Chương 5: Vĩnh biệt, Dylan
Buổi sáng rất sớm, Dylan tỉnh dậy và ngồi trên một tấm ván gỗ với một tách trà nóng b·ốc k·hói và một ổ bánh mì nhỏ. Với cái lạnh trong hang động, một tách trà như vậy quả là một món quà xa xỉ và mắc tiền. Cậu lại nhìn qua cửa sổ với ánh mắt tò mò, những người gác đêm đã bắt đầu thay cả bởi những người gác ngày.
Sao cũng được, cậu quay qua nhìn anh bạn khổng lồ ngồi bên cạnh, cậu vẫn nhớ anh bạn này tên là Jilur, một cái tên rất khó gọi, và cũng giống cậu, anh ta cũng thức dậy với một tách trà và một ổ bánh mì, một tách trà bình thường còn ổ bánh mì thì to như cái đầu của anh ta vậy.
Dylan uống cạn tách trà, ăn một nửa ổ bánh mì, đối với một người vừa tỉnh dậy ở trong một thế giới xa lạ, cậu có thể ăn được đã là một chuyện rất khó được.
Bước ra bên ngoài ngôi nhà nhỏ, cậu hoàn toàn bị bao trùm vào trong cái lạnh lẽo ở nơi này, thế là cậu lại bước trở vào.
Sau đó cậu lại bước ra.
Và gương mặt cậu bị méo mó bởi cái lạnh thấu xương.
Bỗng có một cô gái chạy đến bên cạnh cậu rồi dơ mũi lên ngửi ngửi, cười hì hì nói với cậu: “Chào ngài truyền tin, tôi tên là Berlia, một người bình thường. Rất hân hạnh được gặp ngài ở ngoài đời thật mà không phải ở trong một giấc mơ của tôi.”
Cô gái vươn tay ra muốn bắt tay của Dylan.
Dylan ngại ngùng bắt tay của cô.
Berlia hài lòng nhìn bàn tay của mình, cười hì hì nói: “Ngài truyền tin thân thiện thật đó.”
Cô gái rất hoạt ngôn, điều này làm cho Dylan cảm thấy hơi xấu hổ. Chợt cậu nhìn thấy Mawi đang đi đến chỗ của mình với một nụ cười hài hước, bên cạnh còn có một người phụ nữ lớn tuổi đang mỉm cười nhìn cậu.
Cậu cảm thấy nổi da gà.
Bên cạnh Mawi là một người phụ nữ lớn tuổi buộc tóc xoăn, bà ta bắt gặp Dylan với bộ dáng mệt mỏi, liền cười nói: “Chào cậu, tôi là Lija, thủ lĩnh của quân kháng chiến.”
Nói xong cũng vươn tay ra muốn bắt tay với Dylan.
Dylan rất kinh ngạc trước những gì mà bà ta nói. Quân kháng chiến? Mọi chuyện đang dần trở nên thú vị hơn rồi à? Cậu bắt tay của bà, nhỏ giọng đáp: “Chào bà, tôi là... Dylan. Bà cũng có thể gọi tôi là Mad, hoặc là Mad Dylan.”
“Ừ, Dylan, tên của cậu rất hay, vậy cậu có phiền không nếu theo ta đi vào đây một chút?” Lija hiền lành nói.
Dylan gật đầu, cậu cũng cần giải đáp một số nghi hoặc trong lòng và đoán rằng bà ta cũng có cùng suy nghĩ với cậu.
...
Dylan và Lija đi vào bên trong một căn lều nhỏ rất đặc biệt nằm ở trên một vách đá lớn bên trong hang động khổng lồ. Ở chỗ này cậu nhìn thấy rất nhiều những hình vẽ cổ xưa trên những vách tường của hang động và Lija giải thích rằng những gì cậu nhìn thấy chính là những ký tự cổ đại đầy huyền bí mà bà đang nghiên cứu.
Bà gọi đó là thuật cổ ngữ, thứ sẽ ban cho bà nguồn sức mạnh khổng lồ nếu bà thành công.
“Mời cậu ngồi.” Lija chỉ vào ghế dựa rồi nói.
Dylan gật đầu và ngồi trên ghế dựa, đó là một chiếc ghế vải mềm mại, cậu cũng nhân dịp này quan sát căn phòng. Một căn phòng có rất nhiều kệ sách và những cái bình nước kỳ lạ, khung cửa gỗ cũng bị treo những quả cầu thần bí sáng lấp lánh và phát ra những âm thanh vui tai.
