Chương 30:Khu rừng
Một cơn gió thoảng lẽ khẽ lay động một vài sợi tóc trên mặt Thiên Vân vẫn còn dính máu.
Lúc này đây hắn đã ở bên ngoài toà cổ thành, xung quanh Thiên Vân không có một ai, bên cạnh hắn chỉ có những cồn cát vàng của sa mạc.
Sự đau nhức khắp cơ thể lan toả, Lập tức hắn tiến vào "Ngũ hành châu" chữa trị.
Những v·ết m·áu tươi trên người đã đông lại, loại thương thế này khiến cho người khác phải sợ hãi, nhưng mà nó không nghiêm trọng.
Trực tiếp nhai sống một cây linh dược, tuy dược lực có phần hơi cuồng bạo, nhưng trải qua sự rèn luyện trong lôi hải, giờ đây những dược lực này không nhằm nhò gì với hắn.
Chiết Nhan muốn ép cho hắn cùng Thanh Hải phải quỳ xuống, nhưng chưa được toại nguyện, mà Thiên Vân cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Tuy giờ hắn vẫn còn quá yếu nhưng hắn lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, nhưng không vì một tên Chiết Nhan mà quỳ gối.
Mặt Nạ ghé sát vào phía sau Thiên Vân, dường như lão cũng biết tâm tình của Thiên Vân không tốt, thay vì ầm ĩ, lão chọn cách yên lặng ngồi một bên.
"Thiếu chủ, rất quyết đoán!"
Vì huynh đệ có thể đồng sinh cộng tử.
Lão nô rất cảm động.
"Hu Hu"...
Ở trước mặt Thiên Vân, Mặt Nạ mới hình dáng của một đạo hắc ám xuất hiện, lão đang khóc thút thít như một đứa trẻ con.
Bị người ta vũ nhục như vậy mà còn nói là có quyết đoán.
Thiên Vân cười, có vẻ tự giễu nói.
Thiếu chủ nếu lúc đó ngưoi liều mạng với tên kia, người khác cũng coi là thiếu chủ có dũng khí và quyết đoán, nhưng mà sẽ chẳng ai tới viếng người cả.
Mà cho dù thiếu chủ có chém c·hết được tên kia, thì kết quả cũng giống nhau, bồi táng theo chính là là toàn bộ huynh đệ, tỷ muội nguyên nhân thì thiếu chủ cũng hiểu, bởi vì hiện giờ, thiếu chủ không có giá trị.
Mặt Nạ bắt đầu nghiêm túc lại, nói với giọng thấm thía:
Đôi khi liều mạng cũng chẳng là gì, thực sự có quyết đoán, mới hiểu được thế nào là nhẫn nhịn lùi một bước. Cho dù thiếu chủ bên ngoài có bị châm chọc khiêu khích, vẫn cứ không để ý, đây mới thực sự là dũng khí và quyết đoán, bởi vì chỉ có giữ được tính mạng của mình, mới có ngày lật ngược tình thế.
Thiên Vân có chút sững sờ, hắn thật không ngờ tên ma đầu chỉ biết g·iết chóc này, lại có vẻ am hiểu nhiều triết lý sâu xa đến vậy, làm hắn cũng phải nhìn lại bằng ánh mắt khác.
Thiên Vân thở sâu ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên nói:
Ta muốn một ngày nào đó đánh bại hắn, có được không?"
"Có thể, nhưng rất khó."
Mặt Nạ chậm rãi gật đầu, nói:
Thiên phú của tên kia đúng là rất mạnh, hơn nữa phía sau hắn còn có Huyền Hoàng thánh địa giúp đỡ, hắn có thể sử dụng điều kiện tu luyện tốt nhất, thiếu chủ tiến bộ, hắn có thể còn tiến bộ nhanh hơn, Huyền Nguyên cảnh muốn đột phá lên Địa Vũ cảnh cũng phải mất vài năm, huống chi tên kia lại là Thiên Nguyên cảnh.
