Chương 4: Mawi và Liur
Thông qua quá trình quan sát, Dylan có thể đơn giản xác định đây là một con tàu thuộc lớp tàu du hành Malaai hạng nhẹ với mũi tàu thấp, thân tàu rộng và có hai nòng pháo phòng thủ plasma xanh cỡ nhỏ với ba động cơ phản lực plasma nằm sau đuôi tàu. Tuy nhiên con tàu đã qua cải tiến với những thay đổi vượt trội và hiện đại hơn rất nhiều khi so sánh với một con tàu tương tự mà cậu từng gặp ở bãi rác của Matthew.
Đáng tiếc với kiến thức nhỏ hẹp của mình, cậu không thể xác định được mình đang ở nơi nào. Bởi vì một lớp tàu luôn có quỹ đạo hoạt động xoay quanh một vùng sao nhất định, nếu như cậu có kiến thức rộng cậu sẽ xác định được vị trí vùng sao của mình khi xác nhận được lớp tàu.
Tất nhiên việc này chỉ là một cách tương đối, vì vẫn có một số trường hợp ngoại lệ như một tàu đi lạc sang một vùng sao hoặc thậm chí là một thiên hà lạ. Đây không phải là trường hợp hiếm gặp khi với những lớp tàu hạng nhẹ như Malaai việc xuyên qua một wormhole là một việc rất dễ dàng.
Đặc biệt là với những cải tiến mới mẻ như thế này.
Ánh sáng đã bắt đầu trở nên gay gắt ở bên cạnh xác tàu vào thời điểm này là một quyết định tồi tệ.
Dylan bắt đầu di chuyển, cậu lựa chọn đi về phía một con đường đá nhỏ với sự cẩn thận cao độ.
Dốc đá cao và thẳng đứng bên cạnh đường đá làm cậu kh·iếp vía, những bụi cây có hình dáng quái dị mọc khắp nơi trên con đường. Tựa hồ giấu sau sự hoang vu này của là cả một thế giới tồi tàn với những đồ vật đáng sợ.
Thế nhưng là có một việc mà Dylan cần cân nhắc cho hành trình của mình, đó là cậu chưa nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào kể từ lúc cậu thức dậy. Nó ảnh hưởng tới khả năng dự phán của cậu về thế giới này, khi mà mạng sống của cậu được quyết định dựa trên những cư dân trên hành tinh này với câu hỏi rằng bọn họ sẽ là kẻ thù hay đồng minh của cậu?
“Có vẻ mình đang dần trở thành một người 25 tuổi thật sự, khi mà tâm trí của mình bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tuổi tác của thân thể này.” Dylan lẩm bẩm.
Dylan đi hết con đường đá, phía trước là một thác nước lớn. Đứng ở trên thác nước, cậu nhìn thấy một khu rừng màu xanh lá đậm với kích cỡ khổng lồ đầy những loài cây kỳ lạ. Thế nhưng trên hết, cậu nhìn thấy nơi tận cùng của khu rừng là một thực thể khổng lồ nằm lơ lửng trên bầu trời, với những dấu hiệu về một hồi ức mới mẻ và đã từng tồn tại trong đầu cậu.
“... Chúng tôi chợt nhận ra mình đang ở trên bề mặt một hành tinh khí với cấu trúc kỳ lạ chưa từng được biết đến. Khi chúng tôi khám phá khí cầu, những gì xuất hiện trước mặt là những bộ xương cổ đại dường như đã trở nên mục nát qua hàng triệu năm và những pho tượng bằng đá bí ẩn nằm rải rác...”
Trong lúc cậu còn đang kinh ngạc, thì đột nhiên có một mũi tên bay ra, Dylan trong một khoảnh khắc mất tập trung vẫn kịp xoay người bắt lấy mũi tên với một phản xạ vô cùng đột nhiên mà chính cậu cũng không ngờ tới, nhưng một phần đầu của mũi tên đã đâm được vào người cậu và gây ra một vết cắt nhỏ, một loại độc tố gây mê mạnh tràn vào người cậu và nó khiến cậu ngất xỉu ngay lập tức.
...
Dylan tỉnh lại và cậu nhận ra mình đang nằm trên lưng của một người khổng lồ... hoặc cũng có thể là một con người nhưng có thân hình cường tráng đến nổi cậu không nhìn thấy cái gì ngoài tấm lưng của anh ta.
“Từ nào Jiur!”
Chợt cậu nghe thấy một người nói nhỏ.
Nhỏ như nói thầm vậy.
Rồi cậu nhìn lên đường hầm, nơi được che chắn bởi những mảnh gỗ lớn không trọn vẹn. Hình như cậu nhìn thấy thứ gì đó và cũng nghe được những chấn động. Tiếng gió thét trở nên dữ dội và cậu kinh hãi khi nhìn thấy hàng chục rồi hàng trăm cái bóng có màu đen kịt lướt qua đường hầm như những bóng ma địa ngục.
Cậu bị dọa không dám thở mạnh.
