Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặc Vấn Quy Kỳ

Chương :33 Cổ điện




Chương :33 Cổ điện

Oong oong…

Mặt đất rung chuyển dữ dội một trận, khiến Thiên Vân tưởng là mình xuất hiện ảo giác, lập tức hắn liền phát hiện đây không phải là ảo giác, mà là không gian ở đây thật sự là đang rung động.

Đây không phải là cơn lốc bình thường mà là bão không gian, cũng không phải là bất kỳ sự chấn động không gian nào, mà tựa như là một người đang dũ quần áo của mình vậy.

Thiên Vân khuôn mặt trắng bệch, hắn càng điên cuồn phi hành, tốc độ không hề giảm chút nào mà lại tăng lên.



Sau một hồi thật lâu, không gian dần dần bình ổn trở lại, lúc này Thiên Vân mới dám quay đầu nhìn lại.

Giờ đây đã không còn nhìn thấy Linh Tuỷ Trì từ lâu rồi, mấy tên tu sĩ đứng ở xunh quanh Linh Tuỷ Trì sớm đã bị cuốn vào trong cơn bão.

Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Thiên Vân lên tiếng hỏi.

Mặt Nạ bây giờ chúng ta nên đi đâu ?.

Tiếp tục tiến sâu vào khu vực trung tâm.

Thiên Vân nhìn lão một chút, im lặng gật đầu.

Trải qua gần nửa ngày nghỉ ngơi hồi phục, khí huyết cuộn trào trong cơ thể cũng dần dần hồi phục lại bình thường. Cơ thể của hắn trải qua sự gột rửa Thiên Bảo Trì đã có sự cải thiện rõ rệt, việc hồi phục thương thế cũng trở lên nhanh chóng hơn xa người bình.

Mà sau khi thương thế hoàn toàn bình phục, Thiên Vân lại bắt đầu khởi hành. Lần này sau khi trải qua nửa ngày phi hành không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng dần vào sâu đến được khu vực trung tâm.

Lôi quang lướt chân trời, hắn chợt dần dần giảm tốc độ lại. Thiên Vân ánh mắt hướng ra xa.

Ở đó là một không gian nhìn không thấy tận cùng, toát lên vẻ khí tức cổ xưa có kiến trúc từ thời Viễn cổ, cuối cùng dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Trong khu di chỉ giống như phế tích đó, lại không biết ẩn chứa bao nhiêu bí ẩn đang đợi đến thời điểm tái xuất trên thế gian này.

Di tích Viễn cổ xuất hiện trước mặt Thiên Vân, rộng lớn đến mức khiến người ta phải cảm thấy rung động. Nhìn ra xa, các tòa kiến trúc hùng vĩ nối liền thành một đường thẳng, trực tiếp kéo dài đến tận cuối đường chân trời. Các loại tháp cao sừng sững chuyên dùng để tu luyện, đều toát lên vẻ cổ xưa vô tận. Đối diện với toàn cảnh khu di tích này, sức mạnh của con người không hề nghi ngờ gì chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.



Nhìn khu di tích Viễn cổ rộng lớn đến mức nhìn không thấy tận cùng này, trong mắt Thiên Vân cũng toát lên một vẻ kinh ngạc không giấu nổi. Chợt trong lòng thầm than, cái di tích Viễn cổ này, không ngờ lại to lớn đến mức khủng kh·iếp như thế này. Quy mô như thế này, quả thực gần giống như một đất nước nhỏ vậy.

Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, trong đó tồn tại không ít những bí ẩn cùng nguy hiểm.

Thiết nghĩ cho dù “Huyền Hoàng Thánh Địa” đã có không ít người đến nơi này, nhưng tất nhiên vẫn chưa hoàn toàn khám phá triệt để hết được.

Có điều Thiên Vân không biết, đây là lần đầu tiên và duy nhất nó được mà mở ra mà thôi trong hàng vạn năm qua.

Mặt Nạ xuất hiện trước Thiên Vân lão vẻ mặt đau khổ, vò đầu bứt tai, như cố gắng nghĩ ra điều gì đó, nhìn về di tích ngập tràn hương vị cổ xưa kia.

