Chương 7: Chạy
Berlia tự hỏi bản thân rằng mình đã cho anh ta thấy sự tuyệt vọng của mình từ bao giờ vậy?
Thế nhưng là anh ta nói rất chính xác, cô luôn cảm thấy một sự tuyệt vọng hiện diện trong tâm trí của mình. Cô tuyệt vọng bởi vì sức mạnh tuyệt đối của bầy quỷ, tuyệt vọng bởi vì không thể liên lạc với những người đồng đội của mình ở một chiến tuyến khác khi mà họ ở ngay bên cạnh cô. Cô tuyệt vọng bởi vì ngồi đây và nghĩ mình sẽ c·hết như thế nào trong trận chiến cuối cùng mà cô chắc rằng mình sẽ thất bại.
Cô phải sống ngày qua ngày với những lý tưởng rằng cô và những người đồng đội của mình sẽ giải phóng thế giới này khỏi bầy quỷ và giải cứu dân tộc khỏi bóng tối vô tận, những lý tưởng mà hơn ai hết cô hiểu rằng chỉ là những suy nghĩ hão huyền mà thôi
“Cảm ơn anh, Dylan. Tôi sẽ đốt ngọn lửa trong tôi và cho anh thấy ý chí của mình.” Berlia nhắm mắt lại và tự nói với chính mình.
Ngày hôm đó Dylan gặp thủ lĩnh quân kháng chiến Lija trong căn lều phép và nói cho bà một tin tức quan trọng.
Cậu muốn chạy.
Giải phóng nguồn sức mạnh mạnh mẽ trong bản thân mình.
Trên hết, cậu cảm thấy nó đang sôi trào, như chính cậu vậy.
“Mừng vì cậu đã hồi phục, Dylan. Cũng mong cậu sẽ giúp chúng tôi tìm thấy đồng bạn của mình.” Lija cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này và bà không quên nhờ cậu tìm kiếm những căn cứ quân kháng chiến khác.
Dylan gật đầu, cậu cũng cảm thấy rất chờ mong.
Đây là lần đầu cậu sử dụng sức mạnh của mình.
Ngày hôm sau, Dylan dậy rất sớm, cậu tìm đến con đường ngầm nhỏ hẹp để chuẩn bị rời khỏi căn cứ quân kháng chiến.
Cậu lên đường với chiếc áo khoác vải màu đen, thứ mà Berlia đã may cho cậu.
Đó là một chiếc áo đẹp và ngầu.
Dylan rất thích nó.
Thế nên cậu chỉ mặc duy nhất một lần.
Chính là lần này.
Bỗng cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc với vóc dáng thon dài và mềm mại, mái tóc ngắn đen màu hạt dẻ đầy gọn gàng, chiếc mũi cao như được thiên nhiên chải vuốt.
Người mà gần như in vào trong suy nghĩ của cậu.
Dù cậu chẳng biết tại sao.
“Ngày nào cô cũng đẹp cả, Berlia.” Cậu tự nói trong lòng, đi đến và chào cô: “Cô sẵn sàng rồi à Berlia?”
Berlia rất vui vẻ, cô gật đầu, nói bằng giọng điệu lém lỉnh: “Tôi đang nghĩ về việc nên ăn mừng như thế nào sau khi g·iết được con quỷ đầu tiên trong đời đây.”
Cô gái vui vẻ và hoạt bát đã trở lại rồi ư? Dylan thầm nghĩ và cười nói với cô: “Rửa mắt mà xem cô sẽ làm gì với một con quỷ.”
Cậu đi vào con đường ngầm nhỏ, quay đầu nhìn cô gái tóc ngắn và thúc giục cô: “Nhanh xuất phát thôi Berlia.”
“Tới liền tới liền.”
...
“Anh hơn tôi có 7 tuổi thôi à nhà đưa thư.”
Trong con đường ngầm dẫn lên thế giới mặt đất, Berlia đã nói với Dylan một câu như thế.
Nó làm cho cậu cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì những gì trôi qua trong tâm trí cậu đã làm cho cậu có cảm giác như một người ngàn tuổi.
“Thì sao, bằng một nửa tuổi cô rồi còn gì.” Dylan cười nói.
Cậu dần thích những trò đùa nhằm vào cô.
Berlia nghe vậy thì bĩu môi rất coi thường.
Hai người tiếp tục đi, bỗng Berlia chỉ tay vào những tia sáng đang dần trở nên sáng hơn trong mắt của cô và cả Dylan ở cuối con đường trước mặt, vui vẻ nói: “Thấy chưa anh Dylan, tới rồi kìa.”
Dylan và Berlia bước ra ngoài con đường ngầm nhỏ, cả hai đều giơ tay lên che mắt khi tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Thứ mà cả cô và cậu đều không gặp trong một thời gian dài.
Giờ đây trước mặt họ chính là con đường hầm cũ mà Jiur từng cõng cậu đi qua khi đưa cậu về đây. Cậu còn nhớ khi ấy phía trên đường hầm là một bầu trời tăm tối, những con quỷ lao qua đầu khiến cậu sợ hãi không dám nhìn.
