Chương 18: Tơ hồng dẫn lối.
Vô vàn sợi tơ trong không trung hiện lộ, sau đó những sợi tơ này giống như có sinh mệnh, đan thành một chiếc võng lớn.
Chiếc võng hóa thành một chiếc tay, rồi hai chiếc tay, cuối cùng một tôn tượng thần lớn được hình thành. Tôn thần này được đan bằng chính sợi tơ nhân duyên, của những người trong Đại Nho giới, khí tức phát ra vô cùng mạnh.
Không chỉ có một tôn thần, mà dần dần những sợi tơ khác cũng cũng đan vào nhau tạo thành những tôn thần lớn. Tổng cộng có năm tôn thần đứng song song với nhau, tạo thành một vòng tròn lớn.
Từ trái tim của những tôn thần, này bỗng chuyển ra một sợi tơ mỏng manh màu đỏ. Lấy trung tâm ở những tôn thần này, những chú ngữ cổ xưa khác lạ xuất hiện, tạo thành một vòng tròn lớn.
Những tôn thần này đang lơ lửng trên không trung, cũng dần dần hạ xuống đất.
Trung tâm của những tôn thần, một sợi tơ màu đỏ dần dần hiện lên. Sợi tơ này mỏng manh, tuy rằng ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng chỉ cần tiếp xúc có thể thấy và cảm nhận được tất cả sợi tơ tình duyên trong Đại Nho giới đều hội tụ về sợi tơ này cả.
Nhìn thấy cảnh này Túng Thiên Tỉnh gượng cười, không ngờ rằng thuyền liễu màu đen lại có thể dẫn phát hiện tượng lớn như vậy.
Thuyền liễu của Song Tình Sơn Cốc cũng có cấp bậc, thấp nhất là màu xanh, tiếp đến là màu vàng và cuối cùng là màu đen.
Ba cái cấp bậc này màu đen là cấp bậc cao nhất, nếu có màu đen xuất hiện thì, có thể dẫn đến tôn thần của Song Tình Sơn hiện ra và bái kiến.
Những quy định này đều là hắn và Song Tình Diệp đặt ra. Nhưng chín vạn năm đi qua, có lẽ cũng không có chiếc thuyền màu đen là xuất hiện nữa. Bởi vì chiếc thuyền màu đen chỉ có hắn và Song Tình Diệp mới có thể biết luyện chế mà thôi.
"Đi thôi!" Hắn khẽ nói, sau đó bước một chân vào chiếc thuyền liễu màu đen. Nháy mắt chiếc thuyền liễu màu đen bao phủ thân hình hắn, quang mang vạn trượng, biến hoá khôn lường. Đạo vận trong nháy mắt bộc phát, rồi biến thành một chiếc thuyền lớn có thể chứa cả trăm tu sĩ cùng lúc.
Năm tôn thần thể vậy đồng loạt ngẩng đầu, sau đó sợi tơ màu đỏ từ giữa trung tâm đột nhiên hình thành một sợi xích lớn. Xiềng xích này lơ lửng trên không trung rồi móc vào chiếc thuyền màu đen của Túng Thiên Tỉnh.
Tàn tích của Song Tình Sơn vô tình lộ ra trước mặt. Vô vàn binh khí cùng pháp khí lơ lửng lăn lóc ở trên không trung. Nhưng rồi tất cả mọi thứ đều bị ánh sáng chói mắt quét sạch một đường.
Năm tôn thần đó hóa thành năm vệt ánh sáng, lao thẳng vào trong Song Tình đại hà, mà chiếc thuyền màu đen cũng dần dần đâm vào trong bức màn ánh sáng.
[...]
Khi Túng Thiên Tỉnh vừa mới rời đi, một lần nữa cánh cửa của Song Tình Sơn lại mở ra, lúc này vô và tu sĩ tràn vào bên trong.
Bọn họ cũng không còn giữ được vẻ trang nghiêm thường ngày của những bậc tu tiên, mà mặt mũi lấm lem bùn đất. Thậm chí trên thân còn xuất hiện những v·ết t·hương lớn nhỏ không giống nhau.
Dẫn đầu là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm tiên tử nhưng lúc này bọn họ cũng không tốt đi nhường nào. Nam đàn tiên tử khoé miệng rỉ máu, mặt sưng lên, giống như là bị cái gì quất trúng vậy.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên thì càng không phải nói, lồng ngực của hắn bị đấm cho lõm xuống một bên. Trên mặt còn có chút trắng bệch, y phục nho nhã hôm nào, giờ rách rưới chỉ có thể che lại một phần cơ thể. Cánh tay to lớn lộ ra bên ngoài, chằng chịt v·ết t·hương, có thể nói đây là một vị Thể - Nho kiêm tu.
Bọn họ là nhóm tu sĩ đầu tiên có thể bước vào Song Tình Sơn một cách chật vật đến vậy, có lẽ cây liễu già đã hành cho bọn chúng một trận tơi bời hoa lá.
Sắc mặt của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên đáng sợ vô cùng, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ y phục sau đó nhanh chóng thay.
