Chương 1: Dylan, Mad Dylan
Dylan không hề đặc biệt, dưới ánh đèn pha từ tàu khai thác của trạm sao, cậu chỉ là con chuột nhỏ trong bãi rác thải công nghiệp, nghiêm túc bới móc phế liệu, hi vọng sẽ tìm được những món đồ có giá trị.
Lúc này trong tay Dylan có một đồ vật hình chữ nhật gỉ sét, bề mặt là một tấm lưới có những cái lỗ nhỏ đồng đều, phía trên một chút là một hình chữ nhật khác bằng kính, giờ đây đã trở nên bẩn thỉu. Phía trên cùng là một ống thép rất nhỏ, bong tróc những mảng vụn.
“Ồ!”
Dylan kinh ngạc thốt lên, tò mò quan sát đồ vật kỳ lạ. Cậu dùng cánh tay bẩn thỉu sờ chỗ này rồi chỗ kia, chợt có tiếng kêu cái “Rẹc” vang lên, suýt nữa là cậu quẳng đi món đồ này vì kinh hãi.
“Xin... xin hãy lắng... nghe.”
Bên trong cái hộp hình chữ nhật vang lên tiếng nói đứt quãng của một người đàn ông xa lạ.
“Đây là một... tin vui... cho toàn thể cư dân trên hành tinh... chúng ta...”
“Những nỗ lực đã được đền đáp, bằng cách cô lập một dạng nhiễu bất thường trong hành tinh đến thiên hà lạ... Chúng ta đã phát hiện ra một hệ thiên hà mới... Phi thuyền của chúng ta đã thành công đáp trên bề mặt một hành tinh lùn đỏ... Những dãy núi và dòng sông băng cắt nhau một cách lộn xộn... Những dấu hiệu rõ ràng về việc đây là một hành tinh sống... Những tảng đá được chạm khắc rất sâu, chúng ta sẽ dùng nó để kiến tạo và bồi đắp một thuộc địa mới... kế đến là ngôi nhà đầu tiên... Xin nhắc lại, đây là một thiên hà tràn ngập mới lạ và bình yên... Réccc Réccc...”
“Chúng ta đã thất bại... Trong những chòm sao sáng rực không có sinh mệnh tồn tại... Đây là một thiên hà tràn ngập sự cay nghiệt và thù hận... Vĩnh biệt các bạn...”
Dylan chăm chú lắng nghe người đàn ông xa lạ nói chuyện, những câu nói không hề rõ ràng thế nhưng tràn đầy mới lạ. Suy nghĩ của một cậu bé 12 tuổi không hề đặc sắc, giống như cuộc sống của cậu vậy, nhưng tiếng nói của người đàn ông vẫn mãi lưu lại trong tâm trí của cậu.
“Đây là một thiên hà tràn ngập sự cay nghiệt và thù hận... Vĩnh biệt các bạn...”
Một bàn tay to lớn đập lên đôi vai của Dylan, cậu kinh hãi rú lên.
“Làm gì vậy nhóc Mad, tìm được “cái hộp” à?” Một giọng nói trêu đùa vang lên sau lưng cậu.
Mad, là một biệt hiệu mà những người ở thị trấn Đèn Dầu dùng để gọi Dylan. Còn “cái hộp” nó chính là thứ thần kỳ nhất trong vũ trụ này, không một ai biết khi mở một cái hộp sẽ có gì bên trong, những vật ở bãi rác cũng thế, đều có thể trở thành những “cái hộp” không thể biết trước.
Người vừa gọi Dylan là người quản lý của bãi rác, Matthew Sumpy. Một người rất thân thiết với cậu và cả những người nhặt rác khác ở đây nữa.
“Vâng, tôi vừa tìm được một “cái hộp”!”
Dylan vui sướng nói, không đợi được cầm đồ vật hình chữ nhật lên cao, dưới ánh đèn pha từ tàu khai thác trên cao nó ánh lên vẻ trần trụi của một sự thật rằng đây là một món đồ bỏ đi, nhưng... trong mắt của cậu nó là một “cái hộp” vô giá, tỏa sáng thứ ánh sáng của những đồng tiền năng lượng ngập mùi thơm của một bữa ăn thịnh soạn.
Matthew lắc đầu bật cười, cầm cái hộp lên quan sát một vài giây rồi nói: “Phải làm cho nhóc thất vọng rồi, Mad, đây không phải là “cái hộp” gì cả, chỉ là một vật rất bình thường mà thôi.”
