Chương 1: 29 vạn năm sau!
Tương truyền khi hỗn độn sơ khai, chân long thành bầy, lân phượng như như gà đi đầy đất, thời đại ấy tông môn san sát, gia tộc như mây.
Tu Chân giới vô biên không hề có điểm kết thúc, nhưng khi càng phát triển thì tài nguyên tu luyện càng khan hiếm. Không nói đến các tông môn, ngay cả các gia tộc đều phải liên tục tìm kiếm tài nguyên để đủ cung cấp cho tộc nhân tu luyện sớm ngày phi thăng.
Lòng tham con người mãi mãi không đáy, tán tu không đạt được tài nguyên hận thượng tông môn và gia tộc. Gia tộc cũng chẳng vừa mắt tông môn. Ba cỗ thế lực ban đầu chỉ là không vừa mắt nhau, đã xung đột đến mức không c·hết không thôi.
Thế chiến nổ ra, Tu Chân giới bề mặt yên bình hơn 10 vạn năm cuối cùng vì một trận xung đột cuối cùng triệt để xé rách da mặt. Thế chiến này kéo dài hơn 4 vạn 8 tám trăm năm. Hậu đại gọi thời đại này là thời đại hắc ám của Tu Chân giới.
Tuy rằng như vậy, trong thời đại này thiên kiêu vô số, họ trong một đêm có thể lưu danh vạn cổ, chiến đấu vì chính thế lực của mình. Nhưng rồi cũng ngã xuống theo dòng thời gian, khiến cho đời sau thổn thức không thôi.
Kể đến thiên kiêu sáng chói nhất, một đời quét ngang vô số kẻ địch, cuối cùng lấy thành tựu Độ Kiếp đánh bại toàn bộ thiên kiêu cùng thời lúc bấy giờ. Nhưng mà khi hắn muốn phi thăng lại phát hiện Thăng Thiên Lộ đã bị gãy mất, linh khí của Tu Chân giới cũng cạn kiện. Nếu hắn cưỡng ép phi thăng sẽ dẫn đến Tu Chân giới trở thành một phế tích và dần dần đi vào lãng quên.
Cuối cùng vị đại đế ấy vì tương lai của Tu Chân giới sau này, quyết định không hề độ kiếp nữa mà lưu lại Tu Chân giới. Một thân tu vi tan hết vào thiên địa nhưng chỉ là như muối bỏ biển không đáng giá bao nhiêu. Hắn một đời này hoá thành phàm nhân, lết từng bước chân đi khắp Tu Chân giới để tìm kiếm nguyên nhân khiến cho Tu Chân giới lâm vào tình trạng thế này.
Sau 5 vạn năm, khi sinh mệnh đi đến điểm cuối, hắn cũng hiểu ra, cũng do lòng tham của con người, tranh đấu lục đục, chiến hoá liên miên suốt mười mấy vạn năm khiến cho thiên đạo không dung.
Đứng trên đỉnh Bắc Sơn, đỉnh núi cao nhất Tu Chân giới, hắn lập một huyết tế. Tế những kẻ có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên trở thành chất dinh dưỡng bù đắp lại cho Tu Chân giới.
Ngày huyết tế được hình thành, ở Tu Chân giới nhấc lên một cuộc thanh tẩy lớn nhất có thể. Phàm là người có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên, không ngoại lệ đều bị huyết tế phản sát trở thành huyết vụ, hoá thành linh khí tẩm bổ cho toàn bộ Tu Chân giới.
Ngày đó huyết vụ ngập trời, vô số những tơ máu hoá thành chân long, hoả phượng cùng vô vàn huyết mạch gia tộc khác cuồn cuộn trên đỉnh Bắc Sơn thành một vòng xoáy lớn.
Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không ngày không đêm, cũng chả phân rõ. Toàn bộ Tu Chân giới giống như tận thế bao phủ, những người còn sót lại sau cuộc huyết tẩy, cũng co đầu rút cổ bế quan không chịu ra.
Nhưng đến cuối cùng, cho dù dùng máu thịt, huyết mạch, tu vi của đông đảo toàn bộ Tu Chân giới cũng không thể nào bù đắp được thiếu hụt của thiên đạo.
Tu Chân giới sau chín vạn năm, cuối cùng hoá thành một kíp nổ lớn, pháp tắc hỗn loạn, mệnh người như sâu kiến chỉ biết phó mặc cho thế giới v·a c·hạm rồi sụp đổ. Sau hơn một vạn năm ổn định lại, những gia tộc và tông môn may mắn sống sót cũng bắt đầu xuất hiện lại, nhưng chính họ cũng phát hiện Tu Chân giới của hai mươi vạn năm sau so với thời đại hắc ám, khác biệt vô cùng lớn.
…
"Aizzz, ta nói cho dù ngươi có là thiên hạ đệ nhất hố hệ thống cũng không nên hố đến mức nay chứ?"
Túng Thiên Tỉnh mặt mũi tràn đầy không cam lòng, nhìn bảng số liệu đầy đủ trên hệ thống bắt đầu tăng lên sau đó hoá thanh những tinh điểm nhập vào người hắn.
