Sáng hôm sau, Thương Hiên xin phép được đến từ biệt Vũ Phi. Trong thời gian vừa qua, hắn cũng đã hỗ trợ rất nhiều, đặc biệt là thương thế của Diệm Cơ và Vũ Phi đều một tay hắn lo lắng, cho nên Cổ Nghịch Hàn cũng không thể chối từ.
Bạch Viên vẫn trắng xóa một màu hoa mận.
Thương Hiên nhìn thấy m ột bóng tím n hạt phía trước, đang tập thêu, đường chỉ xiên xiên vẹo vẹo. Hắn che miệng cười, bước đến gần cúi đầu xuống: "Vũ Phi đang thêu gì thế?"
Vũ Đồng giật mình ngước lên, gương mặt thư sinh trắng trẻo, đôi đồng tử xanh biếc sâu thăm thẳm.
- Thương ngự y..!
Hắn cười, ra ý có thể ngồi xuống, nàng vôi vàng dịch ra một chút, vài lọn tóc nâu xám rơi vương trên vai nàng, dịu dàng đến kỳ lạ.
Vũ Đồng nhẹ mở miệng: "Ta nghe nói ngày mai, Thương ngự y sẽ rời đi..."
Hắn cười, đôi mắt cong như vầng trăng non, tiếng nói trầm ấm: "Vũ phi có luyến tiếc ko?"
Nàng quay lại, nhìn hắn, có đôi chút bối rối, cúi đầu cười qua loa: "Tất nhiên, tất nhiên là luyến tiếc chứ, mấy ngày nay đều là do Thương ngự y chiếu cố ta mà!"
- Ta cũng rất luyến tiếc!
" Hả", ngẩn người, nhìn hắn tràn đầy sự chân thành, lòng nàng có một chút xúc động.
Thương Hiên đứng dậy, quỳ một chân ngồi trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hỏi một câu kỳ lạ: "Vũ Đồng, cho đến bây giờ, nàng có thực sự vui vẻ ở bên cạnh hắn ko?"
Vũ Đồng sững người, m uốn giằng lấy, nhưng tay hắn như gọng kìm, giữ chặt lấy tay nàng, hắn vẫn ngồi quỳ một chân, nhìn xoáy vào mắt nàng, môi mấp m áy n hưng ko thể phát thành tiếng, cuối cùng lựa chọn im lặng.
- Nếu có thể...cho một ai khác cơ hội yêu thương và mang lại hạnh phúc cho nàng...thì ta muốn người đó là mình...được ko?
Nàng nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua kẽ lẽ, chiếu sáng một bên gương mặt hắn, nụ cười hắn trong trẻo lạ thường, gương mặt nghiêm nghị, bàn tay vẫn nắm chặt, nàng buột miệng hỏi: "Vì sao?"
- Trên đời này, mỗi người đều muốn tìm kiếm cho mình một nửa yêu thương, ta đã tìm thấy rồi, vì vậy ta ko muốn bỏ lỡ cơ hội yêu thương và mang lại hạnh phúc cho người ấy...
Hắn bỏ tay ra, đừng dậy, vẫn nhìn nàng, giọng nói thật dịu: "Mong muốn của ta...khiến những nụ cười rạng rỡ nở trên môi nàng, thay thế cho những giọt nước mắt rôi xuống vì bị tổn thương...mà cho dù nếu đó là nước mắt...thì chúng nhất định phải là những giọt lệ của hạnh phúc và vui sướng!"
Hắn khom lưng thành một cái chào, rồi quay người đi, sau lưng vang lên tiếng "Được"
Hắn quay đầu lại, nữ tử ngồi đấy nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười. Hắn đứng thẳng người, nhìn vào hình ảnh trước mắt, cuối cùng kiên định một lời: "Ta sẽ trở lại để thực hiện lời hứa hôm nay!"
Ánh sáng nhẹ quét qua, ánh lên một màu xanh biếc.
Hôm sau đoàn sứ thần Thiên Lang Quốc từ biệt lên đường trở về.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau 3 ngày yên lặng, đoàn sứ thần đã trở về, bỗng nhiên lại có mật báo, Thái Tử Thiên Lang Quốc đã có mặt tại Dục Hỏa Quốc trong chuyến du ngoạn và muốn ghé thăm Hoàng Cung.