Làm xong những chuyện này hắn mới trầm giọng nói: "Song Tình Sơn Cốc đúng là âm hiểm xảo trá! Ngay trên địa bàn mà t·ấn c·ông hai bên thế lực khác, khiến cho hai bên thế lực khác tổn hại! Món nợ này khi nào ra khỏi Song Tình Sơn ta nhất định phải đích thân đến Song Tình Sơn Cốc đòi lại!"
"Hôm nay bản tiên tử nhận một mối nhục nhã lớn như vậy, nếu không đến Song Tình Sơn cốc để bàn giao mọi việc, làm sao mà trở về Nam Đàm Thủy Vực!" Nam Đàm tiên tử gượng nói, trong giọng nói tràn đầy lạnh băng và sát cơ. Những tu sĩ khác càng không dám nửa lời.
Lúc này Mai Phong Đô bên cạnh cũng phụ họa theo, hắn tuy rằng y phục có chút rách, nhưng mà lúc đại chiến đã nhanh chóng thối lui ra khỏi vị trí tổn hại có thể, cho nên thương tích ở đây hắn là nhẹ nhàng nhất. Nhưng mà thân phận của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Tiên Tử khiến hắn không khỏi nhượng bộ vài phần.
Tuy rằng hắn xuất thân từ Tuyệt Tình Đại Ngàn, nhưng mà chỉ là một Nguyên Anh gia tộc mà thôi! Mà Nam Đàm Thủy vực và Đại Nho Bình Nguyên tuy rằng là không phải xuất thân từ Tuyệt Tình Đại ngàn, nhưng dù sao cũng chính là một trong ba bí cảnh còn lại ở Trung vực, thực lực khó lường.
"Song Tình Sơn đã mở, thiếu chủ và tiên tử thực lực vô biên, nếu bây giờ tranh thủ đi vào ắt sẽ thu được cơ duyên lớn! Nếu mà chờ pháp tắc của Song Tình Sơn hoàn thiện, rất khó có thể đi vào!" Mai Phong Đô nhẹ nhàng nói chuyện này, cũng cảnh tỉnh thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Tiên Tử khiến bọn họ nhanh chóng linh lực gia trì toàn bộ thân thể, sau đó giống như lưu tinh đâm vào trong bức màn sáng của Song Tình đại hà.
Mai Phong Đô nhìn theo bóng lưng của vô vàn tu sĩ đi vào trong Song Tình Sơn, ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Sau đó hắn cũng hóa thành một lưu tinh đi vào trong Song Tình đại hà.
Lúc này những người bị thảm trận nghiêm trọng ở ngoài Song Tình Sơn Cốc, không thể kịp thời khôi phục thương thế, bất đắc dĩ chỉ có thể trở về. không đi vào Song Tình Sơn được nữa.
Mà chuyện Túng Thiên Tỉnh lấy một địch trăm vạn tu sĩ của Trung vực. cũng từ bây giờ truyền ra bên ngoài, thậm chí càng truyền càng khoa trương.
Những chuyện này, Túng Thiên Tỉnh hắn, không hề biết một chút gì cả.
Hắn hiện tại vừa mới hạ xuống Song Tình Sơn. Nơi này là một không gian u ám, đất đá lởm chởm khắp nơi. Xung quanh cũng không hề có một chút sinh khí nào cả, trên không trung lơ lửng những tàn tích đứt gãy của kiến trúc.
Những kiến trúc này cổ lão vô cùng, thậm chí tỏa ra uy năng vô cùng lớn. Chỉ nhìn qua khiến người tha tâm thần rung động.
Chiếc thuyền liệu màu đen hạ xuống đất, sau đó hóa thành kim điểm biên mất. Mà lúc này năm tôn thần cùng hóa thành vô vàn sợi tơ màu xanh, tản ra trong không gian, dung nhập vào trong đại địa.
Khi sương mù màu đen u ám tản ra, trước mắt của Túng Thiên Tỉnh hiện lên vô vàn dãy núi xếp song song, kéo dài từ trước mặt hắn đến vô biên hắc ám không thấy đâu là hồi kết. Những ngọn núi ẩn hiện trong đám sương mù màu đen, chọc thủng lên trên thiên không.
Song Tình Sơn tên cũng như vậy, trong bí cảnh có một ngọn núi tên Song và tất nhiên cũng sẽ có một ngọn núi tên Tình. Mà đi vào trong Song Tình Sơn bắt buộc phải chọn một trong hai ngọn núi để mà đăng đỉnh.
Chỉ cần đăng đỉnh một trong hai ngọn núi, có thể thu được vô tận cơ duyên lớn, khiến cho tu vi tiến triển vượt bậc.
Cái gọi là đăng đỉnh cũng không có khái niệm chính thức. Có người hình dung chỉ là trèo l·ên đ·ỉnh của hai ngọn núi, cũng có người hình dung, phải dùng tự thân đi cảm ngộ để trải qua hai ngọn núi này.
Nhưng số người đăng đỉnh của Song Tình Sơn cơ hồ chín vạn năm nay có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người đầu tiên chính là Song Tình Diệp, người thứ hai chính là Túng Thiên Tỉnh. Những người còn lại Song Tình Thập Tam có nói qua, cũng chỉ có vẻn vẹn ba người mà thôi.