp bợm rồi, phóng đại lên sự việc không đúng sự thật khác gì nói dối!"

Túng Thiên Tỉnh lắc đầu cười khổ, nhớ đến khoảng thời gian ở trái đất. Hắn cũng sẽ không giải thích khái niệm của nói quá là gì, nhưng hắn có thể kể chuyện.

"Ta kể ngươi nghe một câu chuyện nhé. Thuở xưa có một đất nước tên là Đại Việt phía bắc giáp với Minh, phía Tây giáp với Tiêm La, phía Đông là biển lớn, phía Nam là Chiêm Thành và Chân Lạp. Vào năm đó nhà Minh sau khi đánh bại nhà Hồ của Đại Việt đã đặt ách đô hộ lên Đại Việt, và muốn đặt tên Đại Việt thành Một quận của Đại Minh, tên là Giao Chỉ…" *1*

Theo lời tự thuật của Túng Thiên Tỉnh, Nhân Anh bất tri bất giác im lặng. Sau đó cũng đầu nhập bên trong một thế giới, thế giới bên ngoài hắn chưa từng bước được biết đến, cũng chưa từng thấy và cũng chưa từng nghe qua.

Chuyện này khiến hắn tò mò vô cùng, thậm chí hắn có thể nghe ra được sự hoài niệm của Túng Thiên Tỉnh khi nhắc về những chuyện này.

Tuy rằng Nhân Anh sống trong Song Tình Sơn, nhưng mà hắn cũng biết tu chân giới tàn khốc cỡ nào.



Không chỉ riêng những tán tu và tông môn tranh giành thiên tài, địa bảo với nhau để tu tiên. Còn có những gia tộc và thế lực khác.

Tuy rằng ở Song Tình Sơn không có xuất hiện tông môn, nhưng mà có gia tộc xuất hiện.

Mới chỉ có gia tộc xuất hiện thôi mà đã muốn thôn tính lẫn nhau rồi, nói chi đến những tông môn, nói chi đến những vương triều mà Túng Thiên Tỉnh đã nói.

Theo lời của Túng Thiên Tỉnh nói ra, một thế giới rộng lớn xuất hiện trước mắt của Nhân Anh.

Thế giới đó những Vương Triều lục đục với nhau. Bản chất vẫn giống như nhau, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Nhưng không hiểu tại sao câu chuyện mà Túng Thiên Tỉnh kể, lại khiến Nhân Anh xúc động thật sâu.

Giặc Minh tàn bạo, không chuyện thương thiên hại lý gì không làm. C·ướp, bức h·iếp, g·iết, nô dịch. Chuyện gì cũng làm qua, nhân dân của Đại Việt thì có lòng khởi nghĩa. Ban đầu chỉ là những trận đánh nhỏ lẻ xảy ra. Nhưng rồi lại thất bại trong gang tấc, thảm thiết vô cùng. Tuy rằng có lòng khởi nghĩa, có lòng hướng tới tự do. Nhưng không có tướng tài lãnh đạo, cuối cùng đành phải bị đàn áp và trả bằng máu bằng thịt.

"Lý nào là vậy! Tại sao bọn chúng lại có thể tàn nhẫn đến vậy!" Nhân Anh sắc mặt xanh mét, hắn ta không thể biểu lộ sự tức giận của chính mình, chỉ có thể quát lớn một câu như vậy.

Không ngờ thế giới bên ngoài lại tàn ác đến vậy, mạnh được yếu thua. Sau khi thắng trận, không biết an dân, lại chỉ biết đàn áp và c·ướp b·óc, không xứng đáng là một vương triều mạnh mẽ.

Túng Thiên Tỉnh trầm lặng, hắn là hậu nhân của Đại Việt. Một con người máu đỏ da vàng, sống trên đất nước Việt. Có lý nào lại không căm thù giặc Minh đến tận xương tủy cơ chứ.

Nhưng hình như, người anh em người có chút kích động hơn ta thì phải!?

"Sau đó thì sao? Có thành công đánh được giặc Minh hay không?" Nhân Anh gấp gáp hỏi. Vẻ mặt tò mò vô cùng, hơn nữa nắm đấm của hắn cũng nắm chặt giống như đang chuẩn bị nghênh đón một thứ nào đó thiêng liêng vậy.

Lúc này Túng Thiên Tỉnh chỉ về phía trước, sau đó hắn cười nói: "Hình như đã tới thôn của ngươi rồi!"

"..."

*1* Bản đồ được tham khảo trong Việt Nam Lược Sử (bản đặc biệt) và những yếu tố được trích từ SGK Lịch Sử lớp 7. Ta vốn không rành Sử sách, chỉ được cái gọi là da lông, nếu mọi người thấy có thiếu sót chỗ nào, hãy lập tức góp ý. Trong lúc góp ý nhớ hãy dẫn link tài liệu tham khảo, để ta tiện kiểm tra mức độ chính xác của thông tin mọi người nhé.