Chưa hết bận rộn với việc đưa tiễn đoàn sứ thần, trong cung lại xảy ra phong vân bão táp.
Bạch Viên bị bế môn, lần này đích thân đế vương ra chỉ thị, Bạch Viên miễn tiếp khách, những người trong Bạch Viên cũng ko được ra khỏi cửa.
Mà Hộ Vê Tướng Quân bị đình chỉ mọi hoạt động, đưa về phủ quản chế.
Người trong cung lại một phen đoán già đoán non tình hình Bạch Viên ngày ấy.
Vũ Đồng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Ngày đó, khi Cổ Nghịch Hàn ra lệnh bế môn, nàng đã thẳng thừng ra lệnh tiễn khách và liệt tên hắn vào trong danh sách những người ko nên đặt chân đến Bạch Viên. Đây là lần đầu tiên nàng sinh khí rõ ràng với hắn.
Nực cười, hắn có thể âu yếm với Diệm Cơ ko một lời với nàng..
Trong khi nàng chỉ là quan tâm Trúc như bằng hữu...
Hai loại thái độ khác nhau hoàn toàn mà hắn lấy quyền gì chỉ trích nàng?
Sau ngày hôm ấy, Cổ Nghịch Hàn càng lạnh lùng hơn, cáu gắt hơn và hay phẫn nộ.
Nhóm quần thần nơm nớp lo sợ, chỉ một chút sơ sẩy có thể mất mạng như chơi, mà Thiên Tứ thì như ngồi trên đống lửa, xoắn xít cả lên, ko thể đoán ra được tâm tình của Vương, hỏi hắn làm sao mà hầu hạ người đây, thật là khổ cái thân tôi đòi.
Ngày một ngày hai, đến ngày thứ 3, gần nửa số nô tài cung nữ đều bị tống giam cùng đánh roi vô cớ, hắn cuống cuồng chạy đi gặp Quốc Sư xin ý kiến.
Mai ngồi điềm tĩnh trên nệm lông dưới sàn, chuyên tâm vẽ tranh. Chả hề mảy may chú ý đến lời kể thê lương đẫm nước mắt của tên nô tài tâm phúc bên cạnh Vương.
Cho đến khi hắn cảm thấy hài lòng về bức tranh, buông bút xuống, mới ngẩng đầu, phe phẩy quạt cười với Thiên Tứ đến là yêu nghiệt
- Ài...ko phải là ta ko muốn gíup ngươi,nhưng ngươi thấy đấy, chuyện này ta cũng ko xen vào được, nhưng ta cũng chỉ cho ngươi mấu chốt, ngươi xem người nào gây ra cho Vương tâm tình bất định đến thế, thì đi mà cầu xin người ấy đi, ai gây ra, thì chỉ người đó mới giải quyết được thôi!
Nói đoạn ra phất ống tay áo biến mất, làm phận nô tài của Thiên Tứ thật khóc ko ra nước mắt.
Lật đật chạy về, chưa đến nội điện, đã thấy lố nhố người đứng chờ, mặt mày ủ ê, chắc lại vừa bị quở trách đây, hắn thở dài ko thôi, phải tính cách chứ ko thì sớm muộn cũng giữ ko nổi cái mạng nhỏ này.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lưu Ly các lung linh những ngọn đèn lồng về đêm...
Diễm Cơ một thân lụa mỏng màu hồng nhạt. Nàng ngồi bên cây cầm, đôi mắt nhìn về phía nam tử hắc bào đưa lưng nhìn trăng.Bóng dáng cao ngất, cô độc trông thật thê lương.
Nàng nhẹ nhàng đến gần, ôm lấy hai vai rộng lớn của hắn, vùi mặt vào lưng hắn, run giọng nói: "Nghịch Hàn, thiếp đã ở đây rồi...!"
Cổ Nghịch Hàn quay lại, gỡ tay của Diệm Cơ ra, tự mình rót một ly rượu, Diệm Cơ. Nàng lớn tiếng, giật lấy ly rượu trong tay hắn: "Chàng đừng như vậy được ko, nhìn rõ, thiếp chính là Diệm Cơ, người mà chàng yêu thương cơ mà?"