“Cậu Dylan, cậu có thể giới thiệu về mình không?” Lija ngồi đối diện với Dylan và cười hỏi cậu, ánh mắt của bà ta nhìn cậu một cách chăm chú như thể muốn nhìn xuyên qua người cậu vậy.
Dylan nhìn bà, trong cảm nhận của cậu, bà ta là một người có vẻ khá đáng tin và dễ chịu. Cậu đang phân vân rằng sẽ trả lời thế nào trước câu hỏi của bà, khi mà cậu chẳng hiểu gì về chính bản thân mình ở thế giới này. Nơi mà cậu vừa tỉnh dậy mười mấy tiếng trước với đầy hoang moang.
Mình là một phi công trẻ?
Hay là một nhà du hành sống sót sau một vụ rơi phi thuyền?
Khó mà nói được.
Chợt cậu nhớ tới những gì mình nghe được từ anh chàng Mawi và cả cô gái trẻ hoạt bát lúc ban nảy.
“Tôi... là một nhà đưa thư.” Dylan bình tĩnh cho ra một đáp án.
Một đáp án mà cậu cảm thấy không có gì lạ.
Nhưng là một đáp án khiến cho cả người của Lija phải run rẩy.
Bà ấy nhìn Dylan với một ánh mắt tỏa sáng, run giọng nói: “Có thật không vậy, cậu Dylan?”
Dylan bĩu môi, giang tay ra và nói như một lẽ hiển nhiên: “Tất nhiên rồi.”
Sau đó cậu thấy Lija nhắm mắt lại, trong ánh mắt chảy ra những giọt nước trong suốt.
Bà ta đang khóc.
Nhưng khóc vì cái gì đây?
Dylan tò mò tự hỏi.
“Bà có sao không Lija?” Dylan hỏi bà ta.
Lija lắc đầu, khàn giọng nói: “Cậu đến từ lãnh địa của những câu chuyện thần thoại, Dylan ạ, và cậu sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của mình trong trận chiến của chúng tôi đâu.”
“Tôi đang lắng nghe đây.” Dylan nói với giọng đầy kinh ngạc.
“Vâng, vậy tôi sẽ kể cho cậu nghe về câu chuyện của chúng tôi, những gì đã và đang xảy ra với chúng tôi.” Lija thở dài. Bà thổn thức nhớ lại những ký ức về những chuyện trong quá khứ, những sự kiện mà bà không thể nào quên, rồi bà bắt đầu kể câu chuyện của mình: “Chúng tôi là những người bình thường đến từ một quốc gia nhỏ tên là Krija, một vương quốc của hòa bình và những người dân mang trong mình dòng máu của những chồi non từ cây trường sinh vĩ đại bất tử. Chúng tôi có cuộc sống rất bình thường, với tràn ngập tiếng cười, sự hạnh phúc và tương lai tươi sáng. Cho đến một ngày vào 30 năm về trước, một thế lực bóng tối hàng lâm xuống lãnh địa của chúng tôi và bắt đầu thả ra những con quỷ đáng sợ, bọn chúng hủy diệt quốc gia của chúng tôi như cách một cơn gió thổi bay một chiếc lá tàn tạ. Bọn chúng xé tan thế giới của chúng tôi, gieo rắc xuống hàng tấn những ác mộng kinh hoàng vào trong đầu óc của những con người tội nghiệp, thả những con quỷ chạy đầy đồng với móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực và hàm răng bén như dao găm...”
“Quốc gia của chúng tôi bị quét sạch chỉ sau ba tháng, những người sẽ c·hết đều đ·ã c·hết, những người không thể c·hết bị nô dịch thành những con ác quỷ bị thao túng bằng một loại ma thuật tàn ác, những người chưa c·hết như chúng tôi thì lại tập trung dưới những chiến hào, những hang động, những con suối ngầm, những đường hành lang tăm tối và tự gọi đó là pháo đài, còn mình thì là quân kháng chiến.”
“Trong suốt những năm qua, vô số quân kháng chiến ngã xuống trong c·hiến t·ranh, và cũng có vô số đứa trẻ trưởng thành trở thành quân kháng chiến để tiếp tục chiến đấu. Chúng tôi chính là thế hệ quân kháng chiến thứ hai sau thế hệ đầu của cha ông.” Lija nói chuyện một cách rất chậm rãi, tựa hồ ngay cả bà cũng lạc vào trong chính quá khứ của bà, nơi những người thân của bà đã không còn.
