Chương 16: Quét ngang!
"Thứ cho ta nói thẳng, tất cả những người ở đây đều là rác rưởi! Không phục ư? Không phụ có thể đến cắn ta này!" Túng Thiên Tỉnh nói xong, Song Tình Thập Tam và Triều Vũ đồng thời cười lên.
Những thế lực khác sắc mặt cơ hồ như dẫm phải c** chó, dẫn đầu là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm tiên tử. Bọn họ liên tục rút v·ũ k·hí ra, sau đó chỉ về phía của Túng Thiên Tỉnh.
Linh lực bộc phát vô cùng lớn, hơn trăm vạn tu sĩ cùng lúc linh lực b·ốc c·háy rồi tổng tiến công, có thể kinh tâm động phách đến mức nào? Đó chính là tràng cảnh của hiện tại, tất cả mọi thứ hóa bụi mù nổi lên.
Mọi thứ dường như bị quét sạch rỗng, như một c·ơn l·ốc x·oáy đi ngang qua để lại tàn cuộc. Mà c·ơn l·ốc x·oáy này, cũng chính là nhằm thẳng vào Túng Thiên Tỉnh.
Rất nhiều tu vi, bao gồm huyết dịch, linh khí, v·ũ k·hí, thuật pháp, bí pháp. Từng cái, từng cái bùng nổ, những ánh sáng đan xen lẫn nhau tựa như một đám ô tạp mây đen ẩn hiện, lôi điện quấn quanh, bất tri bất giác khiến người người run sợ.
Đúng chính lúc này, Túng Thiên Tỉnh tháo hồ lô bên cạnh eo ra rồi mở nắp. Một mùi rượu nồng hậu ngọt nào thoang thoảng, nhưng không ai quan tâm lúc này.
Thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên lơ lửng trên không trung, thân thể được bao quanh bởi áo nghĩa tối nghĩa khó hiểu.
Hắn phóng bút lông lên trời, chiếc bút lông hoá thành to lớn, không ai có thể địch nổi.
Hắn quát lớn một tiếng, hai bàn tay chộp vào cán bút khẽ vung lên.
Một nét khiến thiên hoang địa lão, vô số nét bút hó thành từng liêm đao, chém về phía Túng Thiên Tỉnh và Song Tình Thập Tam.
Mà Nam Đàm tiên tử cũng không kém, thân thể nàng ta hoá thành vô vàn ảo ảnh.
Đếm sơ sơ cũng lên tới trăm ngàn vạn, ngàn vạn hành động như một, nàng khẽ vung tay, từ thân thể nàng ta vô vàn sợi tơ mảnh nhỏ rợp trời. Chúng nó san sát nhau tựa hồ những con run kim ngọ nguậy xấu xí, bầu trời cũng tựa hồ bị những thứ này che khuất, u ám vô cùng.
Tay Túng Thiên Tỉnh hợp lại, một cỗ rượu tinh thuần từ bàn tay lơ lửng lên. Rượu sau khi loại bỏ tạp chất, hiện lên một màu lam nhạt vô cùng đẹp mắt.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ. Nếu Mai Tuyệt Cơ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là sợi tơ nhân quả của Hồng Nương và A Châu!
Sợi tơ màu xanh như có sinh mệnh, giãy giụa trong lòng bàn tay của Túng Thiên Tỉnh, nhưng bị hắn trấn áp, chỉ có thể không cam lòng phản kháng.
“Mau sử dụng ấn ký!” Hắn hướng về phía Song Tình Thập Tam hét lớn, lúc này Song Tình Thập Tam cũng không rảnh rỗi, hắn bước ra một bước, thanh kiếm được cắm vào vỏ kiếm sau lưng.
Hai tay của hắn khẽ kết lại, sau đó di chuyển theo một quỹ tích của dị. Huyết mạch nằm sâu trong thân thể của hắn sôi trào, tựa hồ trời sinh, hắn dành cho ấn ký này này.
Quang mang hoá thực chất từ trong cơ thể Song Tình Thập Tam trung tâm lan ra bốn phía. Chính là lúc này, Túng Thiên Tỉnh quát lớn một tiếng, đưa một ngụm rượu đã được luyện hoá sợi tơ nhân quả tình duyên, dung nhập vào trong ấn ký của Song Tình Sơn Cốc.
Song Tình Thập Tam có vẻ cố hết sức, vô vàn đồ án từ thân thể của hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài. Nhưng lúc này cũng chính đồ án ấy nhấp nháy, giống như tuỳ thời vụt tắt.
Triều Vũ thấy chuyện không ổn, vội vàng độ linh lực cho Song Tình Thập Tam.
Nhưng! Để duy trì ấn ký quá mức khó khăn, nên hai người sắc mặt rất khó coi.
Túng Thiên Tỉnh nhìn tàn cuộc, không thể không thở dài. Chỉ là một chiếc ấn ký đồ án của Song Tình Sơn Cốc thôi, mà khiến hai vị Nguyên Anh chân nhân cơ hồ hao hết linh khí như vậy ư?
Hắn khẽ xắn tay áo, tà áo phần phật lúc này cũng khẽ bay múa. Hắn đi đến bên cạnh của Triều Vũ, khẽ vỗ vai của nàng ta một cái rồi lắc đầu: "Thôi, đi đến bên cổng của Song Tình Sơn đi. Sau đó dùng linh lực và ấn ký của Song Tình Sơn Cốc để thúc giục hai mảnh lá liễu, biến thành thuyền liễu. Đi mau đi!"
Triều Vũ Nhìn Song Tình Thập Tam một cái rồi khẽ gật đầu với Túng Thiên Tỉnh. Dứt khoát đi đến bên cổng của Song Tình Sơn, chúng đệ tử thấy vậy cũng lùi và bên trong của Song Tình Sơn.
