Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 95: Phiền Phức




Chương 95: Phiền Phức

Ngồi trong quán rượu này hơn nửa canh giờ Khải Lâm nghe được rất nhiều thông tin liên quan đến nữ tử được mọi người xưng Độc Nữ này.

Theo những người này nói thì danh xưng này đã xuất hiện hơn mười năm nay, nghe nói nữ tử này có nhan sắc khiến người ta chỉ nhìn một lần là say đắm, nàng thích mặc bạch y, mặc dù bề ngoài nàng tỏ ra khá yếu đuối nhưng lại mang một thân độc công đáng sợ, vốn dĩ danh tiếng của nàng nổi lên mạnh mẽ nơi đây chính là vào sự kiện vào mười năm trước.

Vào năm đó có một vị tiền bối đạt đến linh thể trung kì sau một lần gặp mặt đã đem lòng say mê nhan sắc của nàng vì vậy đã rất nhiều lần tới An Nam thành bái phỏng tuy nhiên lần nào đến cũng bị nàng từ chối. Mặc dù bị từ chối nhiều lần nhưng người này vẫn không từ bỏ cuối cùng lại càng chìm đắm vào chuyện này, cho tới một ngày hắn bí mật xâm nhập vào An Nam thành sau đó chuyện hắn làm thật sự rất đáng xấu hổ.

Người này dùng một bí pháp kì lạ xâm nhập vào phòng của Độc Nữ này sau đó nhìn trộm nàng tắm sau đó còn dùng dục hương với ý muốn trực tiếp chiếm đoạt lấy nữ tử này làm của riêng nhưng mọi chuyện cuối cùng lại không như hắn mong muốn.

Người đàn ông kia không thể ngờ được nữ tử hắn say mê lại có tạo nghệ cực cao trên phương diện hương liệu, việc này lập tức bị nàng phát hiện sau đó nữ tử này không chút do dự mà đuổi g·iết tên kia, tuy nhiên người kia cũng không phải kẻ tầm thường vì thế trốn ra ngoài được nhưng Độc Nữ sao có thể để yên chuyện này.

Nàng liên tiếp t·ruy s·át hơn một tháng trời cũng vì vậy mà mọi chuyện xấu tên kia làm mới bị lộ ra ngoài.

"Vị huynh đài kia ngươi có thể kể tiếp được không, kết quả cuối cùng là như thế nào?"

Bỗng nhiên một giọng nói của một thiếu niên như mất kiên nhẫn vì người kia dừng lại quá lâu liền vang lên.

Người kể chuyện cũng là một vị thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi tuy nhiên người này đã đạt đến Luyện thể tầng thứ sáu cũng có thể coi là có thiên phú nghe vậy thì cười lớn sau đó lại tiếp tục kể.

"Haha, đã để mọi người chờ lâu. Ta năm đó cũng mới có mười bốn tuổi nhưng tình cảnh đó ta vẫn còn nhớ rất rõ, trên một đỉnh núi ngoài An Nam thành nơi đó lên Vạn Cư chính là nơi ta sống, đó cũng chính là nơi mà Độc Nữ cùng người kia quyết chiến một trận. Vì mang sát khí trong người nên Độc Nữ trực tiếp ra tay, những người nơi đó tưởng rằng sẽ có thể nhìn thấy một trận chiến đỉnh cao nhưng lại không được mà tất cả những người ngày đó đều kh·iếp sợ. Độc nữ ngay lần đầu tiên ra tay đã sử dụng đến tuyệt chiêu, đó là bùng phát một loại c·hất đ·ộc màu xang vàng dung nhập vào trong linh khí sau đó phát tán ra bao phủ lấy người kia, mặc dù người kia đã sử dụng rất nhiều con bài tuy nhiên c·hất đ·ộc đó quá đáng sợ chỉ ngay khi bao phủ lấy thân thể người kia thì người kia đã lập tức hình thần câu diệt mặc dù đã hết sức chống cự."

