Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mad Dylan

Chương 9: Ngày khai giảng




Chương 9: Ngày khai giảng

7 giờ sáng ngày 5 - 8 - 2441, trên quảng trường hòa bình và thắng lợi Azura.

“Một kỷ nguyên mới và một hành trình mới bắt đầu.”

Viện trưởng học viện quân sự Black Wing, niềm tự hào của loài người, đô đốc Boris Nelson đứng trên đài và phát biểu: “Cách 50 năm, học viện Black Wing lại chào đón 600 học viên mới về học tập trong niềm vui và sự hân hoan. 600 học viên, 600 đôi cánh mới, những đôi cánh tương lai sẽ bay trên những chiếc chiến hạm, là niềm tự hào của gia đình, bạn bè, tộc loài. Tôi chúc các cậu sẽ có thành tích học tập xuất sắc và trở thành một phần vĩ đại của vũ trụ.”

Buổi khai giảng kết thúc vào lúc 10h sáng cùng ngày.

Sau buổi khai giảng học viên còn có cơ hội tham quan các hoạt động công nghiệp trội của Azura.

Là hành tinh thủ phủ của thiên hà Xan ‘dolf, Azura có một nền công nghiệp vượt bậc.

Dylan và D’Vraadir cùng ngồi trên tàu trung chuyển với 200 học viên khác, chuẩn bị bay lên quỹ đạo tham quan nhà máy thu hoạch vi hạt hiện đại bậc nhất liên bang.

Hành tinh khai thác B-82, trạm thu hoạch vi hạt số 7.

Dưới mái vòm khổng lồ của nhà máy, 200 học viên dưới sự giá·m s·át của công nhân nhà máy đang quan sát quá trình thu hoạch của bẫy vi hạt.

Bẫy vi hạt, là một loại ổn định vi hạt, được áp dụng trong công nghệ thu hoạch hạt bất ổn.

Hạt bất ổn là một loại hạt hay thay đổi và rất nguy hiểm khi làm việc với chúng. Để thu hoạch một cách an toàn và không gây phản ứng nổ dây chuyền, người ta sẽ áp dụng công nghệ trường năng lượng ổn định các lớp và phá hủy phản ứng nổ kịp thời khi có nguy hiểm, giúp cho việc thu hoạch trở nên rất an toàn.

Toàn bộ quá trình này diễn ra dưới sự giá·m s·át của hơn một trăm nhân viên nhà máy.

Và được xem là công nghiệp trọng yếu của liên bang trong quá trình phát triển sau này.

Dylan lần đầu quan sát quá trình bẫy hạt nên không tránh khỏi sản sinh một chút lòng hiếu kỳ. Cùng với 200 học viên khác, cậu đắm chìm vào trong việc quan sát quá trình này và nó khiến cho cậu thật sự mở mang tầm mắt trước những gì mà các chủng tộc trong vũ trụ làm được.

“Vật càng nguy hiểm thì sẽ càng có giá trị.” Dylan đã có kết luận như vậy sau khi kết thúc buổi tham quan.

Cậu cũng tin rằng với những cố gắng và nỗ lực của bản thân, cộng với sự trợ giúp từ kiến thức uyên bác và cái nhìn mang tầm vũ trụ của “Dylan” cậu sẽ tìm được cách trở về dòng thời gian phía bên kia và gặp lại Berlia.



Trở về học viện sau lễ khai giảng và tham quan, Dylan ngay lập tức chào tạm biệt D’Vraadir và nhanh chân quay trở về ký túc xá của mình.

Bước vào phòng, cậu gấp rút lấy nhật ký và bắt đầu ghi chép.

“Hạt bất ổn: Một hạt siêu nhiên chứa một nguồn năng lượng khổng lồ có thể được dùng trong sản xuất năng lượng, làm nhiên liệu cho tàu hoặc thậm chí là chất nổ được phục vụ trong c·hiến t·ranh và khai thác.”

“Chất nổ” và “nhiên liệu” bị cậu dùng bút gạch một đường ngang dưới chân.

Ngày hôm sau, buổi học đầu tiên chính thức bắt đầu.

Buổi giảng của lớp du hành nằm trong một căn phòng rất lớn với diện tích của một nhà hát nhỏ, chứa được 60 học viên cùng một lúc.

Đó cũng là toàn bộ học viên của lớp du hành khóa 52.

Đây không phải là trường hợp hiếm hoi chỉ có một số rất ít học viên lựa chọn học lớp du hành. Trong lịch sử học viện Black Wing, lớp du hành luôn chiếm thiểu số so với các lớp khác về số lượng học viên. Việc này là do bị phụ thuộc bởi yếu tố thực tiễn trong kiến thức của lớp du hành.

Giảng viên tộc người cây bắt đầu giảng dạy những kiến thức cơ bản về một khóa học du hành.

“Nhảy, khi một tàu được trang bị thiết bị jumpdrive và được lệnh nhảy từ những người chỉ huy hạm đội, sẽ thực hiện một bước nhảy sang hệ sao đã chọn, bỏ qua hoàn toàn các hyperlane. Sau khi nhảy, jumpdrive cần sạc lại trong 150 ngày trước khi thực hiện cú nhảy tiếp theo.”

Dylan rất nghiêm túc lắng nghe, khi giảng viên nói xong cậu giơ tay và phát biểu ý kiến của mình dưới cái nhìn hâm mộ của các học viên khác: “Thưa giáo viên, liệu có trường hợp nào một cú jumpdrive sẽ đưa tàu nhảy lệch sang một quỹ đạo sao hoặc thậm chí là một dòng thời gian khác thay vì hệ sao đã chọn hay không?”

