Chương 34: Cửu Tự Chân Ngôn
Đối mặt với cục diện này, dĩ nhiên Thiên Vân không dám lơ là.
Khi Thiên Vân còn đang toát mồ hôi thì một tiếng cười nhẽ đột ngột vang lên.
Nghe thấy tiếng cười đó, Thiên Vân ngẩng phắt đầu dậy, mắt nhìn về phía vang ra tiếng nói, rồi nhìn chăm chú lên cái đầu rồng khổng lồ của con Hắc Long. Trên đó có một đạo thân ảnh áo đen tím đang đứng lơ lửng trên không trung.
Gương mặt người đó khá anh tuấn, nụ cười hiền hòa, tạo cho người ta cảm giác rất nho nhã, nếu lúc này hắn cầm thêm một cái quạt phe phẩy nữa thì thành thư sinh rồi.
Hắn cũng giống con Hắc Long kia, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi, đừng sợ.
Bên cạnh hắn Mặt Nạ vẫn đang run rẩy kịch liệt, lão không dám nhìn lên đạo tàn ảnh đó.
Hà hà, ta là Long Tứ, người ta hay gọi ta là Đệ Tứ Điện chủ.
Thân ảnh kia cười nói.
Điện chủ, Long Tứ?
Ánh mắt Thiên Vân hơi lay động, xem ra người này chính là kẻ thống trị toà cổ điện này, cũng là một đại nhân vật.
Trước ngươi cũng có ba kẻ xông vào đây, đều nhận được một phần truyền thừa của ta.
Ngươi là người thứ tư, Đệ tứ điện chủ cúi đầu nhìn Thiên Vân, mỉm cười nói.
Vãn bối Thiên Vân xin kính chào Đệ tứ điện chủ.
Thiên Vân cúi đầu hành lễ, bất luận thế nào đối diện với lão quái vật từ thời Viễn Cổ, dù chỉ là một đạo tàn ảnh, nhưng dù thế nào cũng đáng được tôn trọng.
Ngươi đến đây để tìm bảo vật của ta sao?
Long Tứ cười, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Vân, vào khoảnh khắc ấy dường như hắn cảm thấy mình bị phơi bày hết mọi chuyện trước mặt kẻ đó.
Một Huyền Nguyên cảnh, nhưng lại có thể chế trụ được một lão ma đầu, tuổi trẻ tài cao, ta cũng không thể nào coi thường tiểu tử ngươi được.
Thiên Vân ánh mắt khựng lại nhìn sang Mặt Nạ, đôi mắt lão giờ đây trở lên mơ hồ trống rỗng dường như không biết chuyện gì xảy ra.
Lão ta không sao, chỉ là đang trong mộng cảnh mà thôi,
Long Tứ cười nho nhã, rồi gật gù nói tiếp.
Tiểu tử ngươi rất hợp với ta, ba người trước ngươi đều đã được nhận được một phần truyền thừa của ta.
Ta có hai sự lựa chọn cho ngươi.
Ồ?.
Thiên Vân hơi khựng lại, ngẩng lên nhìn.
Nếu là người thường đến đây thì không có hai sự lựa chọn, nhưng dường như ngươi không giống bọn họ, ngươi rất đặc biệt.
Long Tứ cười đầy thâm ý, phẩy tay áo một cái, hai đạo thanh quang bắn ra rồi lửng lơ trên không trung.
Đây là một môn thánh thuật hồi phục, có thể nói là mạnh nhất thánh chữa thương ta ngẫu nhiên đạt được trong một lần du ngoại . Nếu tu luyện thành công, danh xưng một giọt máu cũng có thể chữa trị bản thân.
Thánh thuật chữa thương.
Thiên Vân giật mình, không ngờ Long Tứ lại có loại thánh thuật chữa thương nghịch thiên như vậy.
Thiên Vân còn không hiểu rõ sức nặng của hai từ thánh thuật, nếu để những tu sĩ ở ngoài kia biết hắn có thánh thuật thì dù là các cổ giáo, thánh địa cũng phải tranh đoạt.
Lựa chọn thứ hai là gì?.
Thiên Vân không nhận ngay, lên tiếng hỏi.
Lựa chọn thứ hai là một phần truyền thừa của Long Tứ ta.
Thiên Vân hơi có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra, ba người trước hắn hiển nhiên mỗi người cũng chỉ nhận được một phần truyền thừa mà thôi.
