Chương 15: Ngươi có rượu không?
"Hắn nói đúng! Ngươi cho dù có tu thêm ngàn năm nữa, thì vẫn là thủ hạ bại tướng của ta mà thôi!" Song Tình Thập Tam cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh có chút tán đồng.
Kiếm khí của hắn vẫn chưa thu lại, sau đó hắn nhìn về phía tất cả mọi người ở đây.
"Nếu các người xác định muốn đánh, thì tốt nhất nên cùng nhau lên. Chỉ có một tên thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và tiên tử của Nam Đàm Thủy Vực thì không đủ bản thiếu nhét kẽ răng đâu!"
"Song Tình Thập Tam ngươi khẩu khí thật lớn!" Một vị tán tu hét lớn, sau đó tất cả tu sĩ ở đây đều đồng loạt xôn xao mắng trở về.
"Thì ra Song Tình Sơn Cốc chính là mặt hàng như vậy? Hôm nay quả thực là bái phục!"
"Hôm nay trận chiến này chắc chắn không thể tránh khỏi rồi! Nam Đàm Tiên Tử và thiếu chủ, chúng ta còn không mau xông lên!"
"Lão đạo ta, là tán tu mấy vạn năm nay. Nhưng không ngờ khẩu khí của Song Tình thiếu chủ, đúng là khiến lão đạo ta mở rộng tầm mắt. Hôm nay ắt phải lãnh giáo."
"Ta không tin, một mình hắn có thể đấu lại trăm vạn tu sĩ. Dù sao Song Tình Sơn cũng chưa mở. Chúng ta còn không mau xông lên!"
"Xông lên!"
Lúc này một tiếng cười khảng khái truyền đến. Một hương thơm thấm vào lòng người xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người hoang mang r·ối l·oạn.
Hương thơm tựa như trống rỗng xuất hiện, khiến cho người ta phút chốc thoải mái vô cùng. Bất tri bất giác tìm kiếm nơi mùi hương và tiếng cười duyên dáng phát ra.
Từ phía chân trời một áng mây hồng bỗng nhiên hạ xuống. Sau đó là vô vàn áng mây hồng, xếp thành một con đường bằng, nối thẳng từ phía Đông xuống đại địa ngay gần trung tâm cuộc chiến.
Mà phía trên những đám mây, những cánh hoa hồng màu đỏ tươi từ thiên không trống rỗng xuất hiện. Những mùi hương này, đều xuất phát từ cánh hoa hồng này hay chăng? Tất cả mọi người nhịn không được mà nghi hoặc.
Một thân hình xuất hiện, nàng ta váy áo tung bay, tóc dài bay múa, gương mặt trái xoan, lông mày anh khí.
Chỉ nhìn sơ qua, không ai có thể coi khinh nàng ta, mà thậm chí khí thế của nàng ta hơn rất nhiều những tán tu và tu sĩ đang tụ tập ở đây. Tuy rằng yểu điệu, nhưng không mất phong thái mạnh mẽ của bậc nữ nhi, bậc tu tiên trong thiên hạ.
Từng bước, từng bước giáng xuống. Nàng chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Túng Thiên Tỉnh và Song Tình Thập Tam, nơi trung tâm cuộc chiến diễn ra.
"Có phải là ta đến muộn rồi hay không? Chuyện vui như vậy tại sao lại thiếu ta được cơ nhỉ? Song Tình Thập Tam ngươi đến đây cũng không biết kêu ta một tiếng, màn kịch lớn như vậy ngươi lại một mình mình hưởng thụ hết. Thật là không đáng mặt nam nhi chút nào!" Nàng đứng về phía Song Tình Thập Tam sau đó cười một cái với hắn. Song Tình Thập Tam khóe môi giật giật, sau đó quay mặt đi.
Nữ nhân đúng là ưa thích màu mè, chỉ ra trận thôi mà cũng khiến tất cả mọi người phải trầm trồ vì độ xa xỉ, hoa lệ khiến người khác há hốc mồm.
Khi nàng ta vừa xuất hiện, đã có những người nhận ra nàng ta, không khỏi hít một hơi lạnh.
Tất cả tu sĩ ở đây, sắc mặt đều xấu vạn phần. Nếu như chỉ có Song Tình Thập Tam thì tất cả mọi người còn có can đảm để mà tiến thêm một bước.
Nhưng người này xuất hiện, đã khiến thế cục xảy ra một chút biến hóa.
"Nàng ta chính là Triều Vũ tiên tử? Vị hôn thê của Song Tình Thập Tam đấy ư? Không ngờ là lại xuất hiện ở đây?"
"Nàng ta là ai? Vị hôn thê của Song Tình Thập Tam ư? Nàng ta có thân phận như thế nào?"
"Ngươi không biết hay là giả ngu? Đến chính Song Tình Thập Tam cũng không thể đánh lại nàng ta đâu!"
"Trên danh nghĩa, nàng ta là nghĩa nữ của Song Tình cốc chủ. Không biết nàng ta xuất thân từ đâu, nhưng khi cùng Song Tình cốc chủ xuất hiện, đã đính hôn cùng với Song Tình Thập Tam!"
