Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặc Vấn Quy Kỳ

Chương 31:Long Ma cốc




Chương 31:Long Ma cốc

"Chưa vội"

Thiên Vân lên tiếng can ngăn

Là một kẻ có thù tất báo, nhưng hắn biết bây giờ không phải thời cơ thích hợp, hắn còn quá yếu.

Ngẩng đầu nhìn về phía những thân ảnh đang bay phía trước, trong mắt có chút nóng bỏng tràn ra, trên môi lộ ra một núi cười quỷ dị, xong xoay người mau chóng khuất sâu trong dãy núi.

Phía trước là những ngọn núi gập ghềnh, hiểm trở ngọn núi cao chót vót xuyên thẳng mây xanh mà giữa rất nhiều ngọn núi đan xen lại có một đạo khe nứt cực kỳ khổng lồ, bên trong mơ hồ có sương mù dày đặc tràn ngập ra, thậm chí trong sương mù còn có tiếng sấm vang lên, cực kỳ quái dị.

Mà đại khe nứt này kéo dài thành một cái sơn cốc, chính là mục đích chuyến đi lần này của Thiên Vân.

Thiếu chủ, màn sương độc này ít nhất cần một thời gian nữa mới tan biến.

“Hắc Hắc”

Tuy nhiên lão nô có thể dùng Phệ Huyết Châu mở một con đường nhỏ tiến vào.

Mặt Nạ lên tiếng nói.

Thiên Vân sắc mặt không có chút giao động, chậm rãi đảo qua những ngọn núi hiểm trở, một lát sắc mặt hơi có chút ngưng tụ, trong mơ hồ hắn dường như đã nhận ra được vào đạo khí tức ba động.

Không cần, chúng ta lùi ra đằng sau.

Tạm thời không nên động đến chúng,sẽ có người ra tay xử lý, không nên tiêu tốn linh lực vào những việc này.

Nghe thấy lời của hắn, Mặt Nạ hơi có chút kinh ngạc, liếc nhìn Thiên Vân gật đầu.

Ở phía sau bọn hắn xa xa, có một đội ngũ cũng đang lặng lẽ xẹt qua những tán cây, phối hợp với nhau rất ăn ý.

Mà tại trung tâm của đám ngừoi này, một gã nam tử áo đen đứng chắp tay, mái tóc đen phiêu động, lộ ra vê tiêu sái.

Nếu như Thiên Vân ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra người này có khuôn mặt rất tương đồng với Vương Thịnh. Mà hiển nhiên mục tiêu của bọn hắn cũng là khe nứt có sương mù.

Đại sư huynh, chúng ta đã phát hiện tung tích của Hoàng Thông .

Lúc đội ngũ đang phóng đi, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nam tử áo đen, thanh âm cung kính nói.

Quả nhiên đã đến rồi sao.

Nghe thấy vậy, cặp mày của nam tử áo đen khẽ nhướng lên, chợt cười nhạt nói.

Bọn người kia, không ngờ lại tranh giành với chúng ta.

Bây giờ rất cả tổ đội đều vội vàng tìm kiếm các loại cơ duyên, truyền thừa, lần này thật vất cả lắm mới gặp được một truyền thừa nghịch thiên, lại còn phải chia cho bọn chúng một chén canh, quả là khó chịu.



Một người bên cạnh nam tử áo đen lên tiếng.

Đại sư huynh, muốn quấy rầy bọn chúng một chút không.

Không cần, lần này cuộc cạnh tranh tại Long Ma cốc quy mô không nhỏ, những viện khác tuy chia rẽ, nhưng dù sao cũng có chút lực chiến đấu, các viện cũng có rất nhiều cường giả tọa trấn.

Dựa vào thực lực chúng ta, lực chấn nh·iếp có lẽ không đủ, đến lúc đó phải tập kết, liên thủ với một trong ba viện còn lại, sau đó mới có thể an tâm tầm bảo.

Nam tử áo đen bình thản nói.

Vừa nói xong, cánh tay vung lên, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, những thân ảnh xunh quanh cũng vội vàng theo sát.

Mà lúc đám người bọn hắn đi không lâu, trên một cây đại thụ, tại đây có một chút chập chờn.

Một con hổ thấp thoáng hiện ra, trên miệng vẫn còn kèm theo nét vui sướng.

“Càng đông càng vui, như vậy mới có đủ lực lượng phá giải phong ấn”.

Ta phải đi tuyên truyền một chút mới được, con bạch hổ lẩm bẩm trong miệng xong nhanh chóng di chuyển ra ngoài dãy núi.