“Bình thường ư?” Dylan bĩu môi, nói: “Một “cái hộp” luôn luôn có vẻ ngoài rất bình thường, Matthew ạ!”
Matthew gật đầu tán đồng, nói: “Cậu nói đúng, vậy đã chuẩn bị trở nên giàu có chưa?”
Dylan gãi đầu, cười hì hì: “Mọi thứ đến qua nhanh Matthew ạ, hì hì!”
Matthew đặt tay lên vai Dylan, hướng ánh mắt cậu về phía bãi rác khổng lồ, nói nhỏ: “Dylan à, nếu nói như vậy chẳng phải tất cả những rác ngoài kia đều là “cái hộp” sao? Đó là những thứ có vẻ ngoài tầm thường, lẽ nào chúng đều là “cái hộp”? Mad à, một “cái hộp” là vô giá, nó sẽ không dễ bị phát hiện như vậy đâu.”
“Nhưng... nhưng nếu như nó không phải là “cái hộp” vậy âm thanh này là gì vậy Matthew? Ta cảm thấy nó rất thần kỳ, tựa hồ có thể bán được một cái giá rất cao...”
Cậu vừa nói vừa làm cho cái hộp hình chữ nhật phát ra âm thanh, nhưng đáng tiếc là lần này thứ duy nhất phát ra bên trong nó chỉ có những tiếng “Réc” “Réc” chói tay mà thôi, không hề có bất kỳ giọng nói nào của người đàn ông xa lạ nào nữa.
“Đó chỉ là một máy thu âm thôi mà Mad, nếu như không phát được thì chỉ bán được 2 đồng năng lượng.” Matthew vỗ vai Dylan, cười nói: “Tranh thủ thu gom phế liệu đi nhóc, tàu khai thác còn 1 giờ nữa sẽ trở về trạm khai thác rồi đấy.”
Nói ra những sự thật sẽ luôn khiến cho một ai đó đau lòng, nhưng những niềm tin về cơ hội đổi đời mờ mịt sẽ ngày càng mãnh liệt nếu như không có một lời giải hợp lý. Và Matthew sẽ kẻ xấu trong cuộc trò chuyện này.
Dylan “hầy” một tiếng, cảm thấy rất thất vọng, rất muốn nói cho Matthew về những âm thanh mà mình nghe vừa được, nhưng hiểu sao cậu lại lựa chọn không làm như vậy. ... Mà lại, Matthew nói đúng, nếu như một “cái hộp” dễ tìm như vậy, cậu sẽ không phải sống một cuộc sống nghèo khổ nữa, những người nhặt rác sẽ được ăn no trong những nhà hàng sang trọng ở thành phố Nón Sắt và những chiếc tàu khai thác sẽ thất nghiệp... bố cũng không cần phải vất vả làm việc cả ngày để nuôi cậu.
...
Một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn Đèn Dầu.
Trong ngôi nhà được bao bọc bởi những tấm xi măng cũ và những tấm bạt ẩm ướt, ba đứa trẻ cùng tuổi ngồi cạnh bếp lửa than đang cháy, trong ánh sáng màu tro nhám của bếp lửa, có thể nhìn thấy được ba thằng nhóc một gầy, một béo và một Dylan đang ngồi nói chuyện với nhau.
“Wa, Ron à, cái hình tròn này trông thần kỳ thật đấy.”
Marc chỉ biết thốt lên kinh ngạc như thế khi nhìn thấy quyển tạp chí rách trên tay Ron. Đó là một quyển tạp chí mỏng, bị rách rất nhiều chỗ, chỗ đọc được không nhiều, giống như được nhặt ra từ một bãi rác.
“Đây, chính là một hành tinh.” Ron kiêu ngạo chỉ tay về một bức ảnh trong tạp chí. Một hình cầu thô sơ lơ lửng giữa bầu trời màu đen và xanh, những đốm sáng màu trắng và một không gian rộng lớn tĩnh tặng, “Là nơi chúng ta đang sống đó các đồng chí ạ!”
Dylan tò mò quan sát “hành tinh” những chấm nhỏ màu trắng và cả đó là khoảng không vô tận mà trước đây cậu chưa từng nhìn thấy. Cậu cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy một trang giấy vẽ về những hình ảnh kỳ lạ, nhưng nhiều hơn là khao khát được tìm hiểu về chúng nó.Chợt cậu kinh hãi thốt lên một tiếng: “Chúa phù hộ những người ở dưới.” Một suy nghĩ đơn thuần của đứa trẻ 12 tuổi.
