Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mad Dylan

Chương 2: Buổi sáng tốt lành, Matthew!




Chương 2: Buổi sáng tốt lành, Matthew!

Ngày 30 tháng 8 năm 2435.

Vào buổi sáng rất sớm khi ánh sáng còn chưa thức dậy, Dylan đã nhai vội một cái bánh mì đen và chạy như bay ra khỏi nhà, trước khi đi cậu vẫn không quên chào tạm biệt bố của mình Balbu vẫn còn đang say giấc.

Lão Balbu mở mắt nhập nhèm nghi hoặc nhìn con trai, vội vã la lên: “Đi chơi với bạn sao Mad, nhớ cẩn thận an toàn nhé.”

“Con biết rồi bố!” Tiếng đáp của Dylan vọng lên từ rất xa.

Dylan băng xuyên qua một con đường thác gập ghềnh, băng qua bên dưới những hàng cây cao thấp, một và hai, ba di tích công nghiệp sụp đổ và sau đó đi đến ngọn đồi cao nhất của vùng. Cậu mang một cái balô nhỏ là dụng cụ nhặt rác như thường lệ, hôm nay có vẻ khá nặng vì cậu phải mang theo một cái máy thu âm và một chút giấy vở.

Đường chân trời đằng xa có một tia sáng hiện lên, Dylan tựa người trên bờ ngọn đồi, nơi có một con đường nhỏ mềm mại. Ánh mắt của cậu có chút mông lung, đây là một sáng rất sớm, nơi ánh sáng luôn luôn xuất hiện ở chân trời, cậu luôn làm như thế mỗi ngày, giống như một việc thường nhật suốt rất nhiều năm.

Những ngọn đồi cao thấp không giống nhau, đứng ở một số vị trí sẽ quan sát được thành phố Nón Sắt, những cột khói nâng cao giữa bầu trời, vài ba con chim sắt tuần tra nữa.

Ánh sáng dần hiện lên, từ mờ ảo nhạt nhòa cho đến sáng rực không thể nhìn thẳng. Tất cả diễn ra trong ánh mắt của Dylan, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu, chỉ có ánh mắt ngày càng mờ mịt.



“Mẹ...”

Đối với Dylan, tất cả ký ức đều tồn đọng ở trong tâm trí cậu, được cậu che giấu rất sâu, chưa hề và cũng sẽ không bao giờ phai nhạt. Không có ai kể cả bố Balbu biết trong lòng cậu chôn một mầm mống thù hận với những con tàu sắt thép và những tia pháo loạn lạc đến từ bầu trời rộng lớn. Và quan trọng hơn hết, mẹ cậu, người mà cậu chỉ kịp ở bên cạnh trong chỉ 8 năm của một đứa trẻ, đã q·ua đ·ời dưới ánh sáng của những đường đạn, nòng súng của q·uân đ·ội một đế quốc mang tên là Namada. Đó là cái tên cậu sẽ không bao giờ quên.

Cậu không biết sức mạnh của đế quốc là lớn đến thế nào, nhưng cậu biết nếu như không có một phép màu, thì với những gì cậu có trong tay ở hiện tại hay là cả tương lai, việc báo thù sẽ chỉ như là một giấc mộng, nơi mà trí tưởng tượng của cậu sẽ hủy diệt đế quốc Namada một cách không khoan nhượng.

“Con nhất định sẽ biến đều không thể thành hiện thực...”

Dylan cầm máy ghi âm cũ thật chặt, nói nhỏ trước ánh sáng rực rỡ của buổi sớm ban mai.

...

Như thường lệ, Dylan sẽ đến bãi rác vào lúc 5h sáng và bắt đầu công việc nhặt rác của mình. Vừa đến cổng, cậu nhìn thấy Matthew đang ngồi bên chiếc bàn với tách cà phê nóng trên tháp canh gỗ, liền cười hì hì nói: “Chào Matthew, lại một buổi sáng tốt lành nhỉ?”

Matthew khoan thai thưởng thức vị cà phê vừa ngọt vừa đắng, thấy Dylan liền nâng tách trà nói: “Buổi sáng tốt lành, Mad!”



Dylan ngẩng đầu nhìn bầu trời, tàu khai thác vẫn chưa đến, cậu vẫn có một ít thời gian rãnh rỗi. Nhảy lên tháp canh gỗ, gõ một cái vào chiếc đồng hồ quả lắc quen thuộc, rồi cũng ngồi lên một cái ghế, học bộ dạng như Matthew, nhấp cà phê như ai đó.

“Cà phê không tròn vị, nhưng tôi thích loại này Matthew ạ, một nửa của một nửa đồng năng lượng cho một buổi sáng tuyệt vời như thế này có vẻ là một cái giá hời.”

Matthew tréo nguẩy chân, đắc ý vô cùng.