Dylan không khỏi nhìn Berlia, và cậu thấy cô ấy cũng đang nhìn mình.
“Lần gần nhất tôi đi ra ngoài này là hai năm trước khi chúng tôi cần dự trữ thức ăn cho mùa đông.” Cô nói với cái giọng đầy thổn thức.
Một cơn gió lạnh thổi đến và Berlia vui vẻ hưởng thụ. Dylan tựa ở bên cạnh nhìn cô, cậu không làm gì cả, chỉ nhìn thôi, và cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện ở trong đầu mình.
“Đi thôi Berlia, đi dạo một vòng và tìm những con quỷ.” Dylan nói với cô bằng cái giọng đầy tự tin của một nhà đưa thư.
“Vâng.”
Berlia lậptức đáp lại.
Cô nhảy lên đường hầm và nói: “Tôi sẽ dẫn đường cho anh.”
Dylan nhảy lên theo cô, đây là lần đầu cậu đứng ở đây và quan sát được những gì ở trước mắt.
Đó là một chiến trường rộng lớn đầy cát và bụi. Những ngọn giáo đâm sâu vào trong mặt đất, cả xác của những con quỷ lùn.
“Đây là những gì còn sót lại của trận chiến hai năm trước.” Berlia kể với đôi mắt đỏ hoe.
“Ngay khi chúng tôi chiếm được mảnh đất đầu tiên, bầy quỷ bắt đầu trở nên giận dữ. Những con quỷ hùng mạnh phái ra binh đoàn của bọn chúng ta tàn sát người của chúng tôi. Đó là trận chiến đầu tiên của tôi, nhưng cũng là trận chiến cuối cùng của họ. Những người dạy tôi cách chiến đấu đã nằm xuống vì bảo vệ tôi trước móng vuốt của những con quỷ đáng sợ.”
Berlia nắm chặt súng trường của mình và nói nhỏ: “Tôi đã từng rất tuyệt vọng và sợ hãi Dylan ạ. Nhưng nhờ có anh, Dylan, anh đã giúp tôi lấy lại ý chí của mình. Giờ đây, tôi đã can đảm hơn rất nhiều và sẵn sàng chiếm lại mảnh đất này. Nơi những người như tôi đã chiến đấu và nằm xuống.”
Dylan đứng ở ngay phía sau cô.
Cậu nhìn cô gái nhỏ, trên gương mặt xinh đẹp cậu thấy ngọn lửa trong mắt cô.
Rồi cậu nói nhỏ với cô: “Tôi sẽ giúp cô, cho đến ngày loài quỷ biến mất trên thế giới này.”
“Cảm ơn anh.”
Berlia cười thật vui vẻ, cô vén tóc mái và quay đầu nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy ấm áp.
Nụ cười của cô khiến cậu như ngừng thở.
Bỗng nhiên Dylan cảm thấy ánh mắt của mình dần trở nên mơ hồ.
Cậu hoảng sợ khi nhìn thấy những ký tự kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí của cậu. Nó gợi cho cậu ký ức về chiếc hộp hoàn hảo, thứ đã mang cậu đi qua thế giới này.
Và cậu biết chuyện sắp xảy ra.
“Không.” Dylan gầm lên một cách giận dữ, cậu muốn dùng sức mạnh của mình để phản kháng.
“Mình đã từng chạy qua c·ái c·hết và vận mệnh mà Dylan.”
Người cậu tỏa ra một ánh sáng rực rỡ, đôi mắt cậu trở thành màu vàng, rồi cậu chạy.
Vượt qua cả những cơn gió nhanh nhất.
Bay trên cánh rừng vô tận.
Nhìn thấy những con quỷ lùn và g·iết nó một cách dễ dàng.
Ngay cả máu tươi cũng không rơi nhanh bằng cậu.
Cậu giống như một vị Thần, chạy qua lãnh địa của mình.
Bỗng cậu dừng lại, và ngẩng đầu lên.
Cậu đã chạm đến ranh giới của tòa khí cầu, nơi có cho mình chủ nhân.
Kẻ mà giờ đây cậu biết đang nhìn mình.
Với sức mạnh khổng lồ hơn cậu rất nhiều.
Nhưng cậu không quan tâm, cậu lấy đà bằng một cú chạy rồi nhảy lên trên khí cậu, nhìn thấy những pho tượng cổ đại, những bộ xương mục nát theo thời gian.
Và cậu nhìn thấy mình đang dần tan biến.
Trong một cái chớp mắt, cậu lại xuất hiện trước mặt Berlia.
Cô ấy vẫn đang nhoẻn miệng cười.
Chỉ là ánh mắt nhìn vào trong hư vô.
Nơi không có bóng dáng của cậu.
“Tạm biệt cô, Berlia.”
“Người mà tôi sẽ dùng nửa đời còn lại để nhớ về.”
Dylan hôn nhẹ lên má của cô và nhắm mắt lại.