Chương 6: Câu chuyện của cô, Berlia
Dylan đã trở thành một phần của quân kháng chiến. Cậu cũng được họ xây dựng ổ ngủ với sự riêng tư nhất có thể.
Và khi cậu nhìn thấy Mawi một lần nữa vào buổi sáng của ngày hôm sau (theo tiếng chuông ngày đêm của những quân kháng chiến) anh bạn này tự giới thiệu mình là một lính trinh sát, sau tiếng chuông ban ngày anh ta sẽ cùng với đồng đội của mình Jiur trèo lên mặt đất để theo dõi những bước đi của bầy quỷ.
“Đó là một việc rất nguy hiểm, tôi và Jiur sẽ c·hết nếu như bầy quỷ phát hiện chúng tôi. Chúng tôi chỉ di chuyển vào ban ngày trong một phạm vi nhất định để không gặp phải những con quỷ lùn đáng sợ, thu thập nước uống và những thực vật ăn được, đồng thời luôn trở về trước khi cái tối ập đến.” Mawi rất vui vẻ khi nói về chức vụ của mình.
Rồi cậu nói: “Và tôi cũng xin lỗi cậu về chuyện hôm qua. Với trách nhiệm và sự kỷ luật của một người lính kháng chiến được đào tạo kỹ càng bởi những người giỏi nhất, chúng tôi cần phải chắc chắn cậu không phải là một trong số chúng. May thay những gì xảy đến đã chứng minh rằng tôi đã có một quyết định sáng suốt.”
Dylan hiểu cách làm của Mawi và không hề giận.
Chào tạm biệt Mawi, Dylan tìm đến chỗ của Lija, nơi mà cậu và bà có một cuộc hẹn để bàn về một kế hoạch cho trận chiến sắp tới.
“Vào đi cậu Dylan.” Giọng của Lija vang lên ở trong cái lều phép của bà.
Dylan bước vào và nhìn thấy bà ấy đang ngồi ở cái bàn với những món đồ tinh xảo và kỳ lạ.
“Chào bà, Lija.” Dylan lễ phép chào.
“Ừ, cậu ngồi đi. Rồi chúng ta sẽ nói về những việc ngoài kia, với những chi tiết kỹ càng hơn.” Lija cười nói.
Dylan ngồi xuống ghế, vị trí quen thuộc của ngày hôm qua.
“Trước hết, cậu đã quen với chỗ ngủ mới chưa?” Lija hỏi với vẻ mặt đầy quan tâm.
Không quan tâm sao được khi mà Dylan chính là vị cứu tinh trong cuộc chiến này.
Dylan gật đầu, nói một cách không để ý lắm: “Có một chút lạ khi không thể phân biệt được ngày và đêm, nhưng nhịp làm việc của những người lính của bà làm tôi thật kinh ngạc, họ luôn ở trên tháp canh với đúng phận sự của mình, nó làm cho tôi biết đâu là ngày và đâu là đêm mà không cần đến tiếng chuông. Và quan trọng nhất là tôi có được một cái giường êm ái sau một hành trình dài, ít nhất là mọi người cho tôi đủ sự riêng tư cần thiết.”
Lija gật đầu, nói một cách rất nghiêm túc: “Chúng tôi sẽ luôn cho cậu sự riêng tư, cậu Dylan.”
Bà chỉ vào những món đồ tinh xảo đầy kỳ lạ trên bàn: “Tôi sẽ cho cậu biết về những gì mà tôi biết về bầy quỷ, xin cậu hãy lắng nghe một cách thật thận trọng.”
Và rồi bà ta dùng những ngón tay của mình nhào nặng những món đồ tinh xảo kia thành hình dáng những con quỷ.
...
Một tháng sau.
Dylan vẫn chưa sẵn sàng chạy, cậu cần phải thuần thục những gì mình có.
Nhưng với những gì đã trải qua, cậu đã trở nên vững vàng và thành thục hơn như chính cậu của thế giới này. Mặc dù cậu vẫn phải đối mặt với những khó khăn trong việc khống chế nguồn sức mạnh khổng lồ mà cậu tự gọi là thần lực, nguồn sức mạnh có thể đe dọa mọi sinh vật hùng mạnh dám chống lại cậu.
