Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 12: Ta chỉ muốn đổi một lá cây liễu mà thôi!




Chương 12: Ta chỉ muốn đổi một lá cây liễu mà thôi!

Mà bên này Mai Tuyệt Cơ cũng không khá hơn là mấy, trên người của hắn có mấy cái lỗ máu do băng nhận xuyên qua người. Cơ hồ y phục màu xanh đều bị nhuốm máu. Tóc tai hắn rối bù, nhưng trên môi lại nở nụ cười phi dương.

Lúc này Phong Đô Viên Hầu cũng b·ị t·hương nặng, Mai Phong Đô cũng lùi lại vài bước, khoé môi cũng có chút máu chảy ra. Hắn tức giận vạn phần, một con sâu kiến trúc cơ đỉnh thôi mà cũng can đảm như vậy!

“Tốt! Rất tốt!” Hắn trầm giọng nói, sau đó lau đi v·ết m·áu trên khoé môi. Phong Đô Viên Hầu đang vào trong trạng thái cuồng bạo bởi vì bị t·ấn c·ông, chỉ cần hạn chế phong ấn đối với nó, sẽ lập tức lao về phía Mai Tuyệt Cơ mà xé xác hắn ngay.

Mai Tuyệt Cơ chắc chắn cũng biết điều này. Cho nên hôm nay Mai Phong Đô xuất thủ, chắc chắn sẽ không lưu lại đường sống cho hắn.

Túng Thiên Tỉnh thở dài, tuổi trẻ đúng là nhiệt huyết, có thể vì một trận chiến mà dốc hết toàn lực. Hắn khoanh tay, không biết chọn lựa biện pháp nào để mà Mai Tuyệt Cơ có thể thắng trận chiến này. Nhưng nếu như hắn nhúng tay trận chiến này, Mai Tuyệt Cơ chắc chắn sẽ tức giận, bởi cuộc chiến này, chính là cuộc chiến giữa những người đàn ông với nhau. Không đơn giản chỉ là thắng thua, mà còn có thể diện nữa.

Lúc này Mai Tuyệt Cơ đã quỳ trên sân, sắc mặt thảm bại, bởi cơ hồ một kích này đã là mạnh nhất đối với hắn. Hắn nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, sau đó khẽ chắp tay.

“Tiền bối với ta, cũng coi như là mới quen, nhưng đi dọc đường này ta cũng học được rất nhiều thứ từ tiền bối. Chỉ trách Mai Tuyệt Cơ thiên tư ngu dốt, không được kỳ vọng của tiền bối! khụ khụ…khụ!” Hắn ho ra một mảnh lớn huyết khí, nhưng bàn tay cầm kiếm ngược lại là không buông.



"Thực ra người cũng không cần bi thương như vậy dù sao ngươi cũng chưa c·hết mà!" Túng thiên Tỉnh nhìn trời mà nói sau đó nhìn vào Mai Tuyệt Cơ.

Vốn dĩ bầu không khí bi thương do Mai Tuyệt Cơ tạo nên lại trở thành một tràng cảnh hề hước, đến chính hắn cũng bất đắc dĩ.

Hắn nhìn về phía Song Tình Thập Tam, sau đó suy ngẫm một chút. Hắn chỉ muốn trở lại thăm cây liễu một chút, sau đó lại lấy về những món đồ thuộc về bản thân mình mà thôi! Tại sao lại rắc rối đến mức khiến thiên kiêu của Song Tình Sơn Cốc lại ra mặt như vậy? Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến mai gia Trang ở Tuyệt Tình Đại Ngàn.

Với quan hệ của hắn đối với Mai Tuyệt Cơ một tháng nay, cũng coi như là quen biết. Nếu để mặc Mai Tuyệt Cơ bị Mai Phong Đô mang về Mai gia trang, tuyệt đối sẽ không có ngày lành.

"Nếu chuyện đã được giải quyết, vậy thì xin mời những ai đi vào phạm vi của Song Tình Sơn Cốc nhanh chóng lui ra! Nơi này đã được Song Tình Sơn Cốc bảo vệ, không phận sự thì không được vào trong!" Song Tình Thập Tam lãnh liệt vô tình nói, ánh mắt cố ý mà nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh, giống như muốn xem phản ứng của hắn sẽ như thế nào.

Mai Phong Đô ra hiệu cho Mai gia đệ tử tiến đến muốn bắt Mai Tuyệt Cơ về, nhưng khi bọn chúng đi vào chỗ của Mai Tuyệt Cơ và Túng Thiên Tỉnh một chuyện lạ vô cùng đã xảy ra.

Chỉ thấy, lấy xung quanh của cây liễu trăm mét, tất cả mọi người đều bị trục xuất ra ngoài bao gồm cả hai vị Kim Đan đang canh giữ bên cạnh gốc cây liễu. Vô vàn sợi tơ màu xanh từ cây liễu liên kết ra bên ngoài, giống như đang tìm kiếm thứ gì đấy, vô số quang điểm màu xanh giống như đom đóm rực rỡ, khiến cho cả cây liễu cổ thụ tựa như sinh cơ bừng bừng.

Song Tình Thập Tam thấy cảnh này, đôi mắt trợn to không chớp nhìn chằm chằm vào cây liễu già, đôi tay nắm chuôi kiếm của hắn cũng khá run rẩy.