Vốn dĩ hắn cũng không phải tên là Túng Thiên Tỉnh, mà tên Thâu Tỉnh, một tên sinh viên vừa mới ra trường, chuẩn bị chân ướt chân ráo đi tìm việc.
Thời buổi này không ngờ nghẹn đi ngoài cũng có lúc xuyên qua được! Chẳng lẽ xuyên qua đều muôn hình vạn trạng như vậy hay sao?
Vừa bước vào nhà vệ sinh công cộng, nháy mắt hắn đã mất đi tri giác. Sau đó mở mắt bản thân đã trở thành Túng Thiên Tỉnh từ bao giờ. Chuyện xuyên qua hắn cũng không có oán trách đi, hắn không phải là vận khí chi tử tuỳ tiện xuyên không cũng xuyên thành phế vật nghịch tập, hoặc xuyên thành người bị từ hôn.
Hắn cũng không có cơ hội kêu lên câu “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo” lời thoại của nhân vật chính này đó.
Hắn xuyên đến Đại Nho giới, vốn dĩ là thiên tài trong thiên tài đây, chưa đến một ngàn tuổi đã thành tựu Đại Thừa, kéo theo Túng Thiên gia tộc vang danh khắp Tuyệt Tình Đại Ngàn vì tốc độ quật khởi.
Mà! Nhắc những thứ này đều để lại hai hàng nước mắt, chỉ khiến hắn đau khổ tột cùng mà thôi.
Nói đến hắn gặp hệ thống cũng không phải là tình cờ, là do phát hiện Túng Thiên Gia có cất giữ đồ vật của một vị đại đế Độ Kiếp kỳ bèn tò mò khám phá. Ai ngờ con hàng này lại là hệ thống cơ chứ?
Mà hệ thống thì lại là một lời khó nói hết!
Hệ thống nhà người ta thì mang tên bá khí như Nằm Thắng Hệ Thống, Đại Đế Bồi Dưỡng Hệ Thống, Tông Chủ Hệ Thống… còn hệ thống của hắn thì sao? Ôn Tập THPT Hệ Thống? Con mẹ nó, hệ thống này là cái quỷ gì?
Hệ thống bắt hắn ôn tập kiến thức thi THPT ạ, nhắc đến lại một phen nước mắt ngậm ngùi. Hắn đường đường là sinh viện đại học ngành Luật đã tốt nghiệp lại phải ôn lại những thứ này ư? Quá dễ dàng… mới là lạ. Hệ thống đơn giản chính là ma quỷ, nhất định bắt hắn học đến thi max điểm mới thôi!
Đây không phải là hệ thống, đây là kiếp nạn của cuộc đời của hắn phải không?
Dòng dã suốt 9 vạn kiếp, hắn đều làm cu li tại không gian hệ thống, dùng toàn bộ thời gian để ôn luyện, cuối cùng cũng đến ngày hắn tất cả đều max điểm, bao gồm ba môn bắt buộc và khối tự nhiên cùng xã hội.
"Ta nói hệ thống, bây giờ ta có thể chửi một câu không?"
[Ký chủ, chửi tục là không tốt]
"Không biết ngươi đã nghe qua câu “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo” chưa?"
[Hệ thống đã nghe qua!]
"Hôm nay chính là ngày lão tử đại công cáo thành, hệ thống, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hệ thống ngươi chớ khinh thiếu niên nghèo!"
[…]
Dường như cảm thấy Túng Thiên Tỉnh quá phế, trên màn hình hệ thống chỉ có ba dấu chấm biểu thị, toàn không gian trở nên chìm nghỉm vô cùng. Túng Thiên Tỉnh bỗng có chút lúng túng sờ sờ mũi sau đó ngồi xuống cạnh màn hình.
Trên màn hình trắng xoá hiện lên một con cử nhân bằng AI cũng giống như hắn ngồi xuống. Tuy rằng hệ thống nô dịch hắn, bắt buộc hắn học bài sau đó ôn thi đến mức cả 9 vạn kiếp đều ám ảnh, nhưng không thể công nhận rằng hệ thống cũng khiến cho hắn rõ ràng rất nhiều việc, cũng có vô tận vô vàn kiến thức.
Nếu không có hệ thống, hắn có lẽ đã điên mất rồi, trở thành một người điên không phân biệt được kiếp này hay kiếp trước ở hiện đại, nơi gọi là trái đất, đất nước Việt Nam kia mới là thật hay là kiếp này, ở Đại Nho giới mới là chân chính hắn!
[ Ký chủ, tuân theo khế ước ngài đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, hiện tại cũng là nên giải trừ trói buộc.]
"Ngươi nói gì cơ? Gió lớn quá ta không nghe được?"
[…Hệ thống đang kết toán, khởi động lại toàn bộ dữ liệu, đồng bộ toàn bộ dữ liệu… tiến hành rút ra bắt đầu!]
"Khoan… khoan đã hệ thống… aaaaaaaa!"