Cậu cũng nhìn thấy gương mặt của nhà du hành qua tâm trí của bản thân bằng một cách ngồi thiền đặc biệt mà chỉ những người như cậu mới làm được.
“Veronica, cô gái mang trong mình dòng máu thép của đế chế cổ đại Awoken, nhà du hành đại tài của lãnh địa thần thoại, người cùng đi lý tưởng nhất, nhà giả kim nguyên tố hỗn mang, tôi sẽ sớm tìm ra cô thôi.”
Berlia là một cô gái 18 tuổi có mái tóc ngắn màu hạt dẻ và một nước da màu lúa mạch khỏe mạnh. Cô cũng xinh đẹp nữa, cái sóng mũi cao dài như được thiên nhiên chải truốt, đôi mắt hí hửng như một con mèo con, cái cổ dài và mềm mại như vóc người của cô vậy.
Lúc này Beria đang đứng ở trên mỏm đá cao để huấn luyện lính của mình bằng những bài chiến đấu đặc biệt, đó từng là những bài học mà cô học được từ những người lính trinh sát tài ba đã mất của thế hệ quân kháng chiến đầu tiên. Thi thoảng cô sẽ dời ánh mắt của mình khỏi những người lính và quan sát nhà đưa thư, người mà cha cô từng nói rằng sẽ khiến thế giới thay đổi với sức mạnh của họ.
Bỗng Berlia nhìn thấy nhà đưa thư đi về phía của mình, cô lập tức chào hỏi anh ta: “Chào ngày mới, nhà đưa thư.”
Dylan, người đã quen với việc gặp Berlia hàng ngày, không hề cảm thấy kinh ngạc trước những gì mà cô đang làm.
Huấn luyện cho những người lính khác.
Những người rõ ràng là thích hợp công việc này hơn cô ấy.
“Cô làm cho tôi bất ngờ đấy Berlia.” Dylan bỗng nói.
Làm cho Berlia không hiểu gì.
Dylan khoát tay, cho cô một cái vỗ tai đầy khích lệ và nói: “Tôi thật sự rất kính trọng những người như cô. Ở trong mắt cô tôi thấy được một ngọn lửa, thứ mà trước kia tôi chỉ thấy trong mắt của những chiến binh vĩ đại nhất.”
Berlia cảm thấy có chút xấu hổ khi được cậu khen, cô bĩu môi và nói: “Anh giỏi nịnh thật.”
Dylan nhìn cô chăm chú và như lẽ thường trong một cuộc trò chuyện, anh chuyển đề tài với một tông thấp và nhẹ: “Tôi có một câu chuyện, hẳn cô sẽ rất muốn nghe.”
Berlia cảm thấy kinh ngạc trước lời mời của nhà đưa thư và với một lẽ hiển nhiên đối với bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh của cô hiện tại, cô gật đầu đáp ứng lời mời.
“Mọi người tự luyện tập nhé.” Cô nói với quân kháng chiến trong ánh mắt tò mò của họ.
Nó làm cô thấy khá là xấu hổ.
“Nhà đưa thư đang cua tiểu đội trưởng của chúng ta sao?”
“Tôi chưa thấy tiểu đội trưởng xấu hổ bao giờ.”
“Nếu đó không phải là nhà đưa thư tôi sẽ cho anh ta một trận.”
“Ha ha!”
Dylan ra hiệu cho cô ngồi cạnh mình trên một mỏm đá cao, chậm rãi kể câu chuyện của mình: “Như những con đường dài chạy qua vô tận, tôi cũng có những câu chuyện riêng của mình...”