Cũng không biết rằng có bao nhiêu tu sĩ có thể đến được đến nơi các này chưa. Diện tích ở đây quá lớn, vốn không cách nào để dò xét hết được.

Thiên Vân tự lẩm bẩm một mình.

Nhanh chóng bay vào trong kiến trúc rộng lớn đó.

Đảo một vòng phía trên khu di tích, Thiên Vân nhìn vô số những kiến trúc bị năm tháng mài mòn, toát lên một nét cổ xưa, cũng không khỏi thở dài. Có lẽ thời xưa, đây cũng là một Thánh địa, môn phái lớn mạnh như thế này cũng khó tránh được dòng chảy của năm tháng a.

Khi Thiên Vân giảm tốc độ bay quanh phía trên di tích, cũng thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua trong di tích khổng lồ đó. Hẳn cũng là còn có nhiều con đường khác thông tới nơi đây. Nhưng hắn lại vốn không chủ động xông đến bắt chuyện.

Người đến đây không phải độc hành thì cũng là đội ngũ, tuy cùng là đồng môn với nhau, nhưng thánh địa quá rộng lớn, đối với người không quen biết tất nhiên là sẽ không tin tưởng, đến lúc đó ngược lại không đạt được hay ho gì, còn gây nên không ít rắc rối không cần thiết.

Thiếu chủ đợi đã.

Có động tĩnh à?

Thiên Vân vội vàng hỏi.

Lão nô đột nhiên nhớ ra thứ gì đó.

Trong mắt Thiên Vân cũng thoáng vẻ kinh ngạc, nhanh chóng di chuyển lướt nhanh đến ngọn núi khổng lồ vĩ đại theo sự chỉ dẫn của lão.



Ngọn núi này rất hùng vĩ, các dạng quái thạch san sát, từng luồng linh lực hội tụ ở nơi này bốc lên, khiến người ta nhìn thấy cũng phải kh·iếp sợ. Trong mơ hồ, linh lực không ngờ lại có xu thế hội tụ thành những luồng sương mù.

Khi Thiên Vân đáp xuống ngọn núi này, lập tức phát giác những ánh mắt từ các nơi nhìn tới. Đây đều là những người đã đến trước đang tản ra tìm kiếm các nơi. Ngọn núi này hùng vĩ như vậy, cho dù là trong di tích rộng lớn này cũng coi như rất nổi bật, cho nên cũng đã thu hút không ít người tới đây, đang lật tung cả ngọn núi lên để tìm bảo vật.

Mà đối với sự có mặt của Thiên Vân, sắc mặt một số người đều mang theo sự cảnh giác nhàn nhạt, nhưng cũng không có người ra tay.

Hắn trực tiếp tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, cẩn thận lần theo một luồng năng lượng ba động nhàn nhạt đến mức khó có thể nắm bắt được, quanh co tiến thẳng vào trong thâm sơn.

Bên trong ngọn núi lớn này không ngừng ba động ra một luồng vụ khí linh lực nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn cũng bị cản trở không ít. Thiên Vân không dám dùng thần thức xem xét, lại cộng thêm trong thâm sơn ẩn chứa không ít Yêu thú Viễn cổ hung hãn, người bình thường cũng không dám tiến vào quá sâu. Nhưng điều này đối với Thiên Vân mà nói hiển nhiên là không thể làm cho hắn sợ hãi.

Do đó, xuyên vào trong khu rừng rậm gần khoảng một canh giờ, Thiên Vân cuối cùng cũng từ từ dừng lại. Sắc mặt hơi có chút kinh dị nhìn một tòa thạch môn khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thạch môn này cực kỳ rộng lớn, trên đó bám đầy rêu phong. Một mùi vị cổ xưa từ trong xộc ra mãnh liệt. Trên thạch môn đó hiển nhiên đã từng có rất nhiều phù văn, nhưng cùng với dòng chảy thời gian hoặc là do những duyên cớ khác, những phù văn đó lúc này đã mờ nhạt không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng trong mơ hồ Thiên Vân vẫn có thể cảm giác được những phù văn mà nó lưu lại vẫn còn toát ra những luồng năng lượng cường đại.

Nơi đây đã từng có người vào rồi!