Qua thêm một chút, một tiếng gầm rú vang lên, tàu khai thác với bốn cái đèn pha sáng rực đang từ trên bầu trời đáp xuống bãi đậu bãi rác. Thân tàu với những tấm sắt nặng b·ốc k·hói vì vừa phải lao qua tầng khí quyển của hành tinh. Một mùi khét nhẹ chui vào mũi Dylan, cậu thong thả thưởng thức cà phê, nhàn nhã như một người quản lý đầy già dặn.

Bãi rác dài gần 1 cây số, xung quanh dựng lên bức tường thép nặng, đường ra có chồi tháp canh, Matthew cũng có một cây súng lục ổ quay cũ. Thường sẽ có một ít trộm c·ướp lẻn vào bãi rác trộm rác, Dylan gọi họ là những kẻ nhả khói, vì những c·ái c·hết đầy t·ai n·ạn của bọn họ trước họng súng của Matthew.

Công việc thật tẻ nhạt, nó giống như một ngày của cậu vậy. Trong ánh nắng lạnh và ấm, cậu dùng cánh tay gầy gò moi móc rác từ bãi rác lớn, những vật dụng đã hỏng hóc, những cái bánh xe cũ của đoàn tàu buôn hay những động cơ hư hỏng của tàu công nghiệp sẽ là những món có giá hời mà cậu luôn săn lùng. Cả những quyển tạp chí và cái máy hình hộp nữa.

“Tinh vân có con tàu sao, lượn lơ lượn là trong vùng huyền bí. Thiên hà có hạt bất ổn, luôn thích tổn thương những kẻ lạ. Quốc gia có hạm đội tồi tàn, chỉ biết nhả khói chân trời xa...”

Tiếng hát quen thuộc vang vọng được phát ra từ cái radio cũ của Matthew vang vọng khắp bãi rác.



Trong hàng ngàn m dài, những bóng người nhỏ thó như những con chuột bẩn thỉu hì hục bới rác. Trong cái ấm và cái lạnh, không có bóng lưng nào đủ cao để che đậy sự nghèo khổ của bọn họ. Có lẽ thế giới này cũng thế, không có một nơi đủ cao để không phải sống mà làm việc.

Ron và Marc sóng vai nhau vượt qua những con đường đá khó đi, khi cái lạnh và ấm áp trôi biến, bước chân của hai cậu nhóc càng trở nên vội vã. Bỗng Ron ngẩng đầu nhìn bầu trời, một dãy mây đen che đi tầm mắt của cậu về phương xa, và những hạt mưa bắt đầu rơi trên gương mặt cậu.

“Mad!!!”

Marc háo hức gọi Dylan bên bờ kia của ngọn đồi, với đôi vai trĩu nặng và gương mặt mệt mỏi sau một ngày dài.

...

Bên bếp lửa, Dylan chăm chú lật xem những quyển tạp chí vừa phát hiện được ở bãi rác. Nhưng những dòng chữ quen thuộc không xuất hiện nữa. Những điều mới mẻ luôn là thế, sẽ luôn xuất hiện một cách rời rạc và tình cờ. Cậu cảm thấy may mắn vì mình đã phát hiện được một chút nhỏ về thế giới rộng lớn mà cậu chưa từng nhìn thấy, hoặc chí ít là một phần của rất nhiều điều mới mẻ của thế giới bên ngoài.

Cậu không tiếp tục tìm kiếm những điều đó nữa, thay vào đó cậu sẽ lên giường đi ngủ và chờ đợi ngày mới. Bố Balbu đã ngủ một giấc sâu và cậu cũng nên như thế.

Sáng hôm sau, Dylan tiếp tục đi qua con đường thác, đi qua dưới những rặng cây cao thấp, nếu như dựa theo những việc sẽ đến mọi ngày, cậu sẽ vượt qua ba khu công nghiệp sụp đổ và đi đến ngọn đồi cao để gửi lời chào đến mẹ. Nhưng hôm nay lại không như thế, có một thứ gì đó rất khác đã xảy ra.

Khu công nghiệp số 1 là một dãy những tòa nhà công nghiệp chế tạo siêu trọng được phục vụ cho việc chế tạo hạm công nghiệp và sản xuất động cơ siêu tinh vào 120 năm về trước. Tòa nhà này được xây dựng rất lâu vào trước kia, nhưng đã bị tàn phá trong một v·ụ n·ổ khí công nghiệp và chưa bao giờ được phục hồi vì những khó khăn nhất định. Những gì còn sót lại của tòa nhà là những bức tường khổng lồ từng là vị trí của tòa nhà sản xuất chính của khu công nghiệp. Còn hầu hết những nơi khác đã bị các di dân c·ướp b·óc và phá hủy hoàn toàn vì tư lợi.

Giờ phút này Dylan đang đứng ở trong trước cổng khu công nghiệp sụp đổ số 1 với một vẻ mặt đầy mờ mịt. Cậu không biết vì sao mình xuất hiện ở đây nữa, một tiếng gọi? Cậu không biết nữa, chỉ là vẻ mặt cậu đã trở nên trắng bệch.