Cơ mặt có thể thấy nhanh chóng co rút lại, giống như thấy chuyện này lần đầu tiên vậy. Nhưng thực sự hẳn mới chỉ đọc qua chuyện này lần đầu, lần đầu tiên chứng kiến thì đúng là chỉ có lần này mà thôi.

Lúc bấy giờ, cây liễu giống như một cây đại thụ chọc trời, từng cành liễu rủ xuống giống như những mảnh lụa là của thiếu nữ đang đong đưa vẫy gọi sung sướng vô cùng. Từng mảnh lá cây sinh cơ bừng bừng, như một tiểu thế giới thực thụ.

Những ai tinh ý mà quan sát, sẽ thấy mỗi mảnh lá liễu sẽ có những đạo vận huyền bí đang xoay vòng. Chỉ cần một mảnh là có thể chữa khỏi bách bệnh của phàm nhân, cũng như tiên dược của phàm nhân ca tụng vậy.

Đối với chuyện này không ít người có thể chứng kiến, cho nên cây liễu trước mắt cho dù là thuộc quản hạt của Song Tình Sơn Cốc, nhưng vô số người tụ tập ở đây để tiến vào Song Tình Sơn vẫn có nhiều thế lực cay mắt vô cùng.

"Đây mới chính là cây liễu mà ta quen biết!" Đoạn nói Túng Thiên Tỉnh bước vài bước về phía đó. Tiện tay túm theo cả Mai Tuyệt Cơ đi vào. Song Tình Thập Tam cũng thấy cảnh này nhưng muốn ngăn cản đã muộn rồi.

Lúc này vô vàn khí tức từ bốn phương tám hướng cố ý, hoặc là vô tình bộc phát khiến mọi người hoang mang vô cùng.



Lập tức Song Tình Thập Tam xoay người về phía trước, đối diện với những người đang lăm le muốn tiến đến. Hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, những đệ tử của Song Tình Sơn Cốc cũng tiến đến bên cạnh của hắn, cầm chặt v·ũ k·hí. Nếu có người muốn tiến thêm một bước, thì bọn họ cho dù có thịt nát xương tan cũng không lùi!

"Ngươi nhớ kỹ, nếu lúc nữa Song Tình Sơn mở ra, lập tức đi vào theo sau ta. Nếu không cho dù ngươi có sáu ba đầu sáu tay, thì cũng không thoát khỏi Song Tình Sơn được!" Túng Thiên Tỉnh nhắc Mai Tuyệt Cơ một câu, sau đó nhẹ nhàng đón lấy vài sợi màu xanh lá phát ra từ cây liễu.

Lập tức lòng bàn tay của hắn hiện lên đồ ấn một vài lá cây liễu, hắn cất lá liễu vào trong những trữ vật sau đó xoay người về phía cổng của Song Tình Sơn.

Lúc này Mai Phong Đô cũng không quan tâm, Mai Tuyệt Cơ có làm gì đi nữa, thì cũng không thể sánh bằng việc c·ướp lấy cơ duyên từ cây liễu của Song Tình Sơn Cốc.

Tựa hồ cơ duyên khiến các thế lực đỏ mắt vô cùng, vô luận là Nam Đàm tiên tử hay là thánh tử của Đại Nho Bình Nguyên cũng không nhịn được, mà đứng về phía đối diện của Song Tình Thập Tam.

"Nếu hôm nay các vị cố chấp tiến thêm một bước, coi như cùng song tình Sơn cốc là đối địch!"

Song Tình Thập Tam hét lớn, đệ tử của Song Tình Sơn Cốc cũng hưởng ứng với hiệu lệnh của hắn, đồng loạt rút kiếm chỉ về phía toàn bộ tu sĩ.

Lúc này một tên thanh niên nho nhã bước ra, khí chất ôn nhuận giống như là được thuần dưỡng trong những sách vở. Hắn cười nhạt, mặt mày sáng sủa, khí độ cơ hồ sánh bằng với Song Tình Thập Tam.

Chỉ là ánh mắt của người này nhìn Song Tình Thập Tam có chút oán hận. Người này không ai khác chính là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên người đã bị Song Tình Thập Tam đánh bại.

"Cơ duyên chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Huống hồ dù sao cây liễu này, cũng không phải mọc trên đất của Song Tình Sơn Cốc. Đây chỉ là lối vào của Song Tình Sơn mà thôi!" Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên trầm mặc một lúc, sau đó nhìn về phía mấy trăm vạn tán tu cùng với thế lực đang ở đây rồi nói tiếp: "Hơn mấy vạn năm nay, Song Tình Sơn Cốc chiếm lấy đây làm nơi riêng, không ngờ lại ẩn chứa cơ duyên như vậy! Đến nay Song Tình Sơn Cốc cũng nên nhường ra cơ duyên này cho chúng tu sĩ cùng ngồi hưởng!"

Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên nói xong, cũng được vô và tu sĩ cùng thế lực hưởng ứng vô cùng! Bọn họ nhìn về phía cây liễu già, trong mắt ánh lên đầy vẻ tham lam. Hơn nữa thậm chí có người trực tiếp rút kiếm ra, chờ thời cơ xông lên chỉ để kiếm một miếng mồi béo bở.