Cổ Nghịch Hàn cảm thấy ko thoải mái, bền phân phó cho Mai giải quyết việc này đi kèm với ý ko tiếp đón của mình.
Nhưng cuối ngày, đã nghe Thiên Tứ báo lại rằng, quốc sư đã sắp xếp một biệt viện cho Thái Tử và chuẩn bị tổ chức tiệc mừng sự ghé thăm của Thiên Lang Quốc, hắn cảm thấy đau nhức thái dương phất tay cho lui. Nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười và đôi mắt hoa đào yêu mị, lại thấy hết cách, Mai lúc nào cũng thần thần bí bí như thế, nhưng lại là người hắn hết sức tin tưởng, tin tưởng là người đó sẽ ko bao giờ phản bội mình và Mai luôn làm đúng vai trò và trách nhiệm của hắn.
Là do sự xuất hiện của Thái tử Thiên lang Quốc, Hoàng Cung lại trở nên nhộn nhịp.
Thế là, các lệnh quản chế cũng được bãi bỏ để dốc sức cho buổi đại tiệc sắp diễn ra.
Các cung nữ và nô tài xôn xao bàn tán về tướng mạo của vị Thái tử kia.
Ngày đại lễ đã gần kề...!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lưu Ly Các
- Đại tiệc sao, Nghịch Hàn ko nói với ta điều đó!
Diệm Cơ cắn môi dưới, thắc mắc. Dạo gần đây, dù vẫn ở bên cạnh nàng, thăm nom nàng, chăm sóc nàng nhưng hắn càng ngày càng ít nói hơn.
Sau ngày đó, nàng hiểu là ko nên đả động đến chuyện ấy nữa, điều quan trọng là kéo sự chú ý của hắn về phía mính.
Nhưng làm thế nào để hắn rời bỏ và quên đi người đó?
Phải, tốt nhất là để cho hắn tự rời bỏ và quên đi người đó, phải cho hắn thấy, người đó ko xứng đáng được hắn quan tâm.
Bạch Viên
- Gỡ bỏ lệnh quản chế à?
- Vâng thưa nương nương! Hoa Nhi tíu tít khoe tin vui.
Vũ Đồng kế bên vỗ tay, như vậy Trúc cũng ổn hơn mà bản thân mình cũng ko cảm thấy áy náy nữa.
- Vậy là nương nương vui vẻ rồi, dịp này là hiếm hoi để ca hai có thể gặp nhau và hỏi thăm tình hình của đối phương. Hoa Nhi sẽ giúp nương nương...
Vũ Đồng khó xử, xua tay: "Ơ...thôi ko cần đâu, như v ậy là được rồi, biết hắn ổn là yên tâm rồi!"
Hoa Nhi vẫn đứng bên khoa tay múa chân: "Cứ tin tưởng vào Hoa Nhi"
Trăng đã nhô lên cao khỏi đỉnh đầu
Bóng tối đã bao phủ mọi thứ, đưa người ta vào thế giới mộng mị của những giấc mơ...
Thế nhưng vẫn có những con người tỉnh táo đang vạch ra những kế hoạch phục vụ cho mình.
- Thưa chủ nhân, cái này...!
- Cứ làm theo lời ta nói đi, mọi chuyện cần phải được giải quyết và làm sáng tỏ, cứ mù mờ như vậy, ta ko thích!
" Vâng" giọng nữ tử vang lên, trong đêm, một cánh quạt bật ra, phe phẩy, che đi đôi mắt hoa đào, hắn cười yêu mị, nhìn trăng thì thầm: "nếu n gươi đã muốn gây ra sóng gió, ta cũng ko ngại gíup ngươi một tay Diệm Cơ, bản thân ta cũng muốn xem mọi chuyện cuối cùng sẽ đi đến đâu, Diệm Cơ, muốn một người rời bỏ kỳ thật ko khó, nhưng ngươi đã quên mất một điều rằng, người đó kỳ thật có thật tâm muốn bỏ hay ko?"
Tiếng nam tử vang trong đêm: "Trở về đi, và nhìn xem kết cục cuối cùng của nó là như thế nào, ta có chút chờ mong đến ngày đại tiệc đấy!"
Trăng cuối cùng cũng treo lên cao, yên tĩnh nằm yên lặng, như thờ ơ với hết thảy mọi sự.