Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mad Dylan

Chương 3: Tỉnh dậy




Chương 3: Tỉnh dậy

Dylan đứng trong một cái hố lớn, bên dưới là những mảnh rác lộn xộn, cậu đoán của là những người di dân hôm nọ đã đi ngang qua đây và ngủ đêm ở chỗ này.

“Chỉ có mùi thúi của rác thải. Nhưng vẫn có thứ gì đó rất kỳ lạ.” Dylan lẩm bẩm, chợt cậu nhìn thấy một cái đèn bị hỏng nằm dưới đống rác.

Thế là cậu nhảy xuống.

Chân có cảm giác mềm mềm như đạp vào vũng bùn, mùi thúi và cay xè xộc thẳng lên mũi, hơi nóng bốc lên ở mọi chỗ. Dylan dùng tay bóp mũi, nhíu mắt cay xè nhặt đèn pin. Lúc cậu chuẩn bị nhảy lên, chợt nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên vách hố. Sự tò mò thôi thúc cậu đi đến gần cái lỗ. Khi đến gần, cậu có cảm giác đó không phải là một cái lỗ thông thường. Bên trong có tiếng gió nhẹ, cậu dùng tai áp sát vào.

Dùng bàn tay áp lên cái lỗ nhỏ, cậu dám chắc chỉ cần cậu cho nó một vài cú đấm thật mạnh thì nó nhất định sẽ nứt thành một cái lỗ lớn. Nhưng cậu không phải là một đứa dại dột, cậu có thừa sự cẩn thận so với một đứa trẻ cùng tuổi. Thế là cậu nhảy lên trên... và tìm đến một nhành cây to, bắt đầu đục vào vách hố bên cạnh cái lỗ.

Khi vách hố nứt ra và sụp đổ để lộ ra một đường hầm nhỏ, một cơn gió u u thổi đến với cái lạnh khác lạ so với thế giới bên ngoài.

Dylan dùng đèn pin soi vào bên trong đường hầm, một con đường ngầm xuất hiện trước mặt cậu, với vách đá màu đen ẩm ướt và đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là cậu sẽ không biết được có thứ gì ở bên trong.

“Mày là một thằng con trai, Mad ạ!” Dylan cổ vũ chính mình.

Sau đó cậu bước vào đường hầm.



Ngay lúc này, một cơn gió mạnh từ bên trong xộc ra bên ngoài, đâm vào người của Dylan, thổi cho cậu lắc lư suýt ngã. Cơn gió còn mang theo một loại mùi kỳ lạ như là mùi máy móc còn mới, nó khiến cho cậu càng cảm thấy kỳ lạ.

Dọc theo đường hầm, những vách đá đen ngày càng ẩm ướt, một số nơi bị thủng trần nhiễu nước xuống. Mùi vị âm u cũng ngày càng nặng. Dylan quay đầu nhìn về phía sau, đã không còn ánh sáng của thế giới bên ngoài. Ánh sáng duy nhất tồn trong trong đường hầm là chiếc đèn pin cũ trên tay cậu, với lượng pin còn rất nhiều.

Càng đi sâu vào, mùi máy móc mới càng nồng đậm. Dylan có cảm giác mình đang đi vào một xưởng chế tạo động cơ siêu tinh, nhưng khu công nghiệp đã bị phá hủy nhiều năm về trước, vậy mùi vị này từ đâu ra?

Dylan tiếp tục đi, cậu đoán mình đã vào đường hầm được 30 phút và đi được khoảng gần một km.

“Gì cơ, mình đi xa đến vậy cơ à.”Dylan có chút kinh ngạc với quãng đường mình đã đi.

Chợt cậu kinh hãi rú lên khi nhìn thấy thứ kỳ lạ trước mặt.

Đó là một cái cửa đen ngòm nằm trên vách đường ngầm. Những cơn gió có lẽ xuất phát từ đây, cảm giác lạnh lẽo không ngừng tràn ra từ cái cửa đó. Nó cũng không có gì đặc biệt cho lắm, chỉ là có chút đáng sợ vì không có cánh cửa mà bên trong lại đen ngòm.

Dylan không còn thấy sợ, cậu cầm đèn pin soi vào bên trong, phát hiện bên trong có một con đường ngầm.

“Là đường rẽ, xem ra bên trong có giấu bí mật gì đó.” Dylan tự nói, nhưng không bước vào.

Cậu đã ở trong đây 30 phút và nếu tiếp tục ở lại, cậu sẽ bỏ lỡ công việc ở bãi rác mất. Cậu đang nghĩ đến những đồng năng lượng sẽ không cánh mà bay và ngày mai cậu sẽ phải cân nhắc xem có tiếp tục uống cà phê của Matthew nữa hay không.



Mặc dù suy nghĩ là vậy, nhưng một chân của Dylan đã bước vào bên trong đường rẽ.