Hắn nhìn nàng, thật lâu, bàn tay nâng lên chiếc cằm nhọn nhỏ nhắn, ngón tay cái thô ráp chà xát lên làn da trắng ngọc mịn màng, rồi hắn nhẹ giọng: "Sức khỏe nàng ko tốt, vào trong nghỉ ngơi sớm đi"
Nói rồi đứng lên, dìu Diệm cơ vào trong phòng, cho người mang nước nóng đến lau tay và chân cho nàng, còn mình đứng một bên quan sát hết thảy, mới rời đi.
- Nghịch Hàn, chàng đừng đi, đừng đến đó...! Diệm Cơ mở giọng yếu ớt.
Hắn ko quay lại, chỉ hơi đình trệ thân hình.
Diệm Cơ vẫn ko để ý, giọng nói xúc động, chạy nhào ra, ôm vòng lấy hắn, giữ hắn ở lại đây: "Chàng đừng đi, đừng đến Bạch Viên nữa, hãy ở lại với thiếp, được ko?"
Cổ Nghịch Hàn gỡ từng ngón tay của nàng ấy, cuối cùng phân bố: "Các ngươi hầu hạ Diệm Cơ cho tốt, đưa nàng vào trong nghỉ ngơi", rồi đi ra ngoài, mất hút trong ánh đèn lập lòe của đèn lồng đỏ treo trên cao.
Lưu Ly Các lưu lai một gương mặt đẹp như hoa mang đầy sự oán giận và trách móc, tiếng nữ tử vừa khóc lóc vừa đay nghiến vang ra trong đêm.
Ko phải chỉ là thế thân của mình thôi sao, tại sao lại để tâm đến vậy?
Nàng đã trở về đây, nhưng dường như ánh mắt và tâm của hắn ko còn đặt về phía mình nữa...
Nàng b iết hết, nàng biết đêm nào hắn cũng ngồi trên cây mận trắng, dõi mắt vào căn phòng nhỏ, từ lúc còn sáng đèn, đến lúc người trong ấy thổi nến đi ngủ, cho đến tờ mờ sáng hôm sau, hắn mới trở về đây, nàng biết hết!
Chẳng lẽ, nàng trở về như vậy, là quá trễ rồi sao?
Ko, nàng ko m uốn, trong khoảng thời gian chia cách, nàng h iểu, hắn là nam tử nàng yêu thương nhất, cách gì cũng được, chỉ cần giữ hắn ở bên cạnh m ình, điều gì nàng cũng có thể làm...
Cho dù là lừa dối hắn...
Cho dù là dằn vặt hắn...
Chỉ cần hắn thật tâm muốn bù đắp cho những thương tổn mà nàng đã phơi bày cho hắn thấy, nàng tin rằng mình sẽ giữ được nam nhân này.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạch Viên đắm mình dưới trăng, ánh lên vẻ tịch mịch, quạnh quẽ.
Bóng nam nhân cao ngất tiến về phía cửa, nhẹ nhàng mở ra, quen thuộc đường đi tiến về phía giường ngủ.
Ánh đèn leo loét lóe lên, hiện một bên sườn mặt của nữ tử đang ngồi, dường như là chờ đợi.
Mấy ngày nay, dù bế môn, nhưng nàng cũng ko phải là ko nghe được điều gì, huống chi, trưa nay, đích thân Thiên Tứ đã đến để thỉnh nàng vài ý kiến.
Thật ra, đám quần thần nghĩ muốn đến xin Diệm Cơ nói vài lời, nhưng bản thân Thiên Tứ lại mơ hồ cảm nhận, Diệm Cơ ko phải mấu chốt trong lòng Vương, hắn lặng lẽ lẻn vào Bạch Viên gặp nàng một chút.
Thân hình nam nhân sững lại, có vẻ ngạc nhiên lắm, hắn nặng nề cất tiếng: "Khuya rồi, sao nàng chưa ngủ?"
Vũ Đồng cười khẩy, đáp lời: "Ngài cũng biết là khuya rồi, sao còn xuất hiện ở đây?"
Nói xong, cầm lấy cây nến, châm một lượt trong phòng, căn phòng phát ra ánh sáng vàng rực, hiện rõ khuôn mặt đẹp như tạc tượng của nam nhân giữa phòng.