Thiên Vân yên lặng gật đầu, hắn cũng biết việc này khó khăn như thế nào, nhưng mà hắn không bỏ cuộc.
"Ta muốn đánh bại hắn!"
Nghe thiếu niên nói như đinh đóng cột, lão cũng đột nhiên cười, nói:
"Đương nhiên không phải là không có cách."
"Hắc Hắc"
Chỉ cần thiếu chủ cho ta mượn thân thể, ngay lập tức lần sau gặp hắn lão nô có thể thay thiếu chủ dần hắn ra bã.
Thiên Vân ngẩn ra, hắn nhớ lại cảnh tượng con một con Huyết Long xuất hiện trong biển máu.
Sự cường đại của con Huyết Long đó hắn đã được kiểm chứng.
Thiên Vân tỏ vẻ trầm ngâm, sau đó mới lên tiếng.
Vậy tại sao trong lúc ta chịu sự ức h·iếp, không thấy ngươi xuất hiện.
Ngay lập tức Mặt Nạ tỏ vẻ lúng túng đáp:
Không phải lão nô không muốn xuất hiện, mà là toà tháp kia có một lực lượng vô hình áp chế, nếu lão nô xuất hiện thì lập tức sẽ bị nó đánh cho tiêu tán.
Mong thiếu chủ thứ tội.
Thấy được sự thành khẩn của lão, Thiên Vân cũng không có ý định truy cứu, trong lòng hắn vốn đã có đáp án.
...
Thiếu chủ, lão nô đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
Thiên Vân ánh mắt chăm chú nhìn lão, chớp mắt ra hiệu cho lão tiếp tục nói:
Trong bí cảnh này, lão nô đột nhiên nhớ tới một nơi, cũng có lẽ là một truyền thừa nghịch thiên nào đó, không biết thiếu chủ có hứng thú.
Nếu có thể tu luyện ở nơi đó, nhất định thiếu chủ sẽ một đường tiến vào Địa Vũ cảnh.
Nhưng trước hết xin thiếu chủ phải mau chóng rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này trước đã, ở nơi này lão nô cảm thấy bất an.
Thiên Vân ánh mắt sáng lên, liếm liếm môi, bất cứ thứ gì làm tăng lên tu vi, hắn đều rất thèm thuồng, không do dự gật đầu.
"Được"
"Đi thôi"
Đứng dậy ra khỏi "Ngũ hành châu" Thiên Vân hoá thành một bóng đỏ, lao ra khỏi sa mạc.
Dưới tốc độ cao nhất của hắn, việc rời khỏi sa mạc chỉ mất chừng nửa ngày, so với khi tiến vào thì nhanh hơn rất nhiều.
Dưới sự chỉ dẫn của Mặt Nạ, Thiên Vân đã rất nhanh đã gần đến nơi.
Một cái bóng đỏ xẹt qua núi, sau đó, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía ngọn núi phía trước.
Thiên Vân nhìn khu núi đá kỳ quái, cỏ dại mọc um tùm, một thứ khí tức hoang tàn mà cổ lão không ngừng thẩm thấu lên từ mặt đất.
Hắn hơi bị phân tâm trong chốc lát, rồi bỗng cảm nhận được linh khí thiên địa của nơi đây dồi dào mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Thiên Vân hít vào một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy một luồng linh khí hùng hồn tràn qua mũi vào trong cơ thể, cuối cùng thông qua luyện hóa biến thành linh lực cuồn cuộn khuếch tán khắp nơi thân thể.
Thiên Vân bị chấn động vô cùng, linh khí thiên địa trong sa mạc kém nơi đây không chỉ một bậc, tuy luyện ở đây tốc độ sẽ nhanh hơn ở trong sa mạc gấp đôi, thậm chí nhanh hơn nữa.
