Chương 13: Bí cảnh mở ra!
"Ngươi nói cái rắm!" Song Tình Thập Tam trực tiếp rống lên, vốn dĩ cây liễu này từ hơn 9 vạn năm trước đã được Song Tình Sơn Cốc bảo vệ.
Nói chi đến việc cây liễu này tự mọc cơ chứ! Rõ ràng thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên dùng phép khích tướng, để mà đại lượng tu sĩ và thế lực trực tiếp c·ướp lấy cơ duyên này.
"Ta thấy thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên nói đúng lắm! Dù sao đây cũng chỉ là một cây liễu già, mọc ở trước lối vào của Song Tình Sơn mà thôi! Nhưng Song Tình Sơn Cốc lại chiếm lấy của riêng làm như vậy, cũng không có chút đức hạnh nào. Thiết nghĩ chúng ta, nên ngồi lại sau đó phân chia làm sao chia cây liễu già này, để mọi thể lực cùng có thể hưởng lợi!" Nam Đàm tiên tử nhẹ nhàng nói, như đang bàn chuyện phân chia cây liễu già, thành phân chia một chiếc bánh nhỏ nhoi như vậy.
Tuy rằng vô lý, nhưng mà những tán tu, thế lực gia tộc nghe thấy điều này cũng gật đầu. Và nhất thời Song Tình Sơn Cốc lâm và thế yếu cùng mọi người là địch.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh cũng đã đi đến trước cổng đá của Song Tình Sơn. Hai chiếc cột đá vẫn đứng sừng sững chọc trời, rêu phong phủ lên nó càng thêm khiến cho nó có dấu vết của thời gian, chứ không phải là mới dựng lên.
Vốn dĩ Song Tình Sơn Cốc chủ tu không phải là kiếm, mà là nhân duyên của toàn bộ con người trong thiên hạ. Tuy rằng Nhân Duyên Đại Đạo vô cùng hư vô mờ mịt, nhưng mà lão tổ của Song Tình Sơn Cốc cũng chính là Song Tình Diệp, đã khám phá ra Nhân Duyên Đại Đạo.
Sau đó truyền xuống cho hậu nhân, tuy rằng không biết tại sao Song Tình Thập Tam lại cố tình luyện kiếm mà không luyện Nhân Duyên Đại Đạo, nhưng chắc hẳn ắt cũng có lý do.
Mà lý do này Tùng Thiên Tỉnh cũng vô cùng tò mò, nên chỉ có thể làm một chút thủ thuật, để mà mọi mâu thuẫn đẩy lên trên đỉnh.
Mai Tuyệt Cơ nãy giờ vẫn quan sát hành động của Túng Thiên Tỉnh. Thấy Tỉnh tiên sinh chắp tay nhìn về phía cục diện đang căng thẳng kia, hắn bỗng nhiên linh quang chợt loé. Sau đó xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, trong lòng hắn có một chút dự đoán, nhưng dự đoán này khiến hắn lạnh sống lưng vô cùng.
Ban đầu Tỉnh tiên sinh chỉ muốn vào trong gốc cây liễu để mà làm gì đó. Sau đó lại xảy ra một vài xích mích giữa hắn và Mai Phong Đô, cuối cùng dẫn đến t·ranh c·hấp và t·ranh c·hấp này lại không thể xóa bỏ.
Cho nên ban đầu dự tính là đi đến gốc cây liễu đó bị dẹp bỏ qua một bên. Sau đó Song Tình Thập Tam xuất hiện, không biết vì sao mà Mai Tuyệt Cơ lại đoán rằng, việc Song Tình Thập Tam xuất hiện cũng ở trong dự đoán của Tỉnh Tiên Sinh.
Nếu như vậy mục đích của Tỉnh tiên sinh ở đây là gì? Chẳng lẽ khiến cho Song Tình Sơn Cốc và Nam Đàm Thủy vực cùng với Đại Nho Bình Nguyên xích mích, cùng với tu sĩ trên Trung vực là địch hay sao?
Túng Thiên Tỉnh cũng không nhàn rỗi, hắn nhìn về phía cột đá sau đó lại nhìn về phía tràng diện. Cuối cùng hắn xoay lưng về phía tràng diện căng thẳng kia, lại đối diện với hai cột đá.
Hắn xòe một tay ra một lá liễu đang nằm lẳng lặng trong tay của hắn, đó chính là lá liễu mà hắn đã lấy trong cây liễu của Song Tình Sơn Cốc bảo vệ.
Thực ra cây liễu đó cũng không phải là thiên tài địa bảo gì cả, chẳng qua cũng có chút linh tính mà thôi. Hơn 9 vạn năm trước Song Tình Diệp và hắn đi qua nơi này vô tình điểm hóa cây liễu này, sau đó dưới khốc liễu này thảo luận về Nhân Duyên Đại Đạo, cho nên cây liễu này dính một chút Nhân Duyên Đại Đạo, mới có thể bị Song Tình Sơn Cốc bảo vệ cho đến tận bây giờ.
Mà để mở cánh cửa Song Tình Sơn ra, thì cũng phải nhờ đến lá liễu này. Ngày trước Song Tình Sơn chỉ là một ngọn núi bình thường mà thôi, chẳng qua trải dài và có hơn trăm ngàn ngọn núi lớn nhỏ, cho nên địa hình có chút trắc trở.