Hắn đứng bất động, lặng yên nhìn nàng, thở dài, rồi tiến đến vòng qua vai nàng ôm lấy, ghìm chặt: "Vũ Đồng, chúng ta đừng như vậy nữa..."
Nàng ko quay mặt lại, chỉ từ tốn hỏi nhỏ: "Vậy ngươi nghĩ ta phải làm thế nào đây?"
Hắn lắc đầu, cánh tay vẫn quấn quanh người nàng: "Nàng ko cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh ta, vui vẻ..."
- Ở bên cạnh ngươi? Ta còn tư cách để ở bên cạnh ngươi ko, ta cũng chẳng biết!
Hắn xoay mặt nàng lại, nhìn vào mắt nàng, chợt hốt hoảng: "Nàng nói gì vậy, ko được nghĩ như thế, hiểu ko?"
- Vậy thì phải làm sao, ngày đó, ta hứa ở bên cạnh ngươi, ko rời xa ngươi, nhưng đó là lúc nàng ấy chưa trở lại, giờ người ngươi yêu thương ngày đêm nhớ mong đã về rồi, còn cần đến sự xuất hiện của ta sao?
Vũ Đồng rưng rưng, nắm lấy cánh tay hắn đang quàng trên vai mình, bấu chặt. Nhìn biểu tình khốn khổ của hắn, thật sâu.
Cuối cùng nàng khẽ thốt lên: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta, cả đời này chỉ có thể đứng sau lưng hạnh phúc của ngươi thôi sao?"
Nàng cúi đầu, dỡ một tay hắn ra, nghẹn giọng: "Ngươi ích kỷ lắm, Cổ Nghịch Hàn, ngươi yêu thương Diệm Cơ, ngươi sợ nàng ấy bị tổn thương, vậy ta ko bị tổn thương sao? Diệm Cơ xứng đáng được hạnh phúc, ta ko xứng đáng sao, Diệm Cơ cần được bảo hộ chở che, ta ko cần sao, Diệm Cơ là người, ta ko phải là người sao? Cớ sao, ngươi có thể đối xử với ta như vậy hả Cổ Nghịch Hàn?"
Nàng quay người đi, ko rơi lấy một giọt lệ, giọng cứng rắn: "Ta đã hứa ở bên cạnh ngươi, nhưng ko phải là thế thân của người khác, càng ko phải là người đứng bên lề hạnh phúc, ngươi nói xem, ngươi có thể toàn tâm toàn ý với ta như ta làm với ngươi ko?"
Hắn lắp bắp, chẳng n ói nên lời, nhìn bóng lưng cô đơn đến tội nghiệp của nàng.
- Như vậy là ta hiểu được quyết định của ngươi rồi. Nếu ngươi xác định đã chọn diệm Cơ, thì đối xử tốt với nàng ta. Đừng đến đây d ây dưa với ta nữa. Đã quyết định thì ko được hối hận, toàn tâm toàn ý với sự lựa chọn của mình và đừng lấy lí do ấy mà gây khó dễ cho người khác. Ngươi đi đi, ta ko tiễn!
Nói rồi, nàng làm động tác mời, tắt đèn, leo lên giường nằm nghiêng người nhắm mắt. Còn người ấy, có đi hay ko, cũng ko muốn quản nữa.
Mà hắn cứ đứng đấy, nhìn thân hình nằm nghiêng của nàng, co ro, ko an tĩnh. Tự hỏi lòng, thật ra hắn đã lựa chọn như thế nào? Vậy sao mà lòng hắn lại ko vui mừng một chút nào cả?
Hắn muốn nói với nàng...
Rằng nàng chẳng là thế thân của ai cả...
Rằng nàng hãy ở bên hắn, chờ hắn...
Rằng hắn muốn đem lại hạnh phúc cho nàng...
Rằng nàng thật sự là niềm vui của hắn...
Nhưng hiện tại bây giờ, hắn có tư cách giải bày với nàng sau hết thảy mọi chuyện xảy ra? Mà nàng có còn muốn nghe hắn nói?
Trên tàng cây che giấu bóng người, nhàn nhã tựa vào thân cây, đứng ngược với bóng trăng mờ ảo, miệng khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, ngươi ko còn cơ hội với nàng nữa rồi!".