Thiên địa linh khí này còn có không ít năng lượng thần kỳ.
Hắn xoay bàn tay một vòng trong không khí, một luồng linh khí tụ trong lòng bàn tay, chỉ thấy trong đó có một chút năng lượng nhỏ .
Chỗ năng lượng này tuy rất nhỏ nhưng lại vô cùng tinh thuần, chỉ một chút đó nhưng cũng khiến Thiên Vân thoả mái, một cảm giác quen thuộc len lỏi trong tim hắn.
Đây là… !
Cảm nhận được cảm giác quen thuộc này, đồng tử Thiên Vân co lại, ánh lên sự kích động và cuồng nhiệt khó che giấu. Thiên Vân có " Ngũ Hành Chân Quyết"về khả năng hấp thụ luyện hoá linh khí khó có ai có thể bì được hắn.
Chỉ cần hắn có đủ thời, chắc chắn có thể dễ dàng đại tới Địa Vũ cảnh.
"Xoạt"
Từ phía xa kia có người đang tới gần, Thiên Vân nhanh chóng sử dụng "Thiên Địa biến" biến đổi hình dạng khí tức.
Lúc này hắn đã biến đổi thành một thiếu niên có đôi mắt tà dị, tóc đã chuyển sang màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn giờ đây đã chuyển thành có vẻ hơi dữ tợn, khí chất khác hẳn hắn ngày thường.
Thiên Vân rất hài lòng với bộ dáng hiện tại.
Người đến là 4 tên thiếu niên, là 4 vị nữ tử, trên tay đều có ấn ký hình một con hổ, do bị Chiết Nhan, Bạch Chân chèn ép nên Thiên Vân có ấn tượng rất không tốt đối với cách hành sự của viện này.
Chưa đợi bọn họ tới gần, Thiên Vân đã tiến vào trong dãy núi.
Thật là không biết trời cao đất dày, một thiếu nữ nhìn thấy Thiên Vân không hề để ý tới bọn họ, tức giận nói.
Tiểu Vi, mặc kệ hắn.
Một thiếu nữ tiến lên, lên tiếng an ủi, dõi theo hướng Thiên Vân rời đi.
Càng vào sâu trong dãy núi, yêu thú càng có số lượng đông đảo, hơn nữa còn có yêu thú thực lực đạt đến Thiên Nguyên cảnh.
Thiên Vân dựa vào cảm ứng linh lực của Mặt Nạ mà liên tục tránh né, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp phải công kích của một số Yêu thú, tuy nhiên cũng chỉ là những yêu thú cấp thấp, hắn vẫn có thể ứng phó được.
Một chưởng của Thiên Vân đem một Yêu thú từ trong bụi cây xông ra đ·ánh c·hết, nhưng dư lực của nó vẫn không giảm lao tới, hắn cũng bị chấn lại một đoạn.
Thiên Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua xung quanh, khắp nơi đều im lặng đến lạ thường.
Thấy vậy ánh mắt của hắn có chút nghiêm trọng, Thiên Vân hiểu rằng bây giờ hắn đã tiến nhập sâu trong dãy núi đáng lẽ ra phải có nhiều yêu thú qua lại, vậy mà hắn chỉ thỉnh thoảng mới gặp một vài yêu thú, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn.
Vù vù!
Phía sau đột nhiên truyền đến từng đạo âm thanh xé gió, sau đó Thiên Vân liền nhìn thấy rất nhiều thân ảnh xẹt qua giữa không trung, mà động thái như vậy hắn cảm thấy rất bất mãn.
Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy thiếu niên kia vậy mà không tự chủ được dâng lên sự tức giận.
"Khà Khà"
Thiếu chủ, tên kia hình như đã đánh ngươi một chưởng thì phải.
Có cần lão nô xử hắn...
Mặt Nạ vui vẻ lên tiếng, hắn rất đang nóng lòng thể hiện giá trị của mình với Thiên Vân.