Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mad Dylan

Chương 11: Mong gặp lại bố trong căn nhà cũ




Chương 11: Mong gặp lại bố trong căn nhà cũ

Tàu trung chuyển di chuyển qua 6 vùng sao thiên hà liên bang Qatika và tiến vào biên giới của thiên hà hợp nhất nhân loại UNE.

Sau đó quá cảnh một ngày để nạp nhiên liệu và tiếp tục di chuyển qua 8 vùng sao nữa thì mới tới được vùng sao quê nhà của Dylan.

Tổng hành trình chuyến đi này mất tới 75 ngày.

Dylan hoàn thành thủ tục nhập cảnh ở bến cảng của trạm sao, nghỉ ngơi một ngày ở bến cảng.

Sáng sớm ngày hôm sau cậu đón một chuyến tàu khai thác đáp xuống bề mặt hành tinh.

Một hành tinh quen thuộc xuất hiện trong mắt cậu.

Với màu xám của bãi rác công nghiệp và màu nâu của khói nhà máy.

Hành tinh công nghiệp và khai thác B-85. Nơi cậu được sinh ra và chứng kiến bi kịch.

Nhưng ngoài ra, nó cũng cho cậu một tuổi đẹp với ông bạn Matthew Sumpy, hai cậu bạn bằng tuổi hài hước Ron và Marc, và cả những ngày sống trong sự yêu thương của bố Balbu.

“Hành tinh B-85 là hành tinh công nghiệp thuộc địa được sở hữu pháp lý bởi liên bang hợp nhất nhân loại UNE. Nằm ở cuối thiên hà UNE, nằm trong vùng sao thứ 9, hành tinh này là một món bảo vật vĩnh cửu và vô giá về nguồn tài nguyên công nghiệp nặng, cung cấp 5% tổng sản lượng công nghiệp cho ngành công nghiệp nặng của liên bang.”

Tàu khai thác đáp xuống bề mặt hành tinh sau khi lao vào khí quyển.

Tàu đáp ở bãi trung chuyển rác thải lớn nhất hành tinh.

Dylan bước xuống tàu, đi vào bãi trung chuyển vào bắt chuyện với người quản lý.

“Chào ông, tôi cần tìm chỗ này...”

Vài giờ sau, Dylan đứng ở cổng bệnh viện địa phương.

Hỏi nhân viên y tế cậu biết được bố cậu đang nằm trong phòng bệnh số 27.

Khi nhìn thấy thông báo về khu vực bệnh nhân, trái tim cậu trở nên đau đớn.

Khoa bệnh phóng xạ.

Bỏ qua những gì cậu đã nói về sự nguy hiểm của công việc trong hầm mỏ, ông ấy vẫn tiếp tục làm việc.

Bất chấp nguy hiểm.



Vậy ra, số tiền 500 đồng năng lượng mà ông ấy luôn gửi cho cậu là đến từ công việc trong hầm mỏ. Thứ mà cậu luôn nghĩ rằng là tiền lương dưỡng già, qua lời kể của ông ấy trong những cuộc trò chuyện.

Đứng ngoài phòng bệnh nhìn qua khung cửa sổ an toàn, cậu nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.

Hầu hết họ đều có vẻ mặt nhợt nhạt và được mặt trang bị bảo hộ toàn thân.

Và cậu nhanh chóng tìm được bố Balbu của mình.

Ông ấy cũng mặc đồ bảo hộ, đang tựa người vào thành giường.

Cậu thoáng nhìn thấy những sợi tóc bạc qua lớp kính bảo hộ của ông.

Thứ mà 2 năm trước nó vẫn là màu đen.

Ông ấy còn đọc sách nữa, thứ mà ông không hề thích.

Có nước mắt chảy trong mắt cậu.

Dylan nhìn thấy một nhân viên y tế nữ đi ngang qua, cậu lập tức gọi cô ta và hỏi cô ấy: “Chào cô, tôi là người nhà của bệnh nhân trong này, hi vọng cô chỉ đường cho tôi đến văn phòng bác sĩ phụ trách ở đây.”