“...Khi bóng tối giáng xuống thế giới của chúng tôi trong hình hài của những con quỷ, chúng hủy diệt thế giới của chúng tôi một cách vô nhân đạo. Thay đổi nhịp sinh hoạt của những con người bình thường thành khung giờ c·hiến t·ranh, biến những trò chơi của những đứa trẻ thành bài tập bắn súng... Những chiến binh giỏi nhất trong giống loài lần lượt ngã xuống, nhưng c·hiến t·ranh dường như không bao giờ kết thúc. Đứng trong hàng ngũ những chiến binh, mang trong mình trách nhiệm phải chiến thắng, tôi chưa giờ từ bỏ việc tập luyện để trở nên mạnh hơn từng ngày. Thế giới cần chúng tôi, người dân cũng vậy, chúng tôi phải học cách nhìn thẳng về phía trước, không bao giờ được quay đầu nhìn về phía sau, dù là một chút do dự. Nhưng sau tất cả, bằng một cách nào đó với ngần ấy ý chí và quyết tâm thắng trận, chúng tôi đã thua cuộc, thế giới hoàn toàn bị loài quỷ nhấn chìm vào trong bóng tối vô tận. Chúng tôi đã sống sót, nhưng là sống trong sự cay nghiệt với một sự thật tồi tệ rằng thế giới đã mất.”
Dylan vẫn nhìn Berlia bằng ánh mắt chăm chú, rồi cậu tiếp tục câu chuyện của mình: “Chứng kiến thế giới của mình hoàn toàn bị loài quỷ chiếm giữ, chúng tôi nhận ra mình đã chiến thắng nếu như ý chí và quyết tâm ban đầu vẫn tồn tại, nhưng đáng tiếc chúng tôi không hề biết rằng những ý chí đó đã biến mất ngay khi trận chiến còn chưa kết thúc.”
“Và bọn tôi khám phá được thứ g·iết c·hết ý chí của chúng tôi chính là sự tuyệt vọng. Chúng tôi tuyệt vọng khi nhìn đồng bào dân tộc của mình ngã xuống mà không thể làm gì khác. Tuyệt vọng khi nhìn thấy thế giới dần trở nên đen tối. Tuyệt vọng khi những người đồng đội kề vai sát cánh trở thành một phần của loài quỷ, quay ngược ngọn giáo chỉa về chúng tôi... Chính sự tuyệt vọng ấy đã g·iết c·hết ý chí của những chiến binh vĩ đại nhất.”
Berlia hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện, cảm thấy đồng cảm với những gì mà nhà đưa thư đã trải qua, vì cô nhận ra nó rất tương đồng vời những gì mà cô trải qua ở thế giới của mình, nơi loài quỷ cũng đang xâm chiếm thế giới. Thế nên cô an ủi nhà đưa thư: “Tôi hiểu những gì anh phải trải qua, nhà đưa thư. Câu chuyện của anh...”
Dylan ngắt lời của cô, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cô vẫn chưa nhận ra sao Berlia? Tôi không kể câu chuyện của mình, tôi đang kể câu chuyện của cô.”
Anh dừng một chút, cho Berlia một chút gì đó lặng yên, rồi tiếp tục nói: “Tôi không kể câu chuyện của mình, Berlia ạ, tôi kể chính câu chuyện của cô, vì bản thân tôi sẽ không bao giờ trở nên tuyệt vọng cho dù thế giới này trở nên đen tối đến thế nào đi nữa. Còn cô thì sao Berlia, cô đã đứng ở ranh giới đó rồi đấy. Tôi đã từng gặp qua rất nhiều người có số phận giống như cô ở nhiều thế giới khác, cũng mang trong mình ý chí và khát vọng giải phóng dân tộc mình khỏi những cái xấu xa nhất. Nhưng ý chí và khát vọng cho dù lớn cỡ nào cũng sẽ dần trở nên mềm yếu khi mà họ vẫn cảm thấy sự tuyệt vọng trong tâm trí của mình, và họ đã thua trận, mất đi thế giới của mình, c·hết trong cái ảo tưởng rằng thế giới vẫn sáng. Tôi thấy ngọn lửa trong mắt cô, nhưng bên cạnh ngọn lửa ấy tôi thấy một sự tuyệt vọng.”
“Sau cùng, tạo hóa không tạo ra ngọn lửa cùng một lúc với tuyệt vọng, Berlia.” Dylan nói rồi đứng lên muốn rời đi, bỗng cậu dừng lại, nhỏ giọng nói với cô: “Ngày mai tôi sẽ chạy, tôi sẽ rất sẵn lòng nếu như cô muốn đi cùng.”
Rồi cậu nhanh chóng rời đi trong ánh mắt sững sờ của Berlia.