Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 19: Thổ dân Song - Tình Sơn.




Chương 19: Thổ dân Song - Tình Sơn.

"Ầm ầm" bỗng nhiên vòm trời rung một cái, vô số những tàn tích tất cả từ trên đó rơi một mạch xuống.

Túng Thiên Tỉnh trở tay không kịp, suýt vài lần có những tàn tích rơi vào trên đầu hắn. Tuy rằng trong lòng hắn thô bạo vạn phần, nhưng cũng nghiêm túc tránh đi những thứ này.

Bỗng nhiên từ sau lưng hắn xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này xuất hiện cũng bất ngờ.

Ánh sáng từ bên ngoài trực tiếp chiếu vào thẳng bên trong, nơi u ám. Chiếu lên thân hình của Túng Thiên Tỉnh, khiến chiếc bóng của hắn kéo dài trên đất.

Túng Thiên Tỉnh bất giác lấy tay che mắt, che đi cái ánh sáng chói mắt kia. Và lúc này, tàn tích cũng ngừng rơi xuống.

Bụi mù thổi qua, khiến toàn thân hắn có chút chật vật. Đầu tóc cũng tràn đầy bụi bẩn, mặt mày cũng lem nhem bùn đất.

Một bóng người xuất hiện ở cánh cổng, nhìn ngược sáng có chút chói mắt. Túng Thiên Tỉnh híp mắt, như cố muốn nhìn xem người đến là ai.

Cuối cùng ánh sáng chói mắt cũng tan đi, một bóng người vạm vỡ xuất hiện trước mặt của Túng Thiên Tỉnh.

Hắn ta là một nam nhân, bên trên cởi trần để lộ những cơ bắp vạm vỡ, vẽ đầy hình xăm lớn nhỏ giống như dã thú. Phía dưới đóng khố, trên tay còn cầm một thanh giáo, sau lưng thì đeo một cung tên to lớn.

Thấy Túng Thiên Tỉnh đang ngồi bệt trên mỏm đá ở giữa trung tâm, hắn nghi hoặc một chút nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đấy.

Sau khi nhìn quanh một lượt, ánh mắt của hắn bắt đầu đặt trên thân mình của Túng Thiên Tỉnh. Tựa hồ như Túng Thiên Tỉnh là một món hàng gì đấy, vô cùng quý giá mà phải trân trọng vậy.

Hắn có chút sởn gai ốc với ánh mắt này, bất tri bất giác hắn và tráng hán cởi trần trừng mắt to mắt nhỏ, ai cũng không chịu nói chuyện trước.



"Ngươi chính là người mà thượng thiêng nhắc đến ư?" Giọng nói của hắn khàn khàn, cất chứa vô vàn kích động. Chuyện này khiến Túng Thiên Tỉnh có chút không sờ được đầu óc, chỉ có thể ra vẻ nghi hoặc.

Tên tráng hán bước từ ngoài đi đến trước mặt Túng Thiên Tỉnh, mỗi bước chân của hắn nện xuống đại địa thì sẽ có chút bụi mù gợi lên. Túng Thiên Tỉnh nhìn qua bên khác, cố nén cho bản thân không tránh đi.

"Đã hơn vạn năm rồi, không biết là bao nhiêu vạn năm nữa… tộc người của chúng ta đã truyền từ đời này q·ua đ·ời khác. Nhưng mà lời của thượng thiên vẫn là tổ huấn đối với tộc người của chúng ta!" Tráng hán kích động nói, giống như là muốn cung Túng Thiên Tỉnh lên làm tổ tiên của chính bản thân mình vậy, hắn nhíu mày ngắt lời nói.

"Khoan đã người nói gì cơ ta không hiểu gì cả!" Hắn có chút hoang mang, hơn 9 vạn năm trước thì hắn còn có một chút quen thuộc với Song Tình Sơn. Nhưng đã chín vạn năm rồi, vật đổi sao rời, sao hắn có thể nhớ được những gì ở trong đây cơ chứ?

"Ngươi chính là người mà thượng thiên, mà tổ huấn của tộc người của ta đã nhắc đến a!"

"Nhưng mà ta không biết thượng thiên mà ngươi nói là ai? Tổ tiên ngươi là người nào!"

"Thượng thiên chính là thượng thiên, tổ huấn chính là tổ huấn đây!"

"..."

Con mẹ nó, nói chuyện với những người thổ dân thế này thật khiến hắn đau đầu.

Đè một ngón tay vào giữa trán, dường như đang muốn suy nghĩ gì đấy và giảm bớt chút stress.

Nhưng càng nghĩ hắn càng muốn chửi tục, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất mà nhìn về phía tráng hán muốn hắn nói gì đó.

Tráng hán vò đầu bứt tai, không biết diễn tả thế nào cho Túng Thiên Tỉnh hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói.



"Tiên nhân theo ta về thôn xóm đi, tới thôn xóm người sẽ hiểu được tổ huấn thế nào thôi!"

"Lại là tổ huấn c·hết tiệt!"

Nhưng Túng Thiên Tỉnh không có lựa chọn nào khác. Hắn cũng tò mò về cái người gọi là thượng thiên, về cái gọi là tổ huấn của tên tráng hán này. Vậy nên chỉ có thể theo tráng hán này về thôn trước vậy.