“Đi nào, nhanh.”
Tiếng nói của người kia lại vang lên.
Người khổng lồ tiếp tục cõng cậu bước đi trong đường hầm ẩm thấp. Một số thời điểm cậu cảm thấy anh ta sẽ kẹt lại và không đi được vì đường hầm có vẻ khá hẹp so với vóc dáng của anh ta nhưng rồi anh ta vẫn bước tiếp về phía trước.
Trên đỉnh hầm đã không còn những bóng ma đáng sợ nữa, thay vào đó là bầu trời màu đen và tiếng gió rít như tiếng còi xe.
Khi người khổng lồ cõng cậu đi được khoảng 200m gì đó, cậu thấy bọn họ cõng cậu đi vào một cái đường rẽ.
Và rồi cậu và họ cùng biến mất ở cuối đường rẽ mà không để lại dấu vết gì.
Khi họ biến mất ở con đường rẽ kia thì phía trên đỉnh hầm có một cái tay gầy như que củi nhưng có kích thước khổng lồ phá vỡ những mảnh gỗ che chắn đỉnh hầm và cho bàn tay của nó vào bên trong đường hầm. Cánh tay chạm vào mọi ngóc ngách trong đường hầm như là đang tìm kiếm thứ gì đó. Vài phút sau một tiếng hừ lạnh đầy căm tức vang lên, cánh tay rụt lại lên trên mặt đất và biến mất như chưa từng xuất hiện.
...
Sâu bên dưới lòng đất có một cái hang lớn tự nhiên, những ngôi nhà và trại gác được xây dựng khắp hang động. Cuối hang động là cửa động to lớn đen kịt, vĩnh viễn sẽ có hai chồi gác và bốn người trông chừng cái hang này. Không ai biết bên trong cái hang tồn tại cái gì, kể cả những người đã sống ở đây rất lâu.
Mawi dẫn theo Jiur đi qua những con đường đá nhỏ hẹp và tiến về phía hang động. Người gác đêm nhìn thấy cái bóng của họ ở dưới dưới ánh đuốc đốt sáng liền quát lên: “Mau dừng lại.”
Wawi và Jiur từ trong bóng tối đi ra, khàn giọng nói: “Là bọn tôi.”
Người gác đêm nhảy xuống chồi gác, chạy nhanh tới chỗ hai người, thở dài nói: “Ra là hai người, sao rồi, trên đường có gặp chuyện gì lạ không?”
Mawi dùng cái giọng đầy nghiêm trọng nói: “Lúc nảy tôi và Jilur thấy một bầy quỷ đang chạy trên mặt đất, tôi nghĩ rằng bọn chúng đang chuẩn bị cho c·hiến t·ranh, cứ thế này thì c·hiến t·ranh sẽ sớm bắt đầu thôi Jodi ạ...”
Người gác đêm nhẹ lắc đầu, khổ sở nói: “Sớm hay muộn không có gì khác biệt cả, c·hiến t·ranh là thứ không thể tránh khỏi Mawi, việc của chúng ta là chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu và c·hết như một con người.”
“Không người nào có thể sống sót trong trận chiến này.” Mawi tự lẩm bẩm. Chợt anh chỉ tay về phía Jilur và nói nhỏ: “Tôi và Jilur vừa tìm được người này, tôi ngửi được mùi khói trên người anh ta nên suy đoán anh ta một là người đưa tin. Jodi, người đưa tin có tác dụng rất quan trọng với chúng ta trong c·hiến t·ranh, tôi hi vọng anh ta sẽ trợ giúp chúng ta trong trận chiến này.”
Jodi hơi kinh ngạc nhìn kỹ Dylan, sợ hãi nói: “Thật đáng kinh ngạc, một nhà đưa thư hàng thật giá thật đang ở trước mắt của tôi.”
“Không có nhiều thời gian để kinh hãi đâu Jodi. Với lại... tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi.” Mawi vỗ vai của Jilur, anh bạn có hình thể khổng lồ này rất hiểu ý, chậm rì rì cõng Dylan đi về hướng một nhà của Mawi trong hang động.
“Tạm biệt Jodi, hi vọng tối nay lại an bình như mọi buổi tối khác.” Mawi nói xong liền đi theo Jilur trở về nhà của mình.
Tối hôm đó Dylan được Mawi đặt nằm trên một tấm gỗ với suynghĩ rằng cậu vẫn đang hôn mê. Nhưng sự thật là cậu vẫn luôn rất tỉnh táo kể từ lúc tỉnh dậy trên lưng của anh bạn khổng lồ.
“Sớm thôi, rồi ngày mai mình sẽ biết tất cả về thế giới này.”
Nhìn ánh sáng của ngọn đuốc ở trong màn đêm đen tối, cái vách đá lạnh tanh của hang động lớn bên ngoài cửa sổ, Dylan dần chìm vào trong giấc ngủ đầy thỏa mãn, với những câu hỏi mà cậu tin rằng nó sẽ được giải đáp vào ngày mai.