Nói xong còn làm bộ chấp tay cầu nguyện.
Marc là thằng nhóc béo, nó chăm chú nhìn quả cầu, trông cảm nhận của mình, đó là một viên thịt lớn với cái nồi khổng lồ và quá cỡ. Thế là nó chảy nước dãi. Lúc này Ron ở bên cạnh tỏ vẻ thâm sâu rồi nói: “Chúng ta đang ở bên trên, Marc ạ.”
Ron giang tay hướng lên cao như những người hành hương kỳ lạ, gương mặt gầy gò ngẩng về phía nóc nhà, trầm mặt như một nhà sư bao dung.
“Wa, họ sẽ rơi sao? Thật tội nghiệp quá mà.”
Marc kéo áo gãi một cái, ưỡng cái bụng than thở.
Dylan chộp quyển tạp chí, Ron lao tới liền bị cậu dùng tay đè cái đầu xuống, vì quá gầy nên bất đắc dĩ chỉ có thể nằm im chịu trận.
Dylan chăm chú quan sát “hành tinh” lật sang một trang tạp chí khác, lại chỉ có thể nhìn thấy một trang giấy rách.Lại lật tiếp, cậu thất vọng thở dài một cái, đã là trang cuối cùng rồi, vẫn chỉ là những trang giấy rách nát. Nhưng ngay vào lúc cậu chuẩn bị trả lại quyển tạp chí cho anh bạn Ron đáng thương thì cậu nhìn thấy những dòng chữ nằm ở một góc xó xỉnh trong trang tạp chí.
“Một vùng sao lạ xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, bị những đám mây tinh vân bao phủ với một cấu trúc wormhole không thể xác định. Một cú jump drive liệu có thể xé toạc nó ra và đưa chúng tôi đi đến vùng sao này hay không?... Chúng tôi phát hiện những tàn tích sao cực kỳ dày đặc này vào rất lâu trước kia, trước khi nền công nghiệp siêu tinh xuất hiện, và hóa ra đó chính là vùng sao của ngày hôm nay, hiển hiện trước mắt chúng tôi với sự cám dỗ đầy lạ lùng. Những người tiên phong sẽ đổ bộ với những ý tưởng tuyệt vời và lòng nhiệt huyết cao cả về một thuộc địa trong mơ trên miền đất của màu xanh xanh hi vọng...”
Nội dung đến đây thì bị thiếu một phần do trang giấy bị rách.
Dylan dời đi ánh mắt, tiếp tục đọc: “Nỗ lực khám phá các hành tinh trong vùng sao của chúng tôi đã xuất hiện những hi vọng. Hạm đội thực hiện thành công một cú jump drive với rất nhiều rung động nguy hiểm, may thay cú nhảy vẫn an toàn và khi đổ bộ lên hành tinh đầu tiên được phát hiện, chúng tôi nhìn thấy một tòa khí cầu với hình dáng kỳ lạ nằm giữa bầu trời trong khí quyển hành tinh, được giữ cho trôi nổi bằng một lực nâng khí tĩnh kỳ lạ. Chúng tôi chợt nhận ra mình đang ở trên bề mặt một hành tinh khí với cấu trúc kỳ lạ chưa từng được biết đến. Khi chúng tôi khám phá khí cầu, những gì xuất hiện trước mặt là những bộ xương cổ đại dường như đã trở nên mục nát qua hàng triệu năm và những pho tượng bằng đá bí ẩn nằm rải rác... Nhưng sau tất cả, không có gì thất vọng bằng việc không thể tìm ra một dạng sống nào còn tồn tại trên hành tinh với màu sắc màu đỏ nâu của những dãy núi băng cắt lộn xộn và màu xanh đại dương rộng lớn, đó quả là điều tồi tệ bất chợt giữa những tin mừng...”
Đọc đến đây, đã không thể tìm những ghi chép liên quan nữa bởi vì trang giấy đã bị xé rách. Đó là những ghi chép của một trang tạp chí bị mất một nửa được phát hành vào năm ngày 8 tháng 11 năm 2158.
Dylan cảm thấy rất thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là sự tò mò ngày một to lớn về những thông tin đầy lạ lẫm nhưng cực kỳ cuốn hút. Cậu từ trong một chiếc tủ mang ra máy ghi âm cũ, sau đó đặt cùng một chỗ với quyển tạp chí.
Ron “Ồ” lên, vui vẻ nghịch chiếc máy ghi âm.
“Những thứ này đều được tìm thấy ở bãi rác.” Dylan lầm bầm một mình.