Đi theo tráng hán ra bên ngoài, vừa ra khỏi cánh cửa một phát, cảnh tượng bao la bát ngát trước mắt khiến Túng Thiên Tỉnh có chút sững người.

Vị trí của bọn hắn là trên một mỏm đá của vách núi cheo leo thoáng mát. Nhìn về phía xa, toàn bộ là một bình nguyên màu xanh thăm thẳm không hề có hồi kết.

Túng Thiên Tình đơ người, nhìn về phía tráng hán, sau đó lại nhìn về phía bình nguyên mà nói.

"Vậy thôn xóm của ngươi là ở đâu?"

"Thôn xóm của ta ư? Chỉ cần xuyên qua đồng bằng này là có thể tới rồi!"

"..."

Túng Thiên Tỉnh nháy mắt có chút nghi ngờ thính lực của bản thân. Xuyên qua nơi này với một phàm nhân ư? Chẳng lẽ lại phải dùng đến thuật pháp? Nhưng hắn bây giờ không muốn dùng thuật pháp đâu, bởi vì ở Song Tình Sơn không dùng thuật pháp, là một lựa chọn ổn áp.

Bởi vì khi thiết lập Song Tình Sơn, Song Tình Diệp đã nói một câu.

"Song Tình Sơn chính là nơi tụ tập nhân duyên của thiên hạ Đại Nho giới. Mang một chút Nhân Duyên Đại Đạo, cũng mang một chút may mắn và xui xẻo. Chúng ta sẽ không ai biết được, mai sau đây sẽ là may mắn hay xui xẻo. Cho nên nhập gia thì tùy tục, thấy thổ dân ở đây thì hãy sống theo cách của thổ dân ở đây. Nó sẽ an toàn hơn rất nhiều, bởi vì họ đã thích ứng với quy luật của Song Tình Sơn!"



Những lời này như thế nào cũng là hố người đấy. Túng Thiên Tỉnh lẩm bẩm nói, tuy rằng hắn có thể sử dụng thuật pháp. Nhưng mà nếu đã đến Song Tình Sơn thì cũng nên có chút tôn trọng với lão bằng hữu cũ vậy.

Nên lựa chọn duy nhất, cũng chỉ có thể là đi xuyên qua đồng bằng này mà thôi!

"Người tên là gì?" Đi được một khoảng thời gian, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên dò hỏi.

"Ta họ Nhân, tên chỉ có một chữ Anh. Tiên nhân nếu không ngại có thể gọi ta bằng Nhân Anh là được!"

Tráng hán rẽ đám cỏ đi về phía trước, đám cỏ ở đây rất rộng lớn, thân cũng cao bằng eo một người trưởng thành. Nên là muốn đi về phía trước, phải có một người rẽ cỏ đi về trước để kiểm tra, rồi người phía sau mới đi lên.

"Vậy thôi xóm của ngươi cũng đều là họ Nhân sao?"

"Tiên nhân tại sao có thể ngốc đến vậy? Sao có thể chỉ có một mình họ Nhân được!"

Túng Thiên Tỉnh mắt lật một cái, trắng trợn mắt nhìn tráng hán. Sau đó cuối cùng hắn ngậm miệng, nhìn người này giống như có chút không thông minh, nhưng thực tế thông minh vô cùng.

"Trong thôn xóm của chúng tôi có họ Nhân còn có họ Duyên. Ngoài hai họ người này, thì 7 vạn năm trước còn xuất hiện hai họ nữa, là họ Song và họ Tình." Nhân Anh ngừng một lúc, ánh mắt hoài niệm có chút xa xăm về có sự trong quá khứ.

Mà Túng Thiên Tỉnh cũng im lặng lắng nghe Nhân Anh nói về những thế lực ở trong Song Tình Sơn.

"Họ Nhân và họ Duyên đều là những họ lâu đời ở Song Tình Sơn, xuất hiện hơn 8-9 vạn năm trước. Cho dù là họ Song và họ Tình có xuất hiện sau, và thực lực của họ cũng mạnh hơn. Nhưng đều phải tôn trọng đối với những người họ Nhân và Duyên"

Túng Thiên Tỉnh đại khái cũng biết thôn dân ở đây chia làm những thế cục nào. Đại loại là họ Nhân và họ Duyên là thôn xóm lâu đời.

Còn họ Song và họ Tình thì cũng chỉ mới xuất hiện mà thôi! Theo lời của Nhân Anh nói thì, thế cục tám vạn năm trước vẫn là như vậy. Nhưng gần một vạn năm nay thì họ Song và họ Tình có chút bành trướng thế lực.

Được biết họ Song và họ Tình đều thoát khỏi chế độ thôn xóm mà kiến tập lên chế độ Gia tộc. Tu luyện cũng bay nhanh hơn, mà họ Nhân và họ Duyên đều giữ chế độ thôn xóm trước kia.

Thuở trước, bốn họ này đều sống chung hòa bình với nhau. Nhưng từ khi họ Song và họ Tình thành lập nên gia tộc, thì có chút coi khinh họ Nhân và họ Duyên. Tuy rằng thái độ vẫn khách khí, nhưng mà vẫn muốn xâm chiếm địa bàn của họ Nhân và họ Duyên để mở rộng thế lực.