....

Gần một toà thác nước, thiếu nữ váy xanh vẫn im lặng nhắm mắt trước rất nhiều ánh mắt ái mộ, dường như mọi truyện xung quanh không có liên quan gì đến nàng vậy.

Sư muội, tại sao muội lại đến khu vực này, một đội ngũ gồm năm thiếu nữ xuất hiện, đi đầu là một thiếu nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt lộ ra vẻ hơi có chút e thẹn.

Sư phụ dặn dò Ỷ Vân đến nơi dây chờ đợi, nơi đây có thứ mà người giao phó.

Lâm Ỷ Vân khuôn mặt hơi có chút ửng đỏ lên tiếng, tiếng nói của nàng rất ôn hoà, thu hút tất cả những đệ tử xung quanh.

Lúc này thiếu nữ váy xanh mới mở mắt, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm về phía Lâm Ỷ Vân, một thoáng sau mới đánh sang hướng khác.

Tất cả những thiếu nữ bên cạnh Lâm Ỷ Vân cũng rất là kinh ngạc, không ngờ trong thánh địa lại còn có người con gái chỉ dựa vào khí chất có thể so sánh cao thấp với sư muội mình.

Lâm Ỷ Vân đôi mắt cũng chợt gợn sóng, xong rất nhanh bình tĩnh trở lại, im lặng chờ đợi.

...

Lúc này, Thiên Vân đang đứng trên đỉnh núi bên cạnh sơn cốc mà quan sát.

Hắn thật sự kinh ngạc vô cùng, không ngờ lại có rất nhiều người biết được sự kiện lần này. Tất cả từ tứ phương đổ xô đến, tiếng gió rợp trời, vô số người nối nhau liên tục lướt qua chẳng có dấu hiệu ngừng lại.

Nhìn cái quy mô này, không chừng có đến cả trăm chi đội ấy chứ.

Số lượng người cực kỳ khổng lồ, có lẽ cũng chưa đến mức toàn bộ tất cả các đội ngũ tham gia đều đổ hết về đây, nhưng chắc cũng gần một nửa hết...

Thiên Vân ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Mặt Nạ.



Thiếu chủ, tin tức này lão nô cũng chỉ loáng thoáng nhớ lại, không biết sao mà lại có nhiều người biết đến như vậy.

Lão lên tiếng giải thích, trên mặt còn hiện vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Thiên Vân biết lão tuyệt đối sẽ không nói dối, hắn cũng chỉ âm thầm cảm thán, mau chóng nghĩ cách ứng phó.

Mặt Nạ ngươi có cảm thấy yêu thú với linh dược trong phiến những dãy núi này rất ít không, theo lý thì bí cảnh này tuy ít nhưng chắc chắn không đến nỗi trong khu vực này không có đến một mống nào chứ.

Thiên Vân thắc mắc nhìn lão.

Mặt Nạ khuôn mặt đầy vẻ dày vò, một lúc sau mới lên tiếng đáp:

Sẽ không thể như vậy, một nơi tràn đầy linh khí như vậy sẽ là nơi thích hợp cho yêu thú, linh dược sinh trưởng.

“Trừ khi”

Trừ khi cái gì?.

Trừ khi là do người tạo ra, Mặt Nạ ánh mắt sợ hãi lên tiếng.

Ai có thể tạo ra.?.

Thiên Vân nhíu mày suy nghĩ.

Khả năng duy nhất ở đây là Huyền Hoàng thánh địa, vậy mục đích của bọn họ là gì?.

Thiên Vân âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn không tin một con quái vật khổng lồ như Huyền Hoàng thánh địa lại làm việc lại không có mục đích, trừ khi là không muốn cho mọi người biết.

Hay là rút khỏi, Mặt Nạ ánh mắt ra vẻ trưng cầu.

Ngươi xác định trong đó sẽ có thứ giúp ta một đường lên Địa Vũ cảnh?.

Thiên Vân dò hỏi, hắn như đợi một lời khẳng định, xem cơ duyên trong đó có đáng để hắn mạo hiểm.

Bẩm thiếu chủ, lão nô có thể chắc chắn trong sơn cốc đó có một nguồn năng lượng khổng lồ, có thể cung cấp năng lượng cho thiếu chủ đủ đột phá lên Địa Vũ cảnh thậm chí là Thiên Nguyên cảnh.

Đạt được câu trả lời từ lão, Thiên Vân nắm chặt tay, ánh mắt đầy kiên nghị, hắn đã quyết định sẽ mạo hiểm lần này.