Nhân viên y tế nữ không thấy kinh ngạc trước vấn đề này của cậu, cô ấy chỉ tay vào căn phòng nhỏ ở bên cạnh và nói với cậu: “Anh vào bên trong này nhé, bác sĩ Skalski đang ở trong.”

“Cám ơn cô.”

“Không có gì đâu ạ.”

Dylan nhìn lên cánh cửa.

Bác sĩ khoa phóng xạ Skalski.

Và cậu đi vào trong.

Một căn phòng nhỏ với rất nhiều thiết bị nghiên cứu phóng xạ và mô hình sinh học cơ thể người. Một vị bác sĩ đang ngồi trên ghế kiểm tra bệnh án.

“Ồ, cậu là?”

Bác sĩ Skalski là một người đàn ông 40 tuổi có chòm râu dày đen đậm. Khi nhìn thấy chàng thanh niên trẻ tuổi có gương mặt xa lạ bước vào ông lập tức hỏi cậu ta với một nụ cười nghề nghiệp.

Dylan ngồi vào cái ghế đối diện bác sĩ Skalski, tự giới thiệu mình: “Chào bác sĩ, tôi là người nhà của bệnh nhân Balbu Mano, 58 tuổi. Và tôi cần bản báo cáo về bệnh tình của ông ấy một cách chi tiết nhất có thể. Mong bác sĩ giúp đỡ.”



“Ồ, cậu chờ chút nhé.”

Bác sĩ Skalski giở ngăn tủ làm việc của mình ra và bắt đầu tìm kiếm.

Rất nhanh ông ấy đặt một tài liệu mỏng lên bàn, đan tay vào nhau và nói một cách rất nhẹ nhàng: “Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý, chàng trai.”

Dylan im lặng, cậu không để lộ nhiều cảm xúc trong ánh mắt của mình.

Nhưng những đầu ngón tay đã bắt đầu run rẩy.

Theo nhịp đập mãnh liệt của trái tim .

Bác sĩ Skalski đẩy tài liệu tới trước mặt của Dylan và giải thích một cách chậm rãi nhất có thể: “Căn bệnh của ông ấy rất nặng, như những gì sẽ xảy đến khi làm việc quá lâu trong những hầm mỏ. Lượng phóng xạ nhất định trong một thời gian ngắn hầu hết đều không gây ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của con người. Nhưng tiếp xúc trong thời gian dài và thường xuyên, những phóng xạ này sẽ tích tụ và gây ra căn bệnh phóng xạ nguy hiểm. May mắn là hiện tại ông ấy vẫn ổn khi căn bệnh chưa trở nên xấu đi. Nhưng nhiều nhất là 2 năm, qua 2 năm bệnh tình của ông ấy sẽ trở nặng và căn bệnh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng ông ấy.”

Rồi ông ấy nhìn cậu với một ánh mắt trách cứ: “Lẽ ra cậu không nên để ông ấy làm việc ở trong hầm mỏ thời gian dài như vậy.”

Dylan như lặng người đi, cậu nhìn chằm chằm một điểm không có tiêu cự, những suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn.

Cậu không trả lời bác sĩ Skalski mà hỏi ngược lại ông: “Tôi mong ông sẽ cho tôi một hi vọng, dù là nhỏ nhất, bác sĩ Skalski.”

Trong mắt cậu như có một ngọn lửa.

Và nó sẽ tắt nếu như mình bảo không.

Bác sĩ Skalski trong một thoáng chốc thất thần đã có suy nghĩ như vậy khi nhìn thấy ánh mắt của chàng trai trước mặt.

Thậm chí chính ông cũng đang hoài nghi rằng chỉ cần mình bảo không thì cậu ta sẽ lập tức lao tới ghì cổ mình mình xuống và ép mình nói có.

Bác sĩ thoát khỏi ảo tưởng của mình, thở dài và nói: “Cậu nói đúng, vẫn còn hi vọng để chữa hết bệnh cho ông ấy.”