Có điều mà Thiên Vân còn không biết là truyền thừa của Long tộc không thể truyền ra ngoài, những gì mà ba người trước nhận được cũng chỉ là những thứ Long Tứ thu thập được, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Giờ ngươi muốn chọn cái nào?.
Long Tứ không giải thích nhiều, chỉ nhìn Thiên Vân hỏi.
Thiên Vân nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói.
Vẫn bối chọn cái thứ nhất.
Cái thứ nhất đương nhiên là thánh thuật hồi phục rồi.
Tu luyện là một con đường nghịch thiên mà đi lên, đầy rẫy những khó khăn và nguy hiểm, khó tránh khỏi b·ị t·hương, có một loại thánh thuật chữa thương thì cái mạng bé nhỏ của hắn càng được đảm bảo.
Tuy Thiên Vân không biết rốt cuộc Long Tứ có thân phận thế nào, nhưng xem ra rất lợi hại.
Một phần truyền thừa của một đại nhân vật như lão cũng rất trân quý, nhưng hắn có cảm giác đạt được một cách quá dễ dàng, hắn đã có “Ngũ Hành Châu” làm ngừoi cũng không thể không biết đủ, với lại cái mà Thiên Vân cần bây giờ là tài nguyên tu luyện, có nhiều tài nguyên thì hắn mới có thể tiến xa được, nên hắn rứt khoát đưa ra lựa chọn.
Tất nhiên các loại bí thuật, thánh thuật cũng là loại tài nguyên quý hiếm, khó cầu.
Hà hà
Long Tứ cười cười, rồi vươn vai nói:
Cũng được, nhưng sau này khi gặp lại, hy vọng ngươi không để ta phải thất vọng.
Thiên Vân định gật đầu thì bỗng giật mình:
Sau này gặp lại? Tiền bối chưa c·hết sao?
Gặp lại? Kẻ trước mặt đây không phải người từ thời cổ đại sao? Giờ có khi chả còn xương nữa ấy chứ, còn gặp mặt cái gì?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Vân, Long Tứ cười cổ quái, khẽ nói:
Ai nói với ngươi ta c·hết rồi?
Trong toà cổ điện, không khí lúc này bỗng trở nên đông đặc, Thiên Vân ánh mắt kinh hãi đang nhìn hư ảnh ngồi trên con Hắc Long, nhất thời đầu óc trở nên mơ hồ.
Long Tứ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nhìn Thiên Vân.
Cuối cùng Thiên vân cũng tỉnh lại, sắc mặt phức tạp nhìn Long Tứ, lẩm bẩm:
Sao có thể?
Đúng là rất khó để có thể, Long Tứ có thể coi là người Viễn Cổ, chẳng biết hắn ta đã sống bao nhiêu năm rồi, cường giả như thế có khi xương cốt cũng chẳng còn, sao có thể vẫn sống cơ chứ?
Thiên Vân thông qua điển tịch, hắn biết thời viễn cổ cách đây rất rất nhiều năm, không thể truy ngược thời gian khảo cứu, vậy mà giờ đây hắn lại có thể gặp được cường giả thời đó.
Truyện này đã vượt qua phạm trù hiểu biết của hắn, có lẽ do hắn còn quá hạn hẹp.
Người thường muốn sống đến lúc này đúng là không thể, nhưng nếu là cường giả siêu cấp vượt qua cảnh giới sinh tử thì chưa chắc.
Thiên Vân chìm trong nhiều luồng suy nghĩ.
Thấy vậy Đệ Tứ điện chủ nhướng mày, bàn tay thò ra từ ống tay áo, ánh thanh quang lấp lánh ngưng tụ trên ngón tay.
Long Tứ điểm ngón tay, thanh quang phun trào, ngưng tụ trên không trung xoay vòng, luồng thanh quang nhanh chóng tiến nhập vào người hắn.
Thanh quang nhanh chóng nổ tung chỉ trong thời gian vài hơi thở, một tia sáng xanh mỏng manh từ trong đó bắn ra, cuối cùng xuyên qua người Thiên Vân.
Tức khắc vầng thanh quang bao bọc lấy hắn, nhưng hắn không hề xuất hiện thương thế gì, hơn nữa vào khoảnh khắc tia sáng xanh kia bắn tới, hắn có thể cảm nhận được một luồng thông tin đã chui vào đầu mình.
