“À chú chú, chú dừng ở đây.”
Bọn họ dừng ở một chỗ bán hủ tiếu gõ, cũng có khá nhiều người đang đứng đợi. Chắc là ngon lắm đây.
“Vậy tôi đi xuống mua.”
Tài xế định đi xuống thì nghe tiếng An Tuệ Mẫn gọi
“Chú, chú mua 4 phần nhé.”
“Dạ được.”
Sau khi tài xế xuống xe mua, cô liền bị Cung Thần Vũ ôm lấy người đặt lên đùi anh
“Sao mua nhiều thế?”
“Cho chú tài xế một phần, cho cô lao công đang quét dọn bên kia một phần.”
Cung Thần Vũ nhìn theo hướng mắt của cô liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang quét rác. Đúng là không tinh ý thì không thể thấy được.
“Ừ”
“Anh này...”
Bỗng nhiên An Tuệ Mẫn dựa người vào anh nhỏ thẻ
“Em muốn hỏi ý kiến của anh về việc thành lập một công ty phi lợi nhuận. Nhỏ thôi, mục đích là giúp đỡ những người như bác lao công ấy, các em học sinh nghèo.”
“Em ở quê nên điều kiện đi học cũng khó khăn hơn nên mỗi quyển sách có được trong tay rất quý giá.”
“Em...”
“Được, nếu em muốn anh liền có thể làm cho em.”
“Thật, là thật sao?!”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi lại
“Thật”
Anh vuốt mặt cô đầy cưng chiều rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Được một lúc lại rời môi cô...
“Anh hứa thì phải làm nhé.”
“Ừ”
Cạch
“Chủ tịch tôi đã mua xong rồi.”
“Cậu một phần, cho người lao công bên kia một phần”
“Dạ”
Tài xế hiểu ý liền nhanh chóng đi qua bên kia đường. Một lúc sau bọn họ cũng về tới nhà
“Tắm rửa xong rồi hẵn ăn nhé”
“Dạ”
Hai người bọn họ ở trong phòng dằn co với nhau một lúc vì chiếc váy của cô thì mới vào phòng tắm. Nửa tiếng sau mới xuống nhà ăn
“Em ăn từ từ thôi cẩn thận bị bỏng”
“Dạ, anh cũng mau ăn đi.”
“....”
“.....”
Bọn họ cứ như vậy liền ăn hết hai tô lớn, thật sự rất ngon.
“Em mệt quá, em ngủ trước đây.”
“Ừ mau lên ngủ trước đi, anh rửa mấy cái này rồi lên sau”
“Dạ”.
++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sáng hôm sau, Cung Thần Vũ thấy cô chăm chú nhìn điện thoại, không biết đang đọc gì cười đến ngốc như vậy. Nhìn xuống còn chưa đụng đũa nào
Cung Thần Vũ không hài lòng lên tiếng
“Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn...”
“Dạ?!”
“Em mau ăn đi, nguội hết rồi.”
“Dạ em ăn ngay.”
Vẫn nhìn điện thoại....
“Em đang gì mà chăm chú vậy? Đưa đây cho anh xem.”
Cung Thần Vũ cau mày nhìn, tay cũng đưa ra giật lấy điện thoại. An Tuệ Mẫn cũng không đòi lại còn nhìn anh đầy thích thú
Cung Thần Vũ nhìn một lượt liền cười nhếch mép nhìn cô.
“Ra là em cũng không thể nào cưỡng lại nhan nhắc của anh?!”
“Hả?!”
“Không đúng sao?”
“Đúng đúng, anh nói gì cũng đúng.”
Sao lại trưng ra bộ mặt tự kêu như vậy chứ.
Không cần nói cũng biết được là chuyện Nam thần nổi tiếng nhất thành phố công khai có vợ. Làm hội chị em ai nấy cũng đều khóc lóc, u ất,...
“Hôm nay em định làm gì?”
“Hôm nay em ôn thi, còn 3 tháng nữa là em thi tốt nghiệp rồi.”
“Ừ, có bài không hiểu thì chụp sang cho anh”
“Dạ. Ông xã là tuyệt nhất.”
“Đúng là giỏi nịnh”
“Hihi”
“Em mau ăn đi”
“Dạ”
“rengggggg” Bầu không khí ngọt ngào buổi sáng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang
“Alo”
“......”
