Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mad Dylan

Chương 12: Chuẩn bị cho chiến tranh




Chương 12: Chuẩn bị cho chiến tranh

Matthew vẫn như mọi ngày đứng ở trên chồi gác quan sát những người nhặt rác làm việc.

Bãi rác ngày càng lớn hơn, người nhặt rác cũng nhiều hơn.

Một số dân tị nạn thông qua xét duyệt của ủy ban chính phủ cũng được điều động đến đây làm việc, chỉ cần bọn họ chăm chỉ, Matthew nguyện ý cho bọn họ cơ hội.

Những năm này c·ướp cũng ít, ông ít có dịp dùng khẩu súng ổ quay của mình.

Biệt danh kẻ nhả nhói vì vậy không còn.

Chỉ còn những con chuột.

Với bóng lưng cao như ngồi.

Bỗng Matthew cười một cách vui vẻ, nhảy xuống chồi gác và hét lên: “Mad.”

Dylan đi vào cổng khu bãi rác, cảm giác của những năm tháng ngày xưa xuất hiện trong đầu cậu.

Những ngày đầy mồi hôi dưới cái nắng, đôi vai mệt lả, ánh mắt như ngủ th·iếp đi.

Cậu sờ cánh cổng quen thuộc, năm đó cậu có chuyện vội, chạy như bay mà không nhìn nó, thế là đụng bể một lỗ, đầu u một cục.

Thi thoảng, cậu cũng trèo lên trên vách tường cao của bãi rác rồi trốn ra ngoài chơi với lũ bạn.

Thế là mất đi một ngày làm việc.

Rồi bị bố mắng một trận.

Nhưng rồi tất cả cũng trôi qua trong sự vui vẻ.

Và cậu thấy một hình dáng quen thuộc, cái vóc dáng to cao của Matthew, nay đã râu ria xồm xều ở tuổi 40, nhưng ánh mắt sắc bén thì không thay đổi.

“Matthew.” Cậu cũng gọi tên ông ấy.

Cười ha ha đi đến.

“Hai năm rồi đấy Mad.” Matthew cảm thấy đôi mắt cay cay.

Hai người ôm chầm lấy nhau, vỗ vai như những người đàn ông.

“Cậu khỏe hơn trước nhiều Dylan ạ. Tôi đánh cậu mà đau hết cả tay.” Matthew chống nạnh, chỉ dáng người cao lớn khỏe mạnh của Dylan và nói.

Dylan gật đầu, trả lời với giọng điệu đầy nhớ lại: “Dạo này tôi tập nhiều lắm. Nhớ năm đó tôi chỉ là cậu nhóc gầy gò, tham gia vào đội khai thác trên tàu của lão Jason cũng chỉ mập hơn một tí.”

Rồi cậu đi lên chồi gác, nhìn thấy cái ghế cũ mà năm đó cậu vẫn ngồi nhâm nhi tách cà phê một nửa của một nửa đồng năng lượng của Matthew.

Cậu có chút kinh ngạc, buồn cười nói với Matthew: “Ông vẫn không vứt nó đi à? Nát lắm rồi đấy.”



Trong lòng thì cực kỳ cảm động, ít nhất giữa cậu và Matthew vẫn tồn tại một sợi dây liên kết.

Một tình bạn giữa hai người của hai thế hệ.

Một lớn một trẻ.

Một người quản lý...

Và một cậu bé nhặt rác bình thường.

Matthew gãi đầu, ngồi vào cái ghế của mình, tựa đầu vào thân ghế, nói nhỏ: “Cậu là người bạn duy nhất của tôi, Mad ạ.”

Dylan sững sờ, cậu cũng ngồi xuống ghế của mình.

May mắn ghế không gãy.

Nhưng cách lúc nó gãy không xa.

Cậu cứ ngồi như vậy, cùng với ông bạn Matthew ngắm nhìn những người nhặt rác.

Những người mang dáng vẻ năm xưa của cậu.

Cũng là ánh mắt trĩu nặng.

Cả người toàn là mồ hôi.

Còn cả nụ cười vui vẻ khi tìm được những món đồ có giá trị.

Tất cả, như sẽ gói gọn vào trong đôi mắt của cậu.

Và tồn tại mãi mãi.

Vì, có lẽ sau lần viếng thăm này, cậu sẽ có một chuyến đi dài, nơi mà chính cậu cũng không biết mình sẽ sống, hay c·hết.

“Tôi có rất nhiều điều phải làm Matthew ạ. Nhưng tôi sợ sẽ làm không được.”

Dylan thì thào.

Matthew cười cười, cho cậu một cái vỗ vai, rồi nói: “Ai cũng có chuyện phải làm cả Mad. Tôi hay là cậu, một người đàn ông công sở hay là một đứa trẻ, một quý bà hay là một cô gái nai tơ.”

Và ông nhắm mắt lại, nói nhỏ như một lời thì thầm: “Ai cũng vậy, đều có câu chuyện riêng của mình. Chỉ khác là, câu chuyện của ai kể ra sẽ đau lòng hơn mà thôi.”

...

Dylan quay trở về ngồi nhà cũ, gặp lại Ron và Marc, hai người bạn thân của cậu.