Hai tay Thiên Vân dang ra, mặc cho luồng sáng xanh đó làm gì thì làm, còn hắn thì nhắm mắt lại thu nạp lượng lớn thông tin từ nó.
Thông tin chảy ào ạt vào nhưng cuối cùng hội tụ lại thành mấy chữ màu đen đậm cổ xưa:
Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành.
Đó là Cửu Tự Chân Ngôn của đạo gia, ẩn chứa đại đạo vô thượng, mà cái Thiên Vân nhận được chính là Giả tự quyết.
Giả tự quyết, khôi phục năng lực.
Điều này khiến Thiên Vân rung động không ngừng.
Cửu Tự Chân Ngôn là thứ mọi tu sĩ mơ ước, nó đã bị thất truyền rất lâu, là thứ mà đệ tử Đạo Môn các đời luôn truy tìm.
Thiên Vân có một thắc mắc là Đạo Môn có đại thuật khủng bố như thế thì sao lại để thất truyền.
Bởi vì theo hắn, Cửu Tự Chân Ngôn là thánh thuật cao cấp nhưng trên đại lục này thiếu gì ngừoi tài giỏi, chẳng tới mức hoàn toàn không thể lĩnh hội và lý giải?
Nếu là đệ tử của Đạo Môn, ai nấy nắm giữ Cửu Tự Chân Ngôn thì thế gian có bao nhiêu thế lực là đối thủ của Đạo Môn?
Nhưng hắn lại không biết, Đạo Môn Cửu Tự Chân Ngôn mà dễ tu luyện như vậy thì đã vô địch thiên hạ rồi!
Đầu tiên, muốn nắm giữ Cửu Tự Chân Ngôn phải có thiên phú, loại thiên phú này mười ngàn năm may ra mới có một!
Bởi vậy, thời Viễn Cổ người nắm giữ Cửu Tự Chân Ngôn có lẽ không ít, nhưng chân chính tu luyện được lại gần như không có!
Ngàn vạn năm qua chỉ có vài tu sĩ có thể học được Cửu Tự Chân Ngôn, nhưng muốn tu luyện tới cảnh giới cực cao lại là chuyện không thể!
Có người có thể sử dụng một loại trong đó đã là rất giỏi, đã trở thành cường giả đỉnh cao trong vũ trụ.
Bởi vì uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn quá lớn nhưng tu luyện quá khó khăn, trong Đạo Môn từng lưu truyền cách nói, nói Cửu Tự Châm Ngôn là thánh thuật mạnh nhất thế gian.
Nghe nói ngoại trừ Đạo Môn tam đại thuỷ tổ, từng luyện Cửu Tự Chân Ngôn tới cực đỉnh thì toàn bộ Đạo Môn chẳng còn ai luyện được Cửu Tự Chân Ngôn tới cảnh giới đó.
Còn việc tại sao thánh thuật chữ Giả trong tay Đệ Tứ điện chủ thì Thiên Vân cũng không rõ ràng.
Thiên Vân đang đắm chìm trong niềm vui, hắn có “Ngũ Hành Châu” việc tu luyện thánh thuật chữ Giả đến tận cùng không phải là truyện không thể.
Điều này khiến Thiên Vân rung động không ngừng. Hắn có cảm giác như đạo gia Cửu Tự Chân Ngôn này vốn là thứ để dành cho mình!
Ầm...
Cẩn thận lão ma đầu....lời nói của Đệ Tứ Điện Chủ vang vọng.
Cả đại điện dần sụp đổ, Thiên Vân lại xuất hiện trên con đường đầy thạch đá xanh.
Hắn đứng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau khi tiêu hoá những thông tin, xắp xếp lại mọi chuyện xảy ra, khuôn mặt mới dần giãn ra.
Thiếu chủ.
Thiếu chủ.
Mặt Nạ lên tiếng, khuôn mặt lão lúc này lộ rõ vẻ hèn mọn, khi thấy Thiên Vân hồi phục lại lão mới nhanh chóng thu liễm.
Hồi tưởng lại câu nói trước khi cổ điện sụp đổ của Long Tứ, Thiên Vân ánh mắt ném cho Mặt Nạ một cái nhìn, rồi mới rời khỏi con đường, nhanh chóng phi hành về phía khác.
....