Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 11: Ăn ta một quật tre!




Chương 11: Ăn ta một quật tre!

“Tiền bối, ta chặn lại công kích, ngài muốn làm gì thì cứ làm!” Vừa nói xong Mai Tuyệt Cơ nhanh chóng vứt vỏ hộ kiếm của mình đi, sau đó phi thân lên chắn trước mặt của hắn. Túng Thiên Tỉnh có chút bất ngờ, hắn đây là được người khác bảo vệ ư?

“Mai Tuyệt Cơ, đừng hồ nháo, đây không phải là chuyện không phải một mình ngươi có thể gánh vác mà chủ động ở đó mà xông xáo! Nếu ngươi không biết chuyện này liên quan đến toàn bộ Mai gia trang!” Mai Phong Đô trầm mặt nói, không khí căng thẳng đến cực điểm.

Song Tình Thập Tam ánh mắt lại không đặt trên thân của Mai Tuyệt Cơ mà nhìn Túng Thiên Tỉnh, hắn vẫn không hiểu được động cơ thế nào mà hắn ta có thể nói ra câu đó.

Hơn chín vạn năm nay, có lẽ tu sĩ mới bước vào tu chân giới sẽ không biết nhưng mà Song Tình Sơn Cốc không ai không biết. Cây liễu chính là mệnh môn của cốc chủ đời đầu tiên. Cơ hồ nhắc đến cây liễu trước mặt cốc chủ, là tự tìm c·ái c·hết.

Như vậy lâu dần mới có lời truyền ra rằng, cốc chủ đời đầu của Song Tình Sơn Cốc từng bị một yêu quái cây liễu lừa tình… Tuy rằng Song Tình Thập Tam cũng thổ tào cái truyền thuyết này lắm, nhưng dù sao đó cũng là câu chuyện xa xưa kia.

Ngược lại hắn chưa hỏi, chính người của Mai gia trang lại như muốn đánh lên.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Muốn đánh cứ đánh!” Mai Tuyệt Cơ không muốn nói nhảm nhiều, điều này càng khiến Mai Phong Đô tức giận. Một đệ tử bình thường mà thôi, lại có thể lọt vào mắt xanh của trưởng lão, hắn ta tài đức gì chứ?

Mai Phong Đô bước ra một bước, khí huyết trên người bùng nổ, hắn áo bào trắng tung bay, ngay cả tư thế rút kiếm cũng khiến cho người ta kinh ngạc về độ hoàn mỹ. Khi ánh kiếm hắn vừa rút ra, phương viên gần đây đều như vậy mà sáng lên.

“Ầm ầm” Tiếng kiếm khí như từ thiên địa giáng xuống, một đạo kiếm khí lập tức phân thành chín đạo kiếm khí khác!



So xuống dưới, Mai Tuyệt Cơ liền có chút khí tức không bằng, nhưng hắn không mảy may mà lùi bước.

Mai gia trang chủ trương tu luyện cho đệ tử bình thường vốn cũng chỉ là kiếm pháp. Nhưng nếu chỉ tu luyện kiếm pháp thì nơi nào tu cũng được, không nhất thiết phải đến đại ngàn để gia nhập vào Mai gia trang. Cách tu luyện của Mai gia trang khác với đại đa số gia tộc chủ tu bằng kiếm, bọn họ coi kiếm như người bạn đồng hành của mình.

Bọn họ có thể tìm thiên tài địa bảo để dung nhập kiếm của mình, để kiếm có thể mạnh hơn, sau đó hình thành kiếm linh. Nhưng mà kiếm linh đâu phải muốn là có, trong ngàn vạn kiếm mới có ngàn bán linh, trong ngàn kiếm có bán linh, cũng chỉ mới có một kiếm linh.

Mai gia trang có một bí pháp, nuôi trồng hồn kiếm, những kiếm nào có hồn kiếm cành mạnh thì càng giúp ích cho chủ nhân. Cái gọi là hồn kiếm, chính là linh hồn của những đại yêu, linh vật, hoặc chính con người cũng có thể, cấp bậc càng cao, lại càng mạnh mẽ.

[Viên Kiếm Hồn - Băng Nhận!]

Mai Phong Đô hét lớn, tiếng hét xuyên qua trăm ngàn người. Hai tay của hắn phồng lên, áo bào không chịu nổi áp lực mà rách toang bay theo gió.

Chín thanh kiếm lớn, mỗi thanh kiếm đều uy năng vô cùng, nhìn từ trên cao, những thanh kiếm xoay tròn sau đó những ánh sáng từ thân kiếm chói mắt phá quanh mà ra. Ở trung tâm của những thanh kiếm, một hư ảo lớn được hình thành, một con viên hầu đầy lông lá.

Con viên hầu đó tầm trăm trượng, cao lớn như một ngọn đồi nhỏ, mắt của nó như hai chiếc đèn lồng lớn đỏ ngầu. Bắp tay như những cây cổ thụ, thậm chí đến cả lông lá cũng là một phen pháp bảo. Có người nhìn thấy con viên hầu này, lập tức xôn xao mà lên.



“Đó là Phong Đô Viên Hầu ư? Đây là người của Mai gia trang? Dung luyện kiếm hồn bằng những vật thế này, cũng chỉ có Mai gia trang mà thôi!”

