Mãi Không Buông Tay

Chương 14: Biến cố




Bên này Cung Thần Vũ sau khi xong việc liền gọi cho cô, nhưng gọi mãi không thấy ai bắt máy. Anh liền chán nản gọi cho Quản gia Lý

“Dạ thiếu gia.”

“Tuệ Mẫn đâu?”

“À chuyện đó...”

“Sao?!”

Quản gia Lý đành kể hết mọi chuyện xảy ra ở nhà cho anh. Anh vừa tức giận vừa lo lắng cho cô nhưng bây giờ anh không thể bay về ngay.

"Ông mau gọi điện cho bà tôi sang ngay đi"

“Dạ”

Quản gia Lý không chần chừ gọi ngay cho bà Viên, bà Viên nghe thấy liền cho người đi tìm cô. Còn bà thì nhanh chóng đi đến biệt thự của Cung Thần Vũ.

Bên này Cung Thần Vũ cũng bỏ lại hết công việc lên máy bay tư nhân nhanh chóng quay về.

“Thư ký Lâm, cậu gọi Tổng Giám đốc sang thay chỗ tôi đi.”

“Dạ...”

Trịnh Ý Lan đang ngồi ung dung uống trà vốn không biết bão tố sắp đến. Bà Viên hớt hả đi vào nhìn thấy lại tức giận hơn

“Ý Lan, con ruốt cuộc là đã làm ra chuyện tốt gì rồi?!”



“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Còn biết gọi tôi một tiếng mẹ. Tiểu Mẫn cũng gọi cô một tiếng mẹ sao cô còn không biết tốt xấu làm khó nó.”

“Con...”

“Tôi nói cho chị biết, nếu con bé có mệnh hệ gì thì chị đừng trách tôi vô tình.”

Trịnh Ý Lan nghe thấy vậy liền quỳ xuống cầu xin bà

“Mẹ, mẹ con biết sai rồi. Con xin lỗi.”

“Nếu đã biết sai sao còn cố làm?”

Trịnh Ý Lan nghe vậy thì cứng họng, bà ta không biết nói gì. Người làm thấy vậy cũng lại gần đỡ bà ta lên ghế ngồi, dù gì cũng là bà chủ, không thể đánh mất uy nghiêm được.

Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ rồi vẫn chưa nghe thấy bất kì tin tức nào của cô

Bà Viên bây giờ không kìm được nước mắt

“Ôi cháu dâu ngoan ngoãn của tôi. Huhu.”

M Trịnh Ý Lan thấy vậy liền tiến tới an ủi bà Viên, bây giờ bà ta đã thật sự rất hối hận rồi. Lúc đầu bà ta chỉ định làm khó cô một chút thôi nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Mẹ ơi Tuệ Mẫn sẽ không sao đâu”

“Làm sao cô biết nó không sao. Càng nghĩ tới tôi lại càng tức. Ôi trời ơi”

“Bà nội”

“Bà nội”

An Tuệ Mẫn lúc được nhóm bảo vệ tìm thấy cho đến giờ cô đã khóc suốt. Nhìn thấy bà đang vì cô mà khóc làm cô càng khóc to hơn. Cô nhanh chóng chạy lại ôm bà

“Bà ơi”

“Cháu dâu của tôi”

“Bà ơi huhu”....

“Chắc cháu sợ lắm đúng không? Có bà đây không sao không sao”



“Tiểu Mẫn”

Lúc này Cung Thần Vũ vừa về tới anh liền hốt hoảng chạy vào nhà nhìn thấy một cảnh trước mắt làm tim anh đau đớn đến không thở nổi. Anh khẽ gọi

“Tiểu Mẫn, anh về rồi.”

An Tuệ Mẫn nghe thấy tiếng anh liền rời khỏi vòng tay của bà Viên chạy đến ôm chầm lấy anh.

“Huhu, anh về rồi anh về rồi. Em đã rất sợ.”

“Không sao có anh đây. Không sao”

Cung Thần Vũ nhìn Trịnh Ý Lan, ánh mắt đã không còn hơi ấm. Bà là mẹ ruột của anh, sao bà lại quá đáng đến như vậy.

Thấy tình hình đã tốt hơn bà Viên đứng dậy nói

“Con chăm sóc cho con bé đi. Bà về trước, mai bà lại ghé.”

“Dạ, bà về cẩn thận.”

“Vậy, vậy mẹ cũng về đây.”

“....”

Trịnh Ý Lan thấy Cung Thần Vũ không nói gì thì biết là anh đang rất tức giận. Bà lủi thủi cầm lấy túi xách ra về.

Cung Thần Vũ cũng nhanh chóng bế cô lên phòng. Anh lau người cho cô, còn giúp cô thay bộ đồ khác. Anh leo lên giường ôm cô vào lòng trấn an

“Không sao không sao. Em đi ngủ đi. Sáng dậy mọi chuyện đều tốt thôi.”

“Dạ”

Cô cọ mặt vào ngực anh tìm tư thế thoải mái rồi ngủ quên lúc nào không hay. Anh nhìn thấy cô như vậy lòng anh rất đau.

Anh khẽ vuốt lên mi mắt cô vì khóc quá nhiều nên đã sưng lên rồi. Cũng may là cô không bị gì nếu không anh cũng không biết nên nói gì với mẹ mình. Tất cả chỉ còn lại sự thất vọng.

Trịnh Ý Lan đêm đó không thể ngủ được. Bà nhớ lại những lúc mắng cô còn có ánh mắt đầy thất vọng của Cung Thần Vũ nhìn bà.Bà cũng không còn mặt mũi gặp mặt anh và cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần cô cũng ổn định hơn. Hôm qua là cô thật sự hốt hoảng và sợ hãi bây giờ đã không sao rồi. Cô thuyết phục mãi Cung Thần Vũ mới chịu đến công ty.

Nhưng cứ cách nửa tiếng lại nhắn tin hỏi thăm cô. Sáng nay bà Viên cũng có đến, thấy cô không sao bà mới an tâm về.

An Tuệ Mẫn nhìn tấm hình chụp của cô với bà và bố. Lòng cô không khỏi chạnh lòng liền nhớ tới những lời Cung Thần Vũ đã hỏi cô....

“Tiểu Mẫn.”

“Dạ”

“Anh chưa từng nghe em nhắc về mẹ của em.”

An Tuệ Mẫn nghe anh nói vậy có chút chạnh lòng nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc

“Lúc mẹ vừa sinh em ra đời liền bỏ đi. Bởi vì... bà ấy không chịu đựng được cuộc sống vất vả, nghèo khổ. Bà em đã nói như vậy.”

“Em có muốn anh tìm bà ấy giúp em không?”

“Không cần đâu. Nếu bà ấy muốn có lẽ đã quay về tìm em lâu rồi. Em đã đợi bà ấy 18 năm rồi.”

Nhìn thấy cô gượng cười trả lời mà lòng anh rất nhói.......

Hôm đó có lẽ vì quá mệt mà cô ngủ rất nhanh. Cung Thần Vũ ôm lấy thân người cô, ngửi lấy mùi hương của riêng cô. Anh khẽ nói

“Tiễu Mẫn. Dù em không đồng ý nhưng anh vẫn sẽ điều tra xem bà ta là ai. Anh sẽ không để em chịu thêm bất cứ ủy khuất nào.”

Ngay cả tên bà ấy là gì cô cũng không biết. Trong bà ấy thế nào? Bà ấy có nhớ cô không?... Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng không có câu trả lời.

Cô không dám hy vọng quá nhiều chỉ sợ đến lúc gặp được bà ấy lại càng thất vọng hơn.