Giảng viên suy nghĩ một lúc trước câu hỏi của cậu, rồi trả lời với một nụ cười: “Trong lịch sử vũ trụ chưa từng có một trường hợp như vậy xảy ra. Bởi vì thiết bị jumpdrive luôn được gắn thiết bị ổn định, khi một cú jumpdrive vượt qua tầm của quỹ đạo vùng sao đã chọn, jumpdrive sẽ bị ngắt ngay lập tức và khởi động ngược để nhảy trở về vùng sao trước đó.”

Dylan gật đầu tỏ rằng mình đã hiểu, và lập tức ghi chép những gì giáo viên vừa nói vào trong nhật ký.

“À, cậu tên gì vậy chàng trai?” Giảng viên tộc người cây bỗng hỏi.

Dylan nghi hoặc nhìn ông ta, bỗng nhoẻn miệng cười và trả lời: “Dylan, Mad Dylan.”

Hết ngày hôm đó, cậu gặp lại bạn của mình D’Vraadir, người mà đang theo học lớp chỉ huy hạm đội.



“Dylan, cậu biết tớ vừa thấy cái gì không?”

“Vợ tương lai à?” Dylan nói đùa.

D’Vraadir trợn mắt nhìn bạn của mình như muốn bảo rằng cậu đùa nhạt như nước lã vậy Dylan. Thế là trong ánh mắt xấu hổ của Dylan, cậu cười rồi nói nhỏ: “Lớp của tớ vinh hạnh đón một vị khách quý đến từ hạm đội liên bang, cậu đoán xem là ai?”

Dylan cau mày, nghĩ một lúc rồi trả lời với điệu bộ không chắc chắn lắm: “Là đô đốc Nelson à?”

Là viện trưởng của học viện Black Wing, đô đốc Nelson xuất hiện trên giảng đường không là một chuyện lạ.

Đặc biệt là lớp chỉ huy, nơi đã đào tạo ra ông.

“Không phải!” D’Vraadir cười hì hì nói: “Là đô đốc hạm đội liên bang, người chỉ huy sát thủ diệt hành tinh Colossus - Martin Avia.”

Martin Avia.

Một con người truyền kỳ của liên bang Qatika.

Năm nay 52 tuổi, đô đốc thăng hàm nhanh nhất lịch sử liên bang.

Chỉ huy tàu Colossus, mệnh danh sát thủ diệt hành tinh.

Con tàu có kích thước khổng lồ và nòng pháo uy lực nhất từng tồn tại trong lịch sử vũ trụ.

Ông ta đến học viện Black Wing làm gì?

Dylan rất kinh ngạc trước thông tin này.

Nên cậu hỏi D’Vraadir: “Ông ta làm gì trong lớp của cậu vậy? Lải nhải về chuyện ông ta chỉ huy giỏi thế nào à?”

Một đô đốc truyền kỳ của và được toàn thể cư dân liên bang kính trọng, nhưng trong mắt cậu, người được thừa hưởng tâm trí và cái nhìn của “Dylan” ông ta chỉ là một con người bình thường bay trên đôi cánh hạm đội.



D’Vraadir nói: “Ông ta khích lệ bọn tớ, và đúng như cậu nói luôn, ông ta liên tục nói về những chiến công của mình khi chỉ huy hạm Colossus. Nào là phá hủy một hành tinh hải tặc trong duy nhất một đòn pháo gamma cực đại, nào là truy đuổi hội sao liên vũ trụ, ngăn chặn một cuộc diệt sát quy mô hành tinh. Túm lại, gì ổng cũng nói, nói mãi luôn, nói xong xuôi thì ổng đi và tớ đứng đây kể cho cậu nghe nè.”

Dylan cười hì hì, vỗ vai anh bạn tộc người chim của mình, nói: “Ở vị trí ông ấy, hẳn là có rất nhiều chuyện để kể. Thôi đi ăn thôi, tớ đói rồi.”

D’Vraadir nghe vậy lập tức càu nhàu: “Không, tớ phải ăn kiêng.”

Dylan mặc kệ cậu, đi trước về phòng ăn.

D’Vraadir thấy vậy do dự một chút, rồi cũng chạy theo anh bạn mình.

“Tớ mập lên là do cậu rủ rê đó Dylan. Mà đói thật, cậu đi nhanh vậy, đợi tớ với!”

...

“Các cậu có thấy anh chàng kia không? Anh chàng tộc con người có dáng cao cao và dễ nhìn ấy.”

“Ừ, có gì không Makiti?”

“Không có gì, tớ chỉ thấy anh ta có chút sức hút nên bảo cậu thôi.”

“Ừm, anh ta hầu như không nhìn bọn mình nhỉ? Ảnh bị bệnh lưỡng tính à?”

“Đó là di truyền không phải bệnh Nikki.”

“Cậu bắt bẻ tớ hoài.”

Một nhóm các cô gái tộc con người và tộc người chim đang ngồi ở bàn ăn và bàn tán về Dylan, người mà các cô cho rằng thật sự khá có sức hút.

Dylan tìm một chỗ ngồi xuống và như các cô gái nói về, cậu không hề nhìn bất kỳ cô gái nào trong phòng ăn. Thứ duy nhất cậu quan tâm là những suy nghĩ trong đầu mình và món ăn sắp được dọn lên.

D’Vraadir thì khác, cậu ngồi bên cạnh Dylan và bắt đầu ngắm những cô gái đẹp thuộc nhiều chủng tộc khác nhau trong đang ngồi trong phòng ăn.

Cậu nhắm ngay một cô gái tộc người chim như cậu.

Và cười hì hì nhìn mãi.