“Mai gia trang? Mai gia trang nào cơ?”

“Chính là Mai gia trang của Tuyệt Tình Đại Ngàn đây!”

“Ôi, Tuyệt Tình Đại Ngàn đến tận đây cơ à!”

“Thúc thủ chịu trói đi!” Mai Phong Đô hét lớn, chín thanh kiếm trên không trung càng lúc càng chói mắt. Uy áp từ Phong Đô Viên Hầu đè xuống khiến cho những tu sĩ kim đan cũng phải có chút e dè.

Lấy phương viên ngàn mét ở gần trung tâm cuộc chiến, ngoại trừ cây liễu được hai vị kim đan tu sĩ bảo hộ, thì tất cả mọi người đều lui ra xa, tránh cho dư âm cuộc chiến lan tới bản thân mình.

Mà bên cạnh, Song Tình Thập Tam cũng hơi bất ngờ. Nhưng cũng không đến mức ngăn cản, đối với hắn đây chỉ là uy năng của kim đan mà thôi, hắn có thể tiện tay phá giải.

Phong Đô Viên Hầu gào lớn, trên tay nó cầm một v·ũ k·hí sau đó cắm mạnh xuống đại địa. Băng lấy nó từ trung tâm lan ra tứ phía, từ dưới đất mọc lên chi chít băng nhận. Nhiệt độ xung quanh Song Tình Sơn Cốc cũng hạ xuông vài chục độ trong phút chốc.

Mà Mai Tuyệt Cơ cũng không chịu thua kém, hắn tế lên thanh kiếm của mình. Thanh kiếm đen kịt, không hoa mỹ cũng không xinh đẹp như thanh kiếm của Mai Phong Đô. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ coi đây là một thanh kiếm sắt bình thường.

Túng Thiên Tỉnh ngồi trên bậc thềm nhìn Mai Tuyệt Cơ đang chiến đấu, có chút ý tứ. Sau đó hắn nhìn về Mai Phong Đô. Thiên kiêu hiện nay đúng là sảng khoái, muốn đánh là đánh, nhưng đánh kiểu này đúng là nghiền áp đấy.



Lắc chắc hồ lô rượu, thấy rượu ở đáy bình đã gần vơi hết, hắn khẽ lắc đầu, cầm lấy cành liễu khẽ mân mê. Cách tu kiếm của Mai gia trang, ngược lại khiến hắn nhớ lại một vài truyền thừa trước kia mà các tiền bối hay nhắc đến, hơn nữa loại thủ pháp này không phải là đang nuôi cấy hay sao? Trong sinh học cấp ba cũng từng đề cập đến lĩnh vực này.

Nếu nhìn từ góc độ khoa học, ngược lại là rất thú vị, vậy hắn đành phải thử một thử hai rồi.

Mai Tuyệt Cơ khẽ quát một tiếng, thanh kiếm đen kịt kia bỗng nhiên rung mạnh, sau đó một hư ảo yếu ớt từ đó hiện lên, đó là một đầu cây tre. Nhưng cây tre này mờ ảo vô cùng, nương theo uy thế của Phong Đô Viên Hầu hiện tại, cho dù cường chống cũng chỉ chống được một chiêu mà thôi!

“Sát Miểu Trúc - Lên!”

“Hôm nay nếu Phong Đô sư huynh đã muốn chiến tới cùng, vậy thì chiến thôi!” Dứt lời, hư ảo cây tre bỗng nhiên cao lớn phất trời. Gốc rễ của nó cắm mạnh xuống đại địa, sau đó tức tốc sinh trưởng trông y như thật.

“Xôn xao!” Tiếng lá tre xào xạc tung bay, chỉ trong nháy mắt cây tre đã lớn trên trăm trượng. Trên những cái đốt to lớn, mọc ra những cái cành tre nhỏ mọc đầy gai ngược. Những chiếc gai sắc bén như những con dao găm nhìn vào khiến người ta sởn gai ốc.

Băng nhận vẫn lan về phía cây tre, lúc này cây tre phất ngược về phía sau, nó dướn người lên, lấy một toạ độ cong cong. Toàn bộ những chiếc gai ngược đều ngửa về phía sau. Đến khi cả cây tre giống như cây cung vậy, kéo hết cỡ, lúc này Mai tuyệt Cơ mới ngẩng đầu lên quát lớn!

“Ăn ta một tre!”

“Vù vù!’ Từng chiếc lá, từng chiếc gai nhọn giống như lá lìa cành, tức tốc giống như thả cung bay ngược về phía Phong Đô Viên Hầu. Nhìn từ trên cao giống như một đám mây đen kìn kịt bít kín không gian. Những chiếc gai nhọn và chiếc lá ấy sắc bén đến nỗi phản chiếu toàn bộ ánh nắng, khiến nó trở nên lập loè vô cùng.

Công kích của Phong Đô Viên Hầu vốn ở dưới đất, mà công kích của Sát Miểu Trúc lại lách luật trực tiếp công kích trên không trung. Mai phong Đô trở tay không kịp bảo vệ kiếm hồn. Lập tức đám mây chi chít gai và lá tre kia rơi xuống toàn bộ trên thân Phong Đô Viên Hầu!