"Nhìn kỹ, ta chỉ làm một lần này thôi. Nếu còn không học được, tức là tư chất của ngươi ngu dốt!" Túng Thiên Tỉnh khép hai ngón cái của tay trái lại, sau đó vẽ một vòng tròn trên không trung. Từ vòng tròn vẽ một tâm điểm ở giữa, sau đó từ tâm điểm vẽ một hình đối xứng.
Tay phải cũng không hề nhàn rỗi, tiếp tục liên kết đồ án từ tâm hình tròn ra bên ngoài.
Thế là một cái hình đồ án đơn giản của Song Tình Sơn Cốc hình thành trước mặt của Song Tình Thập Tam.
Hắn ta há mồm, không ngờ ấn ký của Song Tình Sơn Cốc lại có thể sẽ dễ dàng như vậy. Nhưng không phải đồ án này rất khó để học hay sao? Tại sao Túng Thiên Tỉnh lại có thể dễ dàng vẽ đến thế?
Nếu như Song Tình Thập Tam hỏi ra, tất nhiên Túng Thiên Tỉnh sẽ trợn mắt mà nói. Làm ơn, dù sao những cái đồ án này đều là liên quan đến toán hình học không gian đối xứng đấy.
Hắn bị hệ thống nô dịch hơn 9 vạn kiếp, cho dù không nghĩ áp dụng đến, thì cũng chỉ là tiện tay vẽ ra một cách dễ dàng mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, hắn quả thực khổ vạn phần. Kiếp trước học ba năm cấp 3 thì thôi đi, hiện tại lại phải học 9 vạn kiếp, hắn học đến muốn nôn ra rồi!
Ấn ký mà Túng Thiên Tỉnh vẽ ra tuy rằng nhỏ, nhưng uy lực vô cùng lớn. Chẳng mấy chốc ấn ký đã lan ra toàn bộ khu vực tam giác của Song Tình Sơn.
Mà những giọt Kết Duyên Tửu cũng du nhập vào dưới gốc cây liễu già kia.
Đúng lúc này tại địa bỗng nhiên đong đưa mạnh mẽ, những tu sĩ tu vi yếu kém, cơ hồ bị cơn địa chấn này rung chuyển cho mất thăng bằng, sau đó ngã nhào xuống đất.
Mà lúc này dị biến lại một lần nữa nổi lên trên thân liễu kia.
Chỉ trong chớp mắt, trước toàn bộ của trăm vạn tu sĩ. Thân cây của nó tựa như một con yêu quái cựa quậy vặn mình. Tán cây nhanh chóng phát triển, cành lá xum xuê che khuất cả nửa bầu trời.
Kiếp vân cũng bị nó đâm thẳng lên mà tiêu tán. Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không biết phải làm sao.
Cành của nó tựa như một căn nhà lớn, quét một cái khiến trăm vạn tu sĩ thương tổn bay ra bên ngoài. Không chỉ vậy, chiếc rễ sần sùi của nó cũng nhổ khỏi lại địa. Đất đá vung vẩy khắp nơi, tựa hồ nó muốn thoát khỏi đại địa để mà chạy trốn vậy.
Lúc này, cơ hồ chiến trường thung lũng của Song Tình Sơn đều bao phủ bởi cây liễu già.
Chỉ cần nó khẽ cựa quậy một phát, sẽ có trăm vạn tu sĩ bị dập cho không thương tiếc. Mà những thân cây này cứng cáp, cho dù là binh khí hay linh khí, đều không thể nào phá vỡ.
Nó đong đưa và loạng choạng, tựa hồ đang vui vẻ vô cùng. Nhưng thực chất hiện tại, chính cây liễu già này đang say rượu!
Tuy rằng chỉ là một thân cây liễu, nhưng tựa hồ đã thành tinh. Những ai muốn t·ấn c·ông nó, cũng bị nó tránh và quật lại cho, phải nghiêng ngả lảo đảo.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên sắc mặt vô cùng xấu. Hắn liên tục chém ra gần 10 đao, mỗi đao đều ẩn chứa uy năng vô cùng lớn. Huyết dịch của hắn đốt cháy, đốt trơ trọi toàn thân trên dưới giống như màu cổ đồng.
Hắn phun ra một giọt tinh huyết tinh huyết, dung nhập bút lông. Dị tượng cũng như vậy biến đổi, cả bầu trời chia thành phân nửa một nửa đỏ và một nửa trắng.
Màu đỏ giống như mặt trời nuốt trửng mặt trăng. Thôn thiên hóa nhật, hóa thành một chữ "Trấn" cực lớn áp xuống toàn bộ cây liễu.
Nhưng cây liệu giống như là miễn nhiễm với cái này, nó khẽ run rẩy lá cây, giống như là vạn kiếm quy tông phóng về phía toàn bộ của tu sĩ. Sau đó những cành cây khẽ vươn người, bám chặt lấy chữ "Trấn" của thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên khiến nó chẳng thể nào động đậy, chỉ có thể đứng đấy mà tỏa ra uy năng giãy giụa không làm được gì cả.
Mà lúc này đại địa nứt ra một kẽ lớn, từ phía dưới kẽ có một chiếc rễ lớn giống như một đầu chân long nổi lên. Chiếc rễ quật bay thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, khiến hắn bay ngược ra ngoài thổ huyết liên tục.
Nam đàn tiên tử cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng phải vật lộn với chính cành là xum xuê của cây liễu.
Thậm chí bị chính cây liễu cuốn vài vòng, sau đó ném trên mặt đất. Không còn phong tư của tiên tử, mà lôi thôi giống như đàn bà đanh đá giữa chợ búa.