Chương 2: Bước ra từ chuồng heo!
"Cẩu hệ thống, đừng để ta lại gặp ngươi lần nữa. Ông trời cũng thật bất công, hệ thống nhà người khác vạn năng các kiểu, hết lần này đến lần khác hệ thống của Túng Thiên Tỉnh ta lại phế như vậy!"
[Ét ét ét! Ụt ụt ụt]
Một tiếng kêu chói tai vang lên sau đó là hàng loạt tiếng kêu khó nghe khác đồng loạt tru lên. Túng Thiên Tỉnh lúc này mới hoàn hồn lại nhìn quanh, sau đó mặt hắn trắng cắt, không còn một giọt máu nào cả.
"Cứu mạng! Cứu mạng a!!!! Ta sợ lợn!!!"
Tiếng hét thất thanh xuyên thấu trời xanh khiến cho chim chóc trên đại thụ cũng phả nháo nhác bay đi. Sau một hồi chật vật vì bị heo đuổi, hắn cuối cùng cũng được gia đình chủ hộ cứu. Có vẻ như đây là một nông hộ mà thôi, cũng không phải là thánh địa tu tiên gì.
Tên chủ nhà đưa cho hắn một bộ áo vải thô, hắn liền nói thanh cảm tạ sau đó đi ra sau nhà thay. Qủa thực y phục của hắn tuy rằng là bảo vật, nhưng đã rách rưới không còn chút nào gọi là nguyên vẹn, bọn họ hiểu là hắn thành khất cái cũng không có gì là lạ.
Nhìn vào trong vại nước, hắn có chút tò mò dung mạo của mình bây giờ. Trong mặt nước dập dềnh hiện lên một gương mặt thanh tú, tóc mai dài buông trước trán, búi tóc lên nửa một nửa thả sau lưng, trên bũi tóc cắm một mộc trâm. Đôi mắt xa xăm, môi mỏng mi dài. Chính hắn cũng nhìn đến ngây ngẩn, đến cả vải thô áo tang, cũng không che được vẻ nho nhã của khí chất đọc sách này.
Gương mặt này, sao giống kiểu thư sinh đi ở rể vậy ta? Hắn cũng không bận tâm lắm liền từ phía sau nhà đi ra. Mai đại thẩm, thê tử của Mai tráng hán cũng nhìn hắn sau đó tấm tắc khen ngợi: "Lang quân này, đúng là tuấn tiếu a!"
"Mai thẩm quá khen rồi, bất quá chỉ là một túi da mà thôi. Đa tạ đại thẩm và đại huynh đã cứu mạng, nếu không ta không biết phải làm sao nữa!"
Mai đại hán cũng không có cố kỵ gì đó, khẽ khẽ vỗ vai Túng Thiên Tỉnh sau đó cười nói rất phóng khoáng.
Bỗng nhiên một trận ồn ào từ bên ngoài truyền đến, một tên thanh niên từ bên ngoài vọt vào, trên mặt là vẻ kinh hỷ. Cũng không quan tâm Túng Thiên Tỉnh đang ở đây bèn xông đến cầm chặt vai của Mai đại tráng.
"Mai huynh, hôm nay nhà ngươi đạ hỷ đây, nghe nói con ngươi Mai Tuyệt Cơ từ Đại Ngàn trở về. Mai gia tộc ở đó đang tiến về đây để tìm kiếm người có tiên căn để tu tiên đấy!"
"Ngươi nói cái gì? Thật ư???"
Cả Mai gia phu thê đều thất kinh, ai cũng biết Mai gia trang ở Tuyệt Tình Đại Ngàn vốn dĩ là gia tộc tu tiên. Mà tình cờ hai mươi mấy năm trước, con của hắn là Mai Tuyệt Cơ bị khám phá ra tiên căn, tiến về Mai gia trang để tu luyện, đến nay mới trở về.
Mai gia phu thê lập tức chạy đến trước thôn, nơi đó có một khoảng sân lớn. Mà Túng Thiên Tỉnh cũng chậm rì đi sau lưng bọn họ, vừa đi vừa nghe ngóng tin tức.
Như vậy, nếu như Tuyệt Tình Đại Ngàn có thể đến đây, chứng tỏ nơi này là Trung Vực. Đại Nho giới chia làm năm vực, mỗi vực đều cách xa nhau cả trăm ngàn dặm, mỗi vực đều có những cỗ thế lực lớn thao túng và chiếm làm địa bàn. Trong đó có Tuyệt Tình Đại Ngàn - Trung vực, Liên Minh Duyên Khởi - Bắc vực, Đại Tuyết Sơn - Nam vực, Đế Nho Dị Tộc - Tây vực, Cách Thế Phủ - Đông vực.
Nếu nương theo thế cục của chín vạn năm trước, thì Tuyệt Tình Đại Ngàn có hơn trăm vạn gia tộc lớn nhỏ, nơi đó tông môn cơ hồ không phát triển nổi. Không nói đến những thế lực lớn khác, những gia tộc nào có nguyên anh chân nhân trở lên mới tính là một phương gia tộc lớn.
