Chương 10: Máu thép Awoken
Buổi chiều tại học viện là giờ thực hành.
Lớp chỉ huy thực hành các bài tập mô phỏng chỉ huy hạm đội.
Lớp lái tàu thực hành các bài tập mô phỏng buồng lái tàu.
Lớp chế tạo di chuyển đến xưởng đóng tàu.
Còn lớp du hành thì trực tiếp học trên lớp.
“Bi kịch.” Một cậu bạn ngồi bên cạnh Dylan đã nói như vậy khi biết lớp của mình sẽ không có bài học thực hành.
“Chịu thôi, trên lý luận thì những kiến thức về du hành đều là kiến thúc cũ và được áp dụng sâu rộng. Trừ phi có kiến thức mới về du hành bằng không tụi mình sẽ không được thực hành đâu.” Một cậu bạn khác giải thích.
Khi Dylan biết lớp của mình không có bài tập thực hành thì có chút xíu thất vọng.
Nhưng cậu biết việc mình chọn đi con đường này đồng nghĩa không ai giúp được cậu.
Một là cậu hoàn thiện lý luận “vũ trụ hoàn hảo” của mình.
Hai là cậu hoàn thiện lý luận “con đường mòn thời gian” của những người đi trước.
Thế nên cậu chỉ thất vọng một chút mà thôi.
Tiếp tục giờ học, giảng viên tiếp theo là một phụ nữ người tộc cá đứng tuổi, bà ấy giảng về “xử lý sự cố khi du hành wormhole”.
...
Buổi tối, Dylan ngồi bên cạnh chiếc bàn học và bắt đầu viết nhật ký.
Bên cạnh còn đặt một máy tính.
Cậu rất chăm chú nghiên cứu và tìm hiểu.
Bằng vào tầm trí và cái nhìn sâu rộng của “Dylan” việc nghiên cứu có vẻ thuận lợi trong khi cậu phải làm sáng tỏ một số lý luận khó về thời gian, không gian.
Nhưng trước hết cậu phải nghiên cứu về một lý luận khác.
Du hành Jumpdrive.
“Một kỳ quan công nghệ. Jumpdrive cắt nhỏ liên tục không-thời gian, sắp đặt nó ở mức độ lượng tử để giống một cách chính xác với mục tiêu. Và cú nhảy sẽ thực hiện gần như ngay lập tức từ hệ sao ban đầu tới hệ sao đã chọn.”
Và cậu bắt đầu suy diễn nhiều thực tiễn khác biệt.
“Trong quá trình cắt nhỏ liên tục không-thời gian, sắp đặt ở mức độ lượng tử, hệ thống ổn định siêu vĩ mô sẽ phân tích và vẽ ra một chiều không gian siêu ảo. Và cú nhảy được thực hiện đến ngay không gian siêu ảo đó.”
“Vấn đề: Cần phân tích vô hạn lần để đạt tới độ chính xác của một không gian siêu ảo chưa từng nhìn thấy.”
Với công nghệ hiện tại xác suất thành công của việc này gần bằng 0.
Nhưng Dylan có tâm trí và cái nhìn của “Dylan” nên cậu biết mình cần cái gì.
Một món cổ vật vũ trụ.
Đến từ những đế chế cổ đại đã ngủ say.
...
Hai tháng sau, cuộc thi đầu tiên được diễn ra.
Lớp chỉ huy của D’Vraadir sẽ thi trước vào ngày 6 tháng 9.
Ba ngày sau là lớp chế tạo và lớp lái tàu.
Phải đến ngày 15 tháng 9 lớp du hành mới bắt đầu thi.
Cuộc thi diễn ra trong phòng học.
Vâng, lại là phòng học.
Đó là bi kịch của những học viên lớp du hành.
Quy định thi rất đơn giản, một phòng 20 học viên, ba giảng viên giá·m s·át.
Hành lang một giảng viên và một sĩ quan giá·m s·át.
Dylan ngồi ở hàng ghế đầu, nơi những học viên tự gọi là chiếc ghế của thiên tài.
Xác thực, Dylan là một thiên tài.
Không có tâm trí và cái nhìn của “Dylan” hay không, cậu vẫn là một thiên tài.
“Bắt đầu phát đề thi, các học viên chú ý đọc kỹ quy định và câu hỏi.”
Giảng viên lớn tiếng nói và bắt đầu phát giấy thi.
“Giời ạ, phải thi giấy kìa.”
“Toàn lý thuyết mà chẳng thấy thực hành đâu.”
“Biết vậy thi vào lớp chế tạo rồi.”
Các học viên thấy rất chán nản.
Dylan cảm thấy bình thường, cậu nhận đề thi và bắt đầu làm bài khi tiếng chuông vang lên.
160 phút.
Đó là thời gian làm bài.
...
Kết thúc thi cử, Dylan trở về nhà và thấy anh bạn D’Vraadir đang ngồi chơi game trước cửa ký túc xá.
Thế là cậu và D’Vraadir đi tới khu giải trí để thư giãn.
Cho đến tối hôm đó, cậu nhận được một tin nhắn từ hành tinh quê nhà.
Là Matthew gửi cho cậu.
