Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 47: Đối nghịch




Vài ngày sau, sứ thần các tộc được triệu kiến trên đại điện, đại để là bày tỏ lòng hiếu khách cũng như cảm tạ những món lễ vật, trọng điểm là đã một thời gian, sứ thần có thể trở về.

Quốc sư sau khi nghe xong, chỉ khẽ cười, phất tay ra lệnh cho Thiên Tứ chuẩn bị xe ngựa cẩn thận cùng dàn tùy tùng long trọng tiễn đưa sứ thần Tinh Linh Giới- Diệm Cơ.

Chưa kịp lĩnh ý chỉ, Cổ Nghịch Hàn đã phất tay ngăn lại, nhàn nhạt nói: "Nàng ấy sức khỏe ko tốt, mấy hôm trước lại xảy ra chuyện ko hay, để từ từ..."

Mai lặng lẽ nhìn Cổ Nghịch Hàn, khuôn m iệng vẫn giữ nguyên độ cong của nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương. Thiên Tứ đổ mồ hôi hột, chưa bao giờ thấy giữa Vương và quốc sư xảy ra bất đồng, vị sứ thần này cũng quá có bản lĩnh đi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạch Viên

Từ sau cái ngày thưởng ngoạn hình ảnh đẹp đẽ của cặp đôi trai tài gái sắc ấy, nàng hầu như ko bước ra khỏi Bạch Viên, cũng ra lệnh ko tiếp khách. bạch Viên giờ thật im ắng và ảm đạm.

Nhưng hôm nay có vẻ ko được như thế, từ sáng, đã nghe tin tức bát quái từ đại điện truyền vào, thật sự là ầm ỹ, nô tài cung nữ, đi đường gặp nhau, cũng phải tụm lại nói được vài ba câu mới cam lòng rời đi.

Thật ra cũng ko có gì là ghê gớm cả, chỉ là chuyện Vương muốn giữ lại Diệm Cơ một thời gian mà thôi. Tình cảm mặn nồng, bao năm xa cách, há lại có thể chịu đựng được việc bị chia cách lần nữa, huống gì bây giờ, hắn đã là một Đế Vương cao cao tại thượng, một tay che trời, chuyện cỏn con này có thể xảy ra lần nữa sao?

Tiếng chân giẫm trên lá khô, rất mạnh mẽ, mùi hương thảo mộc vấn vít, cảm giác thật quen thuộc, Vũ Đồng vội vàng quay lại. Một thân chiến giáp đen tuyền đứng trước mặt nàng, thâm tình như ngày nào còn quỳ giữa đại điện.

- Tr...Trúc....

Nàng lắp bắp, mãi mới gọi được tên hắn. Hắn cười, hàm răng trắng dưới ánh mặt trời tỏa sáng. Nhẹ nhàng gọi tên nàng: "Tiểu Đồng, ta đã trở về...!"

Nàng ào đến, nắm chặt lấy khôi gíap, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Đã lâu ko gặp, hắn cao hơn, màu da sạm đen đi nhiều, chỉ có đôi mắt chân thành ấy chưa bao giờ thay đổi. Đúng là Trúc.

Hắn vuốt những l ọn tóc rơi trên vai nàng, đau lòng thủ thỉ: "Tiểu đồng...khỏe ko? Thời gian qua nàng phải chịu khổ nhiều! Là tại ta...làm khổ nàng!"

Nàng lắc đầu, nước mắt lại mạnh mẽ tuôn xuống, thấm ướt một mảng da thịt.

Trúc bối rối, muốn lau đi, nhưng cuối cùng chỉ yên lặng, thở dài: "Nếu ta mạnh mẽ hơn, Tiểu Đồng..nàng sẽ ko rơi vào tình cảnh này!"

Nàng quay lưng lại, giọng nói vẫn còn h ơi nghèn nghẹn, nhưng trên miệng đã vẽ một nụ cười: "Tất cả, đều là duyên phận, chẳng ai có lỗi ở đây hết Trúc à, nếu ngày đó ko có ngươi, có lẽ ta ko còn có thể sống đến giờ, sinh mạng là quý giá nhất trên đời này..."

- Nhưng, thấy nàng khổ sở như vậy, ta ko cam lòng....! Hắn nắm tay, cơ hồ run rẩy.

- Tất cả, đều là ta tình nguyện nhận lấy, nên cũng chẳng thể trách ai. Thật ra, đến giờ phút này, tính ra ta cũng nhận được ko ít, thế cũng đủ rồi, cuộc đời như một vở kịch, vai diễn của ta đến lúc này đã hạ, lui vào cánh gà thì có gì là buồn, chỉ trách sao ko kéo dài thời gian cho ta thêm một chút nữa, biết đâu, người đời đổi ý, cho ta bước lên một bậc, trở thành vai chính?

- Tiểu Đồng...ta hiểu rồi!