Thiên Vân nhìn một kẽ hở trên thạch môn, lại nhìn qua dấu chân trên mặt đất, cặp mày chợt cau lại.

Thiếu chủ chính là chỗ này.

Trong động phủ ẩn chứa trong chốn thâm sơn này, ắt hẳn là có một vài thứ có giá trị.



Mặt Nạ lên tiếng.

Cũng không kéo dài, mũi chân điểm một cái, thân hình Thiên Vân lướt đi, thẳng hướng sâu bên trong bay v·út đi.

Ven đường ngẫu nhiên gặp phải vài trận pháp bị tàn phá, ước chừng mười phút đồng hồ, Thiên Vân bắt đầu cảm giác được, một luồng chi khí tại bốn phía đất trời phát ra nồng nặc.

Bởi loại chi khí mông lung này bao phủ xuống, làm cho cảm giác linh lực, đều gặp trở ngại cực lớn.

Phía trước có trận pháp, bất quá cũng không nguy hiểm, nếu như đoán không lầm rất có thể là người vào trước đó đã phá giải, mặc dù cảm giác linh lực bị quấy rầy rồi, nhưng Thiên Vân vẫn như trước cảm nhận ra chấn động khác thường trước mắt.

Xoạt Xoạt !



Hắn cảm giác được thân thể tựa như là xuyên qua một màng nước màng mỏng, ngay sau đó, không gian quanh thân bắt đầu hỗn loạn, tựa như là đã đi vào không gian truyền tống.

Cảm thụ được không gian hỗn loạn ba động, Thiên Vân lại cũng không kinh hoảng, ánh mắt hắn nhìn về đằng sau, chỉ thấy đã bước vào một cái cổ điện, trong cổ điện loại di khí áp chế hắn cực lớn, giờ đây hắn chỉ như một phàm nhân, mà bên cạnh hắn Mặt Nạ đang run rẩy kịch liệt.

Thiên Vân trầm ngâm, bỗng quanh thân hắn không gian ba động phát mãnh liệt, cả tò cổ điện rung lắc, đột nhiên một luồng hào quang tỏa ra, tại trước mắt hắn tạo thành hình quang ảnh hỗn hợp.

Quang ảnh kia dần dần ngưng tụ, nó có một loại uy áp làm cho hắn hết sức khó chịu.

Quang ảnh đó rất mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ, Thiên Vân mau vội vàng lùi lại phía sau.

Trải qua một hồi lâu rung lắc, toà cổ điện cũng dần dần ổn định lại.

Khi Thiên Vân kịp ổn định lại thân hình, ngẩng đầu lên nhìn quang ảnh kia.

Nó có màu đen đậm, trên người phủ đầy vảy đen bóng loáng, thân thể cuộn tròn, từ nó phát ra uy lực đáng sợ.

Đây là Hắc Long.

Thiên Vân miệng khô khốc, nhìn quang ảnh kia, giọng nói có vài phần sợ hãi. Từ khi qua đây, hắn gặp được rất ít yêu thú mà giờ đây trước mặt hắn lại là một loại yêu thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Trong giới yêu thú Long Tộc là tồn tại gần như là cao cấp nhất, rất thần bí và mạnh mẽ.

Không ngờ ở đây hắn lại gặp được.

Thiên Vân quệt mồ hôi trên chán, sự xuất hiện của Hắc Long tại đây đúng là một t·ai n·ạn bất ngờ đối với hắn.

Bóng dáng đó dường như không quan tâm đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn “Mặt Nạ” . Lúc này liên hệ giữa lão và Thiên Vân dường như đứt đoạn, không thể cảm ứng được.



Thiên Vân đảo mắt nhìn xung quanh,

Trong toà cổ điện tất cả đều bị tàn phá, hơn nữa có rất nhiều bạch cốt âm u, vương vãi khắp nơi tất cả đều là dấu vết dường như nơi đây đã từng đại chiến kịch liệt, hiển nhiên tại đây đã từng trải qua chiến đấu đặc biệt thảm thiết.

Cả tòa cổ điện trở nên yên tĩnh nhưng hắn lại từ loại yên tĩnh này có chút quỷ dị.