“Chào cậu, Dylan, là tôi Matthew Sumpy đây, tôi nói rõ như vậy là sợ cậu quên tôi. Tôi gửi thư này cho cậu một là để chúc cậu học tập thật tốt, hai là có chuyện quan trọng cần nói với cậu. Ba cậu, ông Balbu bị bệnh và đã được đưa chữa trị ở bệnh viện địa phương. Nếu cậu rãnh, tôi nghĩ cậu nên trở về thăm ông ấy.”
Dylan ngẩn người, cậu không biết ba mình bị bệnh.
Trong những cuộc trò chuyện trước đây ông ấy chưa từng nhắc tới chuyện này.
Mình thật là một người con tệ hại, Dylan cúi đầu và bắt đầu nhắn lại.
“Chào Matthew, Mad đây, làm sao tôi quên ông được, tôi vẫn nhớ ly cà phê một nửa của một nửa đồng năng lượng mà hằng ngày tôi nhận được từ ông, nó khiến tôi như trưởng thành trước tuổi và tràn ngập sức lực cho một ngày mới. Tôi mong ông hãy để ý bố tôi dùm tôi, trong một ngày không xa tôi sẽ lập tức trở về thăm ông ấy. Trước hết, hãy nhận một món quà nhỏ từ tôi, một người bạn của ông.”
Cậu trả lời thư và gửi kèm 3000 tiền năng lượng.
Đó là thu nhập từ quỹ tài sản của cậu.
Sau ngần ấy năm làm việc trên tàu khai thác.
Ngày hôm sau Dylan xin nghỉ phép, và trong sự kinh ngạc của cậu, vị sĩ quan phụ trách việc này lập tức đồng ý.
Rồi cậu nghe ông ta nói với mình: “Cậu có lý do chính đáng mà cậu Dylan.”
Ánh mắt ông ta nhìn cậu cũng khiến cậu nổi da gà.
Phải khi đứng ở bến tàu trung chuyển, cậu mới biết mình đạt được điểm số tuyệt đối trong bài thi cử thông qua những tin tức trên mạng cục bộ của học viện. Và hóa ra đó là lý do học viện thông qua đơn xin nghỉ phép của cậu dễ như vậy.
100/100.
Con số khiến tất cả giảng viên đều kinh ngạc.
Chứng minh cậu là một thiên tài.
“Cậu ta có lập luận rất sắc bén về “đường mòn thời gian”.”
“Sức mạnh của những con từ.”
“Những suy luận vượt trên tuổi tác, tương lai cậu ta sẽ là ngôi sao sáng của liên bang. ”
“Tận lực bồi dưỡng, một vị trí trong hội đồng học viện sau này sẽ là của cậu ta.”
...
Trên con tàu trở về hành tinh cũ, Dylan cảm thấy mệt mỏi và ngủ th·iếp đi.
Ô cửa sổ bên cạnh cậu hiện lên hình ảnh những hành tinh, những ngôi sao sáng, và gương mặt của cậu phản chiếu ở trên.
Cậu nằm mơ, trong giấc mơ chỉ có cậu nhìn thấy, cậu trở thành một cái gì đó màu đen và rất nhanh.
Cậu mặc áo khoác màu đen, ánh mắt như con dao găm, đang đứng trên một hành tinh vỡ và nở nụ cười đầy tàn độc.
Nụ cười khiến cậu sởn tóc gáy và tỉnh lại.
Cả người cậu đổ mồ hôi.
Nhìn quanh mình, những người khác vẫn còn đang ngủ, cậu lấy nhật ký ra và ghi chép.
Những ghi chép về những chuyện thường ngày.
Với một góc nhỏ trong nhật ký luôn giành cho Berlia.
...
Đế quốc Namada, thủ đô Blenheim.
Một cô gái ngồi bên giường với một bản bút ký nhiều trang, đang ghi chép bằng một chiếc bút bằng vàng.
Cô gái có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh dương hiếm thấy.
Là một cô gái mang vẻ đẹp thuần cổ điển.
Lúc này cô đóng bút ký lại, đi ra và mở toang cửa sổ để cho ánh sáng tươi mới của bầu trời lọt vào bên trong căn phòng.
Ánh sáng rực rỡ và ấm áp chiếu lên gương mặt của cô, khiến nó trở nên ửng hồng.
Cô càng lộ ra xinh đẹp.
“Công chúa...”
Bỗng nhiên bên ngoài có người hầu gọi cô.
“Ừm, biết rồi mà, biết rồi.”
Cô có chút khó chịu đáp lại.
Mệt mỏi vì phải diễn kịch trước những người này.
Quan sát thành phố khổng lồ trước mặt, với những con tàu tinh xảo bay trên bầu trời, cô lầm bầm: “Namada a Namada, không biết rằng khi tôi hủy diệt thành phố rực rỡ này thì vẻ mặt của các người sẽ thế nào nhỉ. Chắc là buồn cười lắm.”
Cô nhắm mắt tận hưởng ánh sáng ấm áp, nhẹ giọng nói với chính mình: “Veronica, lý do duy nhất mày vẫn sống trên thế giới này là báo thù cho anh ấy. Vậy nên, hãy ẩn giấu v·ũ k·hí một cách thật tinh tế và chờ đợi nào.”
Trong mắt cô chảy ra những giọt nước mắt.