Vũ Đồng xoay lại, nhìn vào mắt h ắn, cười rạng rỡ: "Sự xuất hiện của ngươi, hiện tại, đã là một món quà lớn dành cho ta, cứ như vậy...là tốt rồi!"

Nàng cứ đứng đó, lẩm bẩm "là tốt rồi".

Mà hắn đứng đây, nghẹn lời ko thể nói...

Hai người cứ đứng đốidiện như thế, như thể trôi qua bao nhiêu mùa thu lá rụng...

Cuối cùng, hắn bước lên, đau lòng mở miệng: "Cho ta ôm nàng một lần cuối cùng, được ko?"

Rồi nhẹ nhàng, choàng hai cánh tay qua vai nàng, kéo nàng vào l òng, vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy, nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, yên lặng, nước mắt đã rơi quá nhiều, đến thời khắc này, coi như cạn kiệt.

Hắn cúi đầu, giọng nói run run, như sắp khóc: "Xin lỗi Tiểu Đồng...xin lỗi...cho ta cơ hội bù đắp...bảo hộ nàng...Tiểu Đồng..."

Những cánh hoa trắng muốt của cây mận trắng rơi tả lả, như khóc thay cho hắn những giọt nước mắt nam nhi.

- Các ngươi đang làm cái gì hả?

Tiếng quát đầy giận dữ vang lên, quen thuộc biết bao, có nhắm mắt, nàng cũng biết người vừa xuất hiện là ai. Nhưng hiện tại, hắn là người nàng ko muốn gặp nhất, vì thế, nàng vùi đầu vào lồng ngực Trúc, mạnh mẽ, nhắm mắt lại, hai tay gắt gao bấu chặt trên khôi giáp.

Thấy biểu tình của nàng, Trúc hiểu ra, cau mày, ko quay lại, nhẹ nhàng đáp lời: "Hiện tại, Thần có việc, ko thể thi lễ với Vương, mong Vương bỏ qua..."

Cổ Nghịch Hàn chấn động, hắn mở to đôi mắt đỏ trừng lên, nhìn hai thân ảnh đang gắt gao ôm nhau giữa sân đình Bạch Viên

Ngeh tin Trúc từ Yêu Hồ Tộc trở về sau mấy tháng trấn giữ và bình định, hắn có ý triệu kiến để ban thưởng, nhưng ko ngờ được tin tức Hộ Vệ Tướng Quân ko ở phủ, cũng gạt đi phần yết kiến, hắn đoán chắc thế nào Trúc cũng sẽ đến đây.

Nghĩ là vậy, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hắn vẫn tràn đầy phẫn nộ.

Hắn bước lại, Huyết Mâu đỏ tươi, sáng quắc bắn ra những tia lạnh lẽo, quát to: "Còn ko mau buông ra?"

Trúc nhàn nhạt mở miệng: "Vũ phi ko khỏe trong người, hạ thần muốn dìu nàng ấy vào phòng, sau đó sẽ ra đây thỉnh tội"

- Ngươi gọi nàng là Vũ phi, vậy ắt hẳn hiểu rõ thân phận của ngươi và nàng, còn dám hồ ngôn loạn ngữ!

Hắn ko kiềm chế nổi, bước đến kéo Vũ Đồng ra, lực đạo rất mạnh, Vũ Đồng lảo đảo, đứng ko vững, muốn ngã nhào vào người hắn...

Một lực mạnh mẽ kéo lại, nàng trở về thế thăng bằng, nhìn qua, Trúc gắt gao nắm lấy cánh tay còn lại, kéo về phía hắn.

- Hộ Vệ Tướng Quân! Tiếng gầm vang vọng khắp Bạch Viên.

Trúc thản nhiên nhìn hắn, đồng tử đen sáng ngời kiên định.

- Ngày trước, thần ngu muội, chấp nhận buông tay, nghĩ ko có khả năng đối đầu, là sai lầm lớn nhất trong đời hạ thần. Bây giờ, Thần phải chuộc lại lỗi lầm đáng chết ấy, để bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc. Ngài ko có khả năng yêu thương và mang đến hạnh phúc cho một người thì sao ko buông tay...

Cổ Nghịch Hàn chấn động, lực trên tay giảm hẳn xuống, Vũ Đồng vùng ra, bám vào cánh tay khỏe mạnh của Trúc, đi vào trong. Hắn sững người, nhìn bàn tay trống không, lạnh buốt....

Sân đình Bạch Viên vẫn nhuộm trắng hoa mận, che lấp bóng người đứng sững trong nắng nhạt.

Xa xa, đôi mắt xanh ánh lên, theo dõi hết thảy, lẩm bẩm: "Nếu đời là một vở kịch, ta nguyện ý để nàng trở thành vai chính trong vở kịch của mình."

Bóng người cuối cùng cũng quay lưng đi.