“Chúng tôi vẫn luôn chiến đấu từ năm này qua năm kia, nhưng vì sức mạnh quân kháng chiến có hạn, việc chiếm lĩnh mặt đất dù chỉ là một mảnh đất bé nhỏ cũng là vô vọng. Cách duy nhất chúng tôi có thể làm là gửi những lính trinh sát tài giỏi nhất lên trên mặt đất để do thám tình hình kẻ địch... Nếu như chúng tôi có thể thiết lập một mạng lưới tình báo với những căn cứ kháng chiến khác, chúng tôi nhất định sẽ khiến trận chiến này đổi chiều gió. Và giờ thì những trinh sát tài ba của chúng tôi đã tìm thấy cậu, Dylan ạ, một nhà đưa thư, người duy nhất có thể chạy xuyên qua làn khói của sự suy tàn trên những bình nguyên đầy quỷ, cậu là người mà chúng tôi cần, tôi mong rằng cậu sẽ trợ giúp chúng tôi, với bất kỳ cái giá nào cậu yêu cầu.” Lija nói với cậu với vẻ mặt tràn đầy khát vọng.
Nhưng thứ duy nhất mà Dylan nhìn thấy chính là sự cầu xin.
Đã bao giờ có người cầu xin cậu?
Phải ở trong hoàn cảnh như thế nào thì một người mới chịu hạ thấp cái tôi của mình để cầu xin một người xa lạ?
Cậu không biết.
Dylan nhìn lòng bàn tay của mình, nhìn đôi bàn chân của mình, rồi cậu thấy mình ở trong quá khứ với một trái tim quả cảm, chạy qua một cánh đồng quỷ trong làn khói dày đặc. Những con quỷ đuổi theo cậu nhanh như làn gió, nhưng cậu còn nhanh hơn thế, trước làn gió, cậu là một cái gì đó không thể nhìn thẳng, không thể đuổi kịp và vĩnh viễn chạy. Cậu cảm thấy trong ngực chảy một luồng máu nóng, nó cuồn cuộn và đang sôi trào.
“Dylan, tôi đã thấy thế giới của cậu qua tâm trí này, thật kinh ngạc trước những gì cậu trải qua ở tuổi 12. Cũng mạn phép cho tôi gửi lời chia buồn vì c·ái c·hết của mẹ. Thời gian cho chúng ta không còn nhiều, hãy trân trọng nó, và tôi sẽ kể cho cậu nghe về những gì và tôi đã trải qua, trong dòng thời gian thật chậm mà cậu có thể cảm nhận được rằng cậu đang điều khiển nó.”
Một giọng nói vang lên trong đầu của cậu.
“Tôi đã chạy qua thế giới của những loài quỷ hùng mạnh nhất, chạy đến nơi tận cùng của những dãy núi cao linh thiêng, chạy trên những con sóng đại dương ồn ào trong thần thoại về tộc người nước, chạy trước c·ái c·hết và vận mệnh, kẻ mà trong truyền thuyết người ta bảo rằng tôi vĩnh viễn chạy. Là một nhà đưa thư vĩ đại của lãnh địa thần thoại, tôi tin rằng cùng với những nhà kỵ sĩ, nhà du hành và nhà săn bắn, chúng tôi là lực lượng trung kiên nhất của lãnh địa trong hàng ngàn trận chiến với kẻ thù.”
“Nhưng thật bất hạnh, tôi đ·ã c·hết trên con tàu của nhà du hành trong hành trình đi qua vùng đất của sự hỗn mang trong nỗ lực tìm kiếm những hi vọng đánh bại kẻ thù. Và giờ đây cậu, Dylan, hay chính tôi, hoặc chính bản thân cậu, hãy nhận lấy những gì mà tôi đã tích lũy, sử dụng nó để tiếp tục hành trình mà tôi đã đi... và tìm kiếm tung tích của nhà du hành đã sát cánh cùng tôi trong hành trình này.“
“Gửi lời vĩnh biệt đến cậu, Dylan, cũng gửi lời vĩnh biệt đến chính tôi của hiện tại, tôi ở trong quá khứ và sẽ luôn là tôi ở tương lai.”
“Vĩnh biệt!”
Và giọng nói tan biến trong tâm trí của cậu.
Dylan có thể cảm nhận được mọi tầng cảm xúc, mọi dòng kí ức của chính cậu ở tuổi 20 trong thế giới này. Rời khỏi dòng thời gian trôi chậm, cậu cảm trái tim của mình đau vô cùng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lija, và nói với bà bằng cái giọng vô cùng bình tĩnh: “Với những gì đã xảy đến, và sẽ xảy đến, tôi cảm nhận được nỗi đau mất mát và khát vọng giải phóng dân tộc trong đôi mắt của bà. Với lòng danh dự của một nhà đưa thư tôi sẽ giúp bà, Lija ạ. Bằng một điều kiện mà trong tương lai tôi sẽ nói với bà.”