Những tiếng gió dồn dập cuộn tới, vô số người bay đến rồi cũng hạ xuống trước cửa sơn cốc. Như một hiệu ứng, hễ cứ ai đến gần khu vực này thì tự dưng hạ cánh xuống dù chưa biết chuyện gì. Chỉ nửa ngày sau, khu vực quanh núi vốn như một hải dương màu lục đã bị người và người chiếm cứ hoàn toàn, che lấp hết cả màu xanh.

Trong số đó Thiên Vân còn mơ hồ nhận thấy được một số dao động sắc bén và nguy hiểm.

Trong đó còn có đám người Tiêu Phàm đang rằng co kịch liệt với nhóm người Chiết Nhan, Bạch Chân. Thiên Vân rất muốn đến gần giúp sức, nhưng cuối cùng lại thôi, hắn chỉ là Huyền Nguyên cảnh đến cũng chỉ trở thành gánh nặng.



Một lúc sau đám người mới tản đi, hiển nhiên không ai muốn chưa vào trong sơn cốc mà bốc lên tranh đấu cả, tất cả như đại thành một hiệp nghị, im lặng đợi sương mù tan ra dần.

Một ngày sau, sương mù mới dần tan biến, khe nứt tờ mờ có thể nhìn thấy một chút khung cảnh bên trong, đã có những đoàn đội rục rịch tiến vào.

Trên một ngọn núi phía xa, Thiên Vân đang chuẩn bị hành động.



Thiếu chủ, lão nô ngửi thấy mùi máu tươi, lão nô cho rằng chúng ta lên rời xa sơn cốc một chút, ít nhất là đến một ngày sau mới tiến vào.

Mặt Nạ lên tiếng, khuôn mặt lão rất là trịnh trọng.

Thiên Vân im lặng nhìn lão một lúc lâu rồi mới gật đầu, lùi ra xa sơn cốc.

Sư huynh, chúng ta cùng vào thôi.

Mặc Vũ từ trong đội nhóm liếc nhìn Tiêu Phàm ra vẻ thúc giục .

Đúng lúc này, một thanh niên, khuôn mặt hơi có chút hùng dữ, đôi mắt huyền ảo, mông lung bước tới gần bọn họ, giọng nói trầm thấp lên tiếng.

Các vị có phải là Tiêu sư huynh, Mặc sư huynh, Bích Lạc sư muội.

Tất cả ánh mắt đầy vẻ nghi nghờ nhìn về phía thiếu niên có đôi mắt tà dị đó.

Chưa đợi đám người lên tiếng, thiếu niên đó lại lên tiếng.

Ta được một vị sư đệ nhờ chuyển tới các ngươi một câu.

Chạy, càng xa càng tốt, không lên đến gần sơn cốc.

Sau đó thiếu niên dùng tay hiển hoá ra hình một chiếc khiên, là hình một chiếc mai rùa trên đó có đầy hình những hoa văn cổ quái, trong ánh mắt tràn đầy kh·iếp sợ của đám người Tiêu Phàm.

Vị sư đệ đó tên là “ Mốc” đến từ Kỳ Lân viện.

Nói xong câu đó, tên thiếu niên quay người, nhanh chóng biến mất khỏi dãy núi.

Thiếu niên đó chính là Thiên Vân, hắn không muốn những người Tiêu Phàm,Mặc Vũ, Bích Lạc sẽ gặp nguy hiểm, nên hắn mới lên tiếng nhắc nhở, còn việc đi hay ở của bọn họ đành do ý trời vậy.

Sư huynh, huynh thấy thế nào,

Mặc Vũ hướng ánh mắt về phía Tiêu Phàm, trên mặt hắn đang lộ đầy vẻ lo lắng.

Các vị sư đệ, sư muội, hiểu biết bao nhiêu về vị sư đệ tên “ Thiên Vân “ .

Muội tin huynh ấy, huynh ấy nhân phẩm rất tốt, sẽ không với duyên vô cớ mà cho người thông báo chúng ta như vậy, chắc chắn là có lý do, huynh ấy tuyệt đối không gạt chúng ta.

Lên tiếng là Bích Lạc, khuôn mặt của nàng hiện lên đầy vẻ quả quyết.

Nhìn ánh mắt đầy sự tin tưởng trên mặt sư muội mình, Tiêu Phàm dứt khoát nói.

“Đi”...

Chúng ta mau rời xa nơi đây, tranh thủ thời gian tìm kiếm những thiên tài địa bảo nơi khác, chúng ta không thể phung phí thời gian, bí cảnh đã sắp đóng lại.