Giờ đây Ron, với sự tháo vát và nhanh nhẹn, đã trở thành một quản lý trong một nhà máy khai thác nặng.



Còn Marc, với những hiểu biết về ẩm thực, được nhận làm bếp trưởng của một nhà hàng sao sang trọng.

Cả ba trò chuyện rất vui vẻ, rồi từ biệt nhau bằng những cái ôm.

“Mad, với tư cách là một người bạn, tớ hi vọng cậu sẽ thành công và trở thành một nhà du hành vĩ đại.”

“Tớ cũng vậy, chúc cậu thành công nhé Mad.”

“Cảm ơn hai cậu, Ron, Marc.”

...

Dylan đón một chiếc xe và đến trạm trung chuyển.

Xe đến nơi, cậu đi xuống và nhanh chóng làm thủ tục mua vé tàu.

Một giờ nữa cậu sẽ lên tàu trở về trạm sao.

Và từ trạm sao di chuyển qua 15 vùng sao trở về học viện.

Một giờ sau, cậu ngồi vào một chiếc ghế trống trên khoang tàu trung chuyển, ánh mắt một lần nữa ngắm nhìn hành tinh của mình.

Nơi mà rất lâu sau này cậu mới trở về.

Những bãi rác màu xám, những ngọn khói nhà máy màu nâu, những con người nhỏ bé làm việc trên bến tàu.

Nhỏ bé như cậu trong vũ trụ này.

Nơi tràn ngập điều kỳ bí và lạ lùng.

“Chào Matthew, chào Ron, chào Marc, chào bố, chào cả hành tinh, chào cả bãi rác.”

Cậu thì thào, lấy cái máy ghi âm cũ đã hỏng theo thời gian và đặt trên chân mình.

Đó là cái máy ghi âm cũ năm đó cậu từng tò mò.

Giờ đây nó đã không thể chạy, nhưng cậu vẫn mang theo như một hồi ức.

Về những con người đã cùng cậu trải qua một tuổi thơ vui vẻ.

Và sẽ mãi ở trong tâm trí cậu.

Một lữ trình khác lại bắt đầu.

...

Boris Nelson mang quân phục hàm đô đốc hạm đội ngồi trên bàn với một đống văn kiện cần ký tên.



Ông chăm chú đọc những văn kiện quan trọng, về việc đóng cửa biên giới trong 3 tháng tới.

Khi mà c·hiến t·ranh sắp bắt đầu.

Và với việc là một đồng minh của đế quốc Shuriya trong hiệp ước c·hiến t·ranh và hòa bình, liên bang Qatika có trách nhiệm và phận sự tham gia vào cuộc chiến này, với một hạm đội hùng mạnh nhất có thể.

“Trung úy, tôi cần cậu lập một bản danh sách cho tôi về những học viên ưu tú của học viện.”

Ông nói với phụ tá của mình.

Trung úy sĩ quan nghiêm giọng đáp: “Vâng, tôi sẽ làm ngay đây đô đốc Nelson.”

...

Vùng sao số 1, thủ phủ liên bang UNE.

Biên giới liên bang UNE, một hạm đội khu trục hạm tập hợp trên hành lang vùng sao và chờ đợi cho một cú nhảy.

“Toàn hạm đội chuẩn bị khởi động jumpdrive.”

“Đếm ngược nhảy trong 3...2..1... Nhảy!”

Không chỉ ở vùng sao số 1, toàn bộ vùng sao khác đều tiến hành nhảy hạm đội và điều động đến vùng chiến sự.

Vùng sao Uranus, thủ phủ đế quốc Shuriya.

Một hạm đội thiết giáp hạm như những con quái vật khổng lồ bay qua trên bầu trời vùng sao.

Trên tàu chỉ huy, Titan hạm Kunlun, đô đốc ba sao Ban Becoil nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều.

Một loạt hình ảnh được đẩy lên màn ảnh ba chiều.

“Tìm thấy dấu hiệu về sự xuất hiện của hạm đội đế quốc Ragnarok trong vùng sao Mutapha.”

“Tìm thấy dấu hiệu về sự xuất hiện của hạm đội đồng minh đế quốc, liên bang Centurion trong vùng sao Wanderer.”

“Tìm thấy dấu hiệu về sự xuất hiện của hạm đội đồng minh đế quốc, liên hợp loài Spatha trong vùng sao Belawa.”

“Tìm thấy dấu hiệu của hạm đội đồng minh đế quốc, thể chế độc lập Butoq trong vùng sao Kirvus.”

“Tìm thấy dấu hiệu hạm đội đồng minh đế quốc... hội sao Quava trong hệ sao vô chủ Civa.”

Đô đốc Ban Becoil ngẩng đầu lên và quát lạnh: “Lập tức điều động hạm đội khu trục hạm The Valiant nhảy đến hệ sao vô chủ Panabas.”

“Điều động hạm đội tuần dương hạm The Orion nhảy đến vùng sao biên giới thiên hà.”

“Điều động hạm đội tuần dương hạm The Plalanx nhảy đến biên giới thiên hà.”

“Thông báo cho toàn bộ quân đồng minh chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.”

“Rõ!”

“Khuất phục đi, con chiên Ragnarok.” Ban Becoil tự nói một cách đầy lạnh lùng.