Những gia tộc lớn có Nguyên Anh chân nhân trở lên toạ lạc, liền có thể mở rộng thế lực bằng cách kéo nhiều gia tộc phụ thuộc vào gia tộc mình, trở thành một quần thể lớn. Nhớ năm xưa Túng Thiên Gia khi mới tấn cấp Đại Thừa gia tộc đã có hơn 32 gia tộc Kim Đan, 79 gia tộc Trúc Cơ, hơn trăm gia tộc Luyện Khí phụ thuộc, cũng thuộc một trong mười thế lực Đại Thừa đáng gờm trên Tuyệt Tình Đại Ngàn đây.
Đó mới chỉ là Đại Thừa gia tộc, bên dưới còn có Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể gia tộc, hương lên bên trên thì chỉ có duy nhất Độ Kiếp Kỳ gia tộc mà thôi, bí ẩn vô cùng. Căn cứ những manh mối từ hệ thống, có lẽ Túng Thiên Gia cũng không chỉ vẹn vẹn là Đại Thừa gia tộc, bởi vì trong Tàng Thư Viện của Túng Thiên, có bảo vật thuộc về một vị đại đế Độ Kiếp kỳ, chính là con hàng hệ thống đây.
"Tiên nhân lại đến Mai Hoa thôn của chúng ta rồi!"
"Đúng đó, mấy năm nay đều liên tục đến đâu…"
"Mai Hoa thôn ra nhiều đứa trẻ có tiên căn như vậy, khó trách các tiên nhân để mắt tới. "
"Nghe nói lần này Mai Tuyệt Cơ, con trai của Mai thẩm cuối thôn đến đây đây. Mấy đó đã hơn 20 năm, khó trách Mai thẩm nóng lòng!"
"Haha, phận làm cha mẹ mà!"
Tiếng bàn tán nghị luận vang lên bên tai của Túng Thiên Tỉnh, hắn lặng lẽ cầm tay một bé gái đi lạc tiến đến nơi này. Vừa vặn nghe thấy những lời bàn luận kia, xem ra Mai Hoa Thôn ra rất nhiều “tiên nhân” đâu!
"Đại ca, phụ mẫu ta ở bên kia, ta đi trước, cảm tạ ca ca đã đưa ta đến đây! Cái này tặng ca ca!"
"Đa tạ tiểu muội muội." Túng Thiên Tỉnh khom người xoa xoa đầu bé gái, sau đó nhận lấy bó hoa dại, hắn khẽ híp mắt rồi cười nhẹ, chắp tay nhìn về phía trên sân trống. Một đám người mặc y phục màu xanh thống nhất, dung mạo xuất chúng đang kiểm tra linh căn tu tiên.
Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, khí chất trên người hắn khác biệt rất lớn so với mọi người, Túng Thiên Tỉnh nghe thấy Mai thẩm gọi hắn là nhi tử, có lẽ hắn chính là Mai Tuyệt Cơ.
Túng Thiên Tỉnh đi đến dưới gốc cây cổ thụ duy nhất ở đây, ngẩng đầu nhìn tán cây này, trong mắt mơ màng một chút. Dưới gốc nó có vô vàn cột rễ sần sùi to lớn, trên tán cây buộc đầy những sợi chỉ xanh đỏ tím vàng có vẻ như lời cầu nguyện của chính thôn dân ở đây.
Cơn gió thổi qua, lá cây xanh mơn mởn xào xạc giống như muốn xoa dịu lòng người. Túng Thiên Tỉnh tuỳ tiện vỗ vỗ gốc cây, sau đó nằm xuống hốc rễ gần nhất oa thành một đoàn.
Khoảnh khắc này, lá cây rung động như ngừng lại, cơn gió thổi qua cũng dường như vô tình mà cố ý dịu hơn, tiếng xào xạc của lá cây cũng giống như có nhịp điệu mà vang, tựa hồ vô cùng sung sướng khi mà Túng Thiên Tỉnh xuất hiện.
Mà khoé môi của hắn, cũng khẽ cong cong, tựa hồi tâm trạng vô cùng tốt.
Chẳng mấy chốc đã chiều chiều, khi Túng Thiên Tỉnh mở mắt thì thôn dân cơ hồ đã vơi đi hết, trên sân chỉ có vài hài đồng vui đùa, tiếng cười đùa nô nức rộn cả bầu trời.
Trước ngực của hắn vẫn để một bó hoa dại của cô bé đó tặng. Trong mắt của hắn, bông hoa này cũng không phải là bông hoa bình thường, mà là một nhân quả. Linh lực bao bọc lấy bó hoá, khiến nó trông sống động như thật, cuối cùng vòng linh lực tựa như chiếc xích sắt bọc lấy bó hoá rồi lơ lửng hoá vào trong thân thể của cây cổ thụ.
"Thứ này dính nhân quả của ta và cô bé đó, nếu nhờ để chỗ ngươi, cũng nên đưa cho ngươi một rận tạo hoá!"
Vòm cây đung đưa như muốn nói gì đó, Túng Thiên Tỉnh nghĩ nghĩ, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hờ hững như xuyên qua vạn cổ, cuối cùng hắn mở miệng, nhưng mà trong miệng lại phun chân ngôn.
"Tương truyền Lĩnh Nam Chích Quái có ghi chép rằng, ngoài biển đông có con cá đã thành tinh, mình như rắn dài hơn năm mươi trượng, chân nhiều như rết, biến hoá thiên hình vạn trạng, linh dị khôn lường, khi đi thì ầm ầm như m·ưa b·ão, lại ăn thịt người nên ai cũng sợ… "