“Tại sao lại vậy?!” An Tuệ Mẫn không biết anh đang nói chuyện với ai, cũng không biết nói chuyện gì nhưng bây giờ trông anh đang rất tức giận
“.....”
“.......”
“Chuẩn bị hồ sơ, đến đây đón tôi.”
“....”
“Bác Lý, bác soạn vali giúp cháu”
“Dạ”
“Anh đi công tác ạ?!”
“Ừ có chuyện đột xuất. Anh đi vài hôm rồi về. Em ở nhà nếu thấy chán thì sang nhà chơi với bà nhé.”
“Dạ. Anh đi sớm về sớm”
- ----------------------------------------
An Tuệ Mẫn biết công việc của Cung Thần Vũ rất bận nên cô cũng không gọi điện thoại để tránh làm phiền tới anh. Cô đang học trong phòng liền nghe tiếng quản gia Lý
“Thiếu phu nhân, phu nhân đến rồi. Cô mau xuống nhà đi.”
Mẹ của Thần Vũ sao?! Cô nghe thấy vội vàng chạy xuống lầu. Bây giờ cũng không còn sớm nữa đã hơn bảy giờ tối rồi. Vừa xuống tới đã thấy bà ngồi bắt chéo chân nhìn cô
“Dạ mẹ mới tới ạ?”
“Không thấy sao còn hỏi? Làm cho tôi ấm trà mang lên đây.”
“Dạ mẹ đợi con một chút”.
Trịnh Ý Lan nghe thấy Cung Thần Vũ đi công tác liền tới đây “uốn nắn” cô.
“Mẹ, con mời mẹ uống trà.”
Trịnh Ý Lan rót một ly trà, môi chưa chạm miệng ly liền ném xuống sàn vỡ tan tành
“Cô muốn tôi bị bỏng chết sao. Mang xuống đi.”
Vừa nói bà vừa cầm ấm trà lên. An Tuệ Mẫn thấy vậy vội đưa tay ra lấy thì bà cố tình đổ bình trà lên tay cô
“Á...choang....” Mọi người trong nhà thấy ồn ào liền chạy ra
“Bà chủ, cô chủ cô có sao không?”
Bọn họ thấy cô đang ôm tay khóc nức nở liền nhanh chóng đưa cô đi rửa nước lạnh. Nửa tiếng sau bọn họ cũng giúp cô băng lại bàn tay bị bỏng.
“Tuệ Mẫn đâu?”
“Dạ mẹ gọi con”
“Dọn sạch cái đống này cho tôi. Dùng bàn tay ngọc ngà của cô dọn đi”
“Dạ”
Cô cúi người dùng tay trần nhặt lấy từng mảnh vỡ. Sau đó liền dùng khăn lau sạch lại mấy lần. Trịnh Ý Lan cảm thấy vẫn chưa đủ liền kêu cô đi ra ngoài mua đồ
“Đi đến địa chỉ này mua một cái bánh tiramisu về đây cho tôi.”
Bà quăng lên bàn một tấm card trên đó có ghi địa chỉ nhưng cô thật sự không biết nó nằm ở đâu.
“Vậy con đi ngay”
“À quên, tôi cũng không ăn vội. Cô đi bộ đi.”
“Dạ?!”
“Còn đứng trố mắt nhìn tôi làm gì? Đi mau lên.”
“Mẹ ơi con không...”
“Tôi hỏi cô có đi hay không?”
“Dạ con đi. Con đi lên lầu lấy thẻ.” Là thẻ Cung Thần Vũ cho cô nhưng cô chưa sử dụng lần nào.
“Không cần” Trịnh Ý Lan quăng mấy tờ tiền lên bàn. An Tuệ Mẫn hiểu ý liền đi tới cầm lấy. Cô cũng rời đi.
Cô không biết là con đường này ở đâu, cũng không biết nên quẹo ở đâu. Cô đi thấy người nào liền chạy tới hỏi thăm
“Cho hỏi, cô có biết tiệm bánh này ở đâu không?”
“À tiệm này. Cách đây cũng khá xa đó, cô đón xe đi. Đi hết con đường lớn này thì gặp con đường ***. Cô đi tới đó thì hỏi tiếp đi.”
“Cảm ơn cô” An Tuệ Mẫn đi hơn một tiếng vẫn không thấy tiệm bánh đó ở đâu.
Ở nhà mấy người làm đều lo lắng cho cô. Cô không phải người ở đây lại ít khi ra ngoài. Người ở đây không cẩn thận cũng bị lạc huống chi là cô.