“Mày là đàn ông, Mad ạ!” Dylan tự động viên bản thân, sau đó bước vào đường hầm đen kịt với chiếc đèn pin trên tay.

Dylan đi vào đường rẽ, mùi máy móc mới lại càng nồng đậm. Nó thậm chí còn làm cho cậu cảm thấy có hơi khó chịu. Đi được một lúc, cậu nhìn thấy cuối đường hầm có ánh sáng màu trắng, thứ ánh sáng mà cậu ít khi nhìn thấy ở thế giới bên ngoài.

Đó là ánh sáng của sự giàu có, tỏa ra từ những chiếc đèn điện mắc tiền, thứ mà cậu không hề có trong ngôi nhà nhỏ của mình. Thay vào đó cậu sẽ đốt một bếp lửa, thắp một cây đèn cây và tận hưởng màu đỏ xám của sự nghèo nàn.

Cậu cẩn thận tiến về chỗ nguồn sáng, cho đến khi gương mặt cậu bị ánh sáng chiếu lên, cậu mới nhìn thấy cội nguồn của ánh sáng màu trắng.

Đó là một cái hộp nhỏ màu đen được làm bằng một loại chất liệu lạ lẫm với những đường cắt dài tinh xảo thân hộp, bên trong những đường cắt ấy chính là nguồn ánh sáng màu trắng mà cậu nhìn thấy trước đó, nhìn từ xa cậu thấy nó sáng dữ dội. Trên đỉnh hộp có một cái hình tứ giác, ánh sáng trắng ở chỗ đó là mãnh liệt nhất.

Cái hộp được đặt trên một cái tảng đá lớn nằm ở đường hầm, xung quanh chỉ có mặt vách đá màu đen ẩm ướt chứ không còn gì khác. Mùi máy móc mới ở đây cực kỳ nồng, nếu Dylan đoán không lầm thì cái mùi mà cậu ngửi thấy cũng bắt đầu từ đây.

Cậu không vội đi lên quan sát cái hộp mà nấp ở một góc để đợi xem có nguy hiểm gì sẽ xảy ra hay không. Phải một lúc sau khi thấy mọi thứ đều an toàn thì cậu mới bước đến và quan sát cái hộp. Nhưng ngay khi cậu đi đến gần cái hộp, một chuỗi kí tự thần bí lóe lên và bao phủ cả người cậu. Và trong sự kinh ngạc lẫn sợ hãi của Dylan, nó nuốt chửng cậu mà không để cậu la hét được câu nào.



...

Dylan tỉnh lại ở một trạng thái rất hoang mang và mệt mỏi. Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Mở đôi mắt vẫn còn đau nhức ra, cậu nhìn thấy mình đang nằm trên một bên cạnh xác của một con tàu nổ tung thành trăm mảnh. Nó khiến cho cậu rất kinh ngạc, rồi kinh ngạc biến thành sợ hãi.

Nhưng cậu không dám thét lớn, vì cậu biết mình đang ở một nơi xa lạ. Tràn ngập nguy hiểm và những điều cậu không biết.

Vậy tiếp theo cậu sẽ làm thế nào đây? Dylan tự hỏi, chợt cậu nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên thân tàu. Tò mò quan sát chính mình, cậu kinh hãi nhận ra cậu không còn là một cậu bé 12 tuổi nữa.

“Đây là mình sao?” Dylan sợ hãi nói, cậu nhận ra đây chính là mình, chỉ là không phải ở trong hình hài một đứa trẻ 12 tuổi mà là một thanh niên cao lớn khoảng chừng 25 tuổi.

Một Dylan 25 tuổi.

Trời ạ.

Cậu kinh hãi quơ tay rồi té ngã trên mặt đất. Nhìn bầu trời rộng lớn không có chút nào quen thuộc, Dylan hoàn toàn không cách nào tiếp nhận hiện thực này.

“Trời ạ, rồi chẳng lẽ mình sẽ mãi mãi ở đây và không được gặp bố Balbu nữa sao?” Dylan bị làm cho há hốc mồm, cả nửa ngày cũng không nói được một lời nào.

Nhưng Dylan biết cậu không có nhiều thời gian cho cái việc kinh hãi. Những gì cậu cần phải làm là tìm hiểu xem mình đang ở đâu và việc gì đã khiến mình trở nên thế này.

Chỉ có như thế cậu mới có thể trở về nhà.

Suy đi nghĩ lại cậu chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, cho dù hoàn cảnh và những biến cố ở trong quá khứ khiến cậu trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều thì nó cũng không thể thay đổi được một sự thật rằng cậu chỉ là đứa trẻ 12 tuổi.

Dylan muốn kiểm tra con tàu, có lẽ nó sẽ giải đáp những nghi hoặc trong lòng cậu.