"Ta còn biết Song Tình Thật Tam không ưa muốn hôn sự này. Nhưng nàng ta có thực sự mạnh đến cả Song Tình Thập Tam cũng đánh không lại?"
"Tất nhiên, trăm năm trước nàng ta cũng có thể bước vào Hóa Thần rồi. Mà hiện tại Song Tình Thập Tam mới chỉ là Nguyên Anh đỉnh mà thôi!"
Túng Thiên Tỉnh liếc mắt qua lại giữa hai người, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút là lạ. Nhưng lạ chỗ nào, thì hắn không biết. Ngước mắt nhìn về phía những tu sĩ đối diện, rồi hắn lẩm bẩm.
"Ngươi có rượu không?!" hắn buột miệng hỏi Song Tình Thập Tam. Hắn ta ngơ ngác chút, cũng vì thế mà ngây ngẩn của người.
Nhưng lập tức, sắc mặt của hắn vô cùng xấu vô cùng, bởi lâm trận lại uống rượu ư?
"Ta có! Ta có này! Ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Ngươi là bằng hữu của Thập Tam phải không? Ngươi muốn rượu linh quả hay là rượu bình thường?" Triều Vũ cười nói sau đó khảng khái mà vỗ mạnh vào vai của Túng Thiên Tỉnh khiến hắn nhe răng một cái.
Cô nương này đúng là không có cố kỵ gì thật. Thảo nào Song Tình Thập Tam đau đầu.
"Nghe nói xong Tình Sơn không có một loại rượu mang tên Kết Duyên Tửu! Cô nương có mang theo loại rượu đấy hay không?" Kết Duyên Tửu, cũng hơn 9 vạn năm chưa nghe thấy tên.
Không được, đến đây rồi hắn có chút hoài niệm hương vị kia đấy. Mà quan trọng Kết Duyên Tửu đúng là có tác dụng, hắn mới hỏi chứ không phải là hắn muốn uống mới nói đâu.
"Có?! Tất nhiên là có rồi. Đây, cho ngươi!" Nàng ta lục lại trong nhẫn trữ vật. Sau đó ném ra một bình rượu có vẻ bề ngoài bình thường không thể nào bình thường hơn, đưa Túng Thiên Tỉnh.
Hắn vươn tay đón lấy, sau đó cười hắc hắc, rót trực tiếp và chiếc hồ lô bình phàm của mình.
Song Tình Thập Tam thế giữa hai người, hắn mặt có chút đen. Không chỉ có hắn, mà tất cả những tu sĩ ở đây bao gồm thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm tiên tử đều sắc mặt có chút không tốt.
Bọn họ đánh đánh g·iết g·iết, kết quả đối thủ đòi uống rượu???
"Lúc nữa, khi ta đổ rượu ra, ngươi nhớ thúc đẩy ấn ký của Song Tình Sơn Cốc. Nếu làm không được, thì chúng ta đều c·hết ở đây ngươi biết chứ!" Túng Thiên Tỉnh cười nói, khi nhắc đến từ "c·hết" hắn cũng không có chút dao động nào.
Mặc dù hiện tại tu vi của hắn nhìn có vẻ cao, nhưng mà thực chất cũng không đỡ được bao nhiêu.
Chỉ là thủ đoạn của hắn có chút nhiều và hiện tại sân nhà của bằng hữu hắn, nên hắn có thể thôi động một vài thứ mà thôi.
"Hai người các ngươi, chắc đã có thuyền liễu rồi đúng không?" Túng Thiên Tỉnh nói sau đó ngoảnh mặt về phía hai người.
Nhưng sắc mặt của hai người có vẻ không được tốt, hắn mới bừng tỉnh.
Bây giờ đã chín vạn năm rồi, những chiếc thuyền liễu mà hắn và Song Tình Diệp luyện chế, có lẽ là không còn thừa lại bao nhiêu.
Mà nếu còn thừa lại, cũng sẽ được coi là bảo vật của Song Tình Sơn Cốc. Cho dù Song Tình Thập Tam và Triều Vũ có thân phận là thánh tử, thánh nữ của Song Tình Sơn Cốc hay không, thì cũng có lẽ không được hưởng thuyền liễu này.
Túng Thiên Tỉnh xòe lòng bàn tay, ở đó có hai chiếc lá liễu nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Mà chiếc lá liễu này tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, sau đó chợt biến mất.
Có thể thấy, chỉ cần thúc giục linh lực vào nó có thể biến thành một chiếc thuyền liễu.
Song Tình Thập Tam có chút há hốc mồm, sau đó nhìn về phía Triều Vũ. Triều Vũ cũng kinh ngạc, rồi sau đó chắp tay với Túng Thiên Tỉnh một cái rồi khảng khái nhận lấy hai chiếc lá cây liễu này.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Túng Thiên Tỉnh mới nhìn về phía tất cả tu sĩ ở đây. Những thế lực đang có mặt tại Song Tình Sơn Cốc này.
Hắn chắp tay sau lưng, khẽ hất cằm. Khí thế của hắn cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng bộ dạng của hắn khiến cho người ta ngứa răng vô cùng.