Ông dừng lại quan sát vẻ mặt của người thành niên, nhận ra cậu ta không có ý định lao đến, mới tiếp tục nói: “Đó là có được thần dược sinh mệnh, thứ mà chỉ có trong kho báu hoàng tộc của các đế quốc.”

“Hoặc...”

Dylan ngắt lời ông, và nói: “Mua nó với cái giá 80 tỷ đồng năng lượng từ kho báu của hoàng tộc.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Skalski, Dylan đứng dậy và khom người chào ông như để cảm ơn vì đã cho cậu hi vọng.

Cậu bước ra khỏi cửa, đi đến phòng bệnh và nhìn vào trong.



Kéo tay một nhân viên y tế, cậu lấy giấy bút ra ghi vài dòng vào trang giay61 rồi đưa cho cô ta cùng với 1500 đồng năng lượng.

Cậu nói nhỏ và chỉ tay vào bố mình ở trong căn phòng bảo hộ: “Hãy đưa thứ này cho ông ấy và gửi số tiền này cho bác sĩ Skalski. Cứ giữ một ít cho mình.”

...

Lão Balbu cảm thấy hơi mệt nên kéo rèm giường rồi cởi mũ bảo hộ, khép quyển sách lại và bắt đầu nghỉ ngơi.

Trước kia ông không thích đọc sách, chỉ thích nghe radio, những tin tức và những bản nhạc hầu như ông nhớ rõ từng bài. Nhưng từ khi bị bệnh, thứ gắn liền với cuộc đời ông là một căn phòng bảo hộ kín mít, nơi ông chỉ quanh quẩn bên cái giường nhỏ.

Và ông thì không mang cái máy radio cũ theo bên người.

Thế là ông đọc sách, những quyển sách mượn bạn cùng phòng.

Những người bạn già có cùng một căn bệnh.

Cùng một suy nghĩ về thế giới ngoài kia.

Những suy nghĩ riêng về người thân của mình.

“Mad à, bố hi vọng trước khi bố q·ua đ·ời, sẽ nhìn thấy con tốt nghiệp, nhìn thấy nụ cười của con, nụ cười rất giống bà ấy. Và bố mong rằng, con sẽ tìm thấy nửa kia của đời mình, với món quà là một vòng hoa cưới trước mộ mà bố nghĩ bố sẽ nhận lấy một cách rất vui vẻ.”

Ông cười và nghĩ về đứa con trai duy nhất của mình.

Người luôn quan tâm đến ông.

Từ khi vợ ông q·ua đ·ời.

Bỗng, có một nhân viên y tế trẻ tuổi đến bên cạnh giường bệnh và trao cho ông một mảnh giấy nhỏ.

Cô ấy cười và nói: “Có một chàng trai nhờ tôi đưa mảnh giấy này cho ông.”

Balbu rất nghi hoặc, ông mở mảnh giấy ra.

“Chào bố Balbu, con là Mad, con của bố đây ạ. Chắc bố vẫn nhớ căn nhà cũ nhỉ, hi vọng chúng ta sẽ cùng ăn cơm trong một ngày gần, trong ngồi nhà đầy kỷ niệm đó. Bố, con biết căn bệnh của bố và đã đứng ở bên ngoài rất lâu để nhìn bố. Mái tóc của bố đã bạc, như chính sự yêu thương cũng già theo năm tháng mà bố giành cho con. Con sẽ không gặp bố, vì con không muốn bố nhìn thấy sự yếu đuối của con. Bố, con hứa với bố, lần kế con đến thăm, sẽ là lúc bố xuất viện, và bố sẽ được trở về căn nhà cũ, cùng con. Tạm biệt bố, bố nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con yêu của bố, Mad, Mad Dylan.”

"Mad..." Balbu cười hề hề, xếp mảnh giấy lại một cách cẩn thận, nhưng ông bỗng nhíu mày vì ông nhìn thấy tờ giấy bị rách.

“À, cái gì làm tờ giấy rách vậy này.”

Ông cằn nhằn.

Rồi chăm chú nhét mảnh giấy vào trong túi áo.