Mà 9 vạn năm trước Song Tình Diệp tu vi đã hơn Hóa Thần kỳ, vào khoảng thời gian đó, hắn du lịch nhân gian, sau đó đi khắp Bắc, Nam, Đông, Tây, Trung vực cuối cùng ngộ ra Nhân Duyên Đại Đạo. Sau đó dùng đại đạo câu thông Thiên Địa rồi mở ra bí cảnh Song Tình Sơn này.
Hắn chắp hai tay lại với nhau, ánh sáng màu lam nhà xuyên qua kẽ bàn tay của hắn càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng lớn. Sau đó Song Tình Sơn cũng rung động vài hồi. Từ trên đỉnh của hai cột đá lớn có hàng trăm, hàng vạn sợi tơ màu xanh, liên kết với cây liễu tạo nên một hình tam giác lớn, vây quanh toàn bộ cửa vào của Song Tình Sơn.
Một bức màn màu xanh từ trên trời chiếu xuống, tạo thành một cảnh xinh đẹp vô cùng. Mà chỗ Túng Thiên Tỉnh đó chính là ở nơi trung tâm của tam giác, cũng là nơi cung cấp sinh cơ cho trận này.
Túng Thiên Tỉnh vị trí lúc này, đang ở ngay trước cổng của Song Tình Sơn, cũng chính là đối diện hai chiếc cột đá. Hắn vung tay lên, chiếc lá liễu màu xanh lập tức bay lên, nương nhờ một sợi Nhân Duyên Đại Đạo, sau đó biến thành một chiếc thuyền màu xanh lớn tràn đầy đạo vận.
Thiên không cũng vì Song Tình Sơn mà giông tố kéo đến, ở trên đỉnh của Song Tình Sơn, kiếp vân cuồn cuộn nhưng cuối cùng cũng không hề đánh xuống. Bởi vì nơi đây cũng không có người độ kiếp.
Sợi dây linh lực liên kết cây liễu với hai cây cột đá của Song Tình Sơn càng ngày càng sáng, càng ngày uy năng càng lớn khiến mọi thứ xung quanh mù mịt. Những tu sĩ tu vi yếu ớt thậm chí b·ị đ·ánh bay ra ngoài khỏi phạm vi của Song Tình Sơn.
Những chướng khí cũng bị quét ra xa, bỗng nhiên Song Tình Sơn ầm ầm rung chuyển.
Cây liễu khẽ vươn cành cây, giống như một cô gái đang nhẹ nhàng kéo một cái.
Cành lá của nó xum xuê, đong đưa nhẹ nhàng. Nó vung nhẹ một cái, khiến không gian của Song Tình Sơn biến hóa khôn lường. Cánh cửa bí cảnh cũng dần dần hiển lộ trước mặt của mọi người.
Đó là một thế giới đen ngòm, không có chút ánh sáng nào. Nhưng phía bên Song Tình Sơn Cốc, nơi những tu sĩ này tụ tập, lại là ánh sáng sinh cơ bừng bừng quả là hai thế giới khác nhau.
"Khốn nạn tại sao hắn lại có thể biết được ấn ký của Song Tình Sơn Cốc cơ chứ!" Song Tình Thập Tam hét lớn, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh.
Nghe được những câu này, vô vàn tu sĩ cùng thế lực, đều nhìn về việc cánh cổng của Song Tình Sơn. Nơi đó có hai bóng hình đang đứng, một kẻ vừa mới bị trọng thương còn một kẻ thì ngay ban đầu là không có chút tồn tại cảm nào. Chỉ giống như một phàm nhân bình thường và cuối cùng lại là người mở ra bí cảnh của Song Tình Sơn, hơn nữa lại biết cả ấn ký của Song Tình Sơn Cốc.
Những điều này, càng khiến người ta đỏ mắt. Một kẻ bình thường có thể mở ra bí cảnh ư? Không thể! Chắc hẳn phải có bí mật nào đấy.
Nếu bọn họ có thể biết được bí mật này, như vậy có thể khống chế được cả Song Tình Sơn Cốc.
Nghĩ như vậy, tràng cảnh đang đối đầu với nhau, bỗng nhiên tất cả mọi người đều hướng về phía của Song Tình Sơn để mà xem Túng Thiên Tỉnh.
Trong mắt của Song Tình Thập Tam có chút phức tạp, hắn nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh không biết nói lời nào.
Từ hơn 9 vạn năm trước, cây liễu này vốn chỉ là một cây liễu bình thường, hắn đọc trong những sách cổ của gia tộc. Chỉ biết chỉ vạn năm trước, tổ phụ cũng chính là Song Tình Diệp bàn luận với một vị cao nhân khác dưới khốc liễu này, sau đó gốc liễu này dính Nhân Duyên Đại Đạo nên mới cho đệ tử đến bảo vệ.
Trước giờ hắn cứ nghĩ chuyện này là viển vông. Nhưng những gì hắn chứng kiến hôm nay, cơ hồ lật đổ những gì mà hắn đã hình dung.
Nếu những gì hắn đọc được là thật, vậy thân phận của người đó là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện một cách không có tiếng tăm gì như vậy?