Câu nói này vừa vang lên lập tức khiến bốn phía hít vào một ngụm khí lạnh.

"Không hổ là độc nữ lại có thể khiến một vị tồn tại cấp bậc linh thể không có sức kháng cự mà lập tức thì bị tiêu diệt, cường đại và tàn nhẫn như vậy hẳn là rất ít có nam nhân nào dám tới gần cả đời chỉ sợ là phải đối đầu với cô độc"

Lời của một lão già ngồi trong một góc nhỏ, tay cầm một bình rượu, quần áo trên người nhếch nhách bỗng vang lên, sau đó người này đứng dậy bước chân nhanh chóng đi tới một cái bàn cạch cửa sổ, đó đúng là nơi Khải Lâm đang ngồi im lặng nghe mọi chuyện sau đó ngồi ngay đối diện Khải Lâm, nhìn thấy Khải Lâm lão già này chỉ mỉm cười gật đầu với hắn một cái sau đó lại quay sang người đang kể chuyện.



Khải Lâm nhìn thấy lão già thì nhíu mày, hắn phát hiện người này đang dùng một loại thuật pháp gì đó trên người, bên ngoài người này vừa là một thuật sĩ bát chuyển cùng với luyện thể tầng bảy nhưng Khải Lâm biết người này rất nguy hiểm, đây thuần túy là một loại cảm giác sinh ra trong linh hồn hắn khi nhìn thấy lão già này, tuy nhiên hắn cũng không có hành động gì mà gật đầu đáp lễ lại.

Thanh niên kia nghe lão già này nói như vậy thì lập tức phản bác lại.

"Lão nhân gia người nói vậy thì lại không đúng rồi"

Lão già kia nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rất nhanh đảo qua Khải Lâm một cái sau đó liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ồ, không biết lão già ta đã sai ở đâu, xin được chỉ giáo?"

Hành động của lão già mặc dù rất kín đáo nhưng Khải Lâm lại rất mẫn cảm với những thứ xung quanh vì vậy hắn trực tiếp phát hiện, cả người bỗng chốc căng thẳng ra, tinh thần lập tức tập chung cao độ, mọi sự chuẩn bị đã được hắn hoàn thành cho tình huống xấu nhất.

Những người xung quanh thì lại không để ý tới hai người này mà bắt đầu nói chuyện tiếp.

"Chuyện này chỉ vừa mới diễn ra hơn một năm trước, tất cả cũng do Độc Nữ mà ra"

Nói tới đây người kia lại dừng lại sắp xếp từ ngữ trong đầu sau đó mới bắt đầu nói tiếp.

"Chuyện này ta cũng chỉ nghe kể lại từ một số bằng hữu nơi đây. Nghe nói Độc Nữ này đang sống ở Lạc Phủ ở phân thành phía bắc tuy nhiên bốn thành còn lại là Đinh, Lý, Trần, Lê có bốn thiên kiêu cũng đều đem lòng ái mộ nàng, sau khi biết nàng chỉ là khách của Lạc phủ thì không ngừng lôi kéo nhưng bất thành, mà trong Lạc Phủ cũng có một thiên kiêu không kém tên là Lạc Nguyên gì đó, vị này không đến ba mươi tuổi đã đạt tới Linh thể, thiên phú ngút trời nghe nói còn có thiên phú không nhỏ trong lĩnh vực Ma Pháp vì vậy lập tức bị bốn người kia chú ý tới"

Nói tới đây thanh niên kia lại dừng lại sau đó cầm một bầu rượu uống một ngụm thật to sau đó mới nói tiếp.

"Chuyện chính là như vậy, bốn thiên kiêu của bốn thành còn lại cho rằng chính vị thiên kiêu tên Lạc Nguyên kia nên lôi kéo Độc Nữ mới bất thành vì vậy liền đi tới khiêu chiến với lí do " Kẻ yếu không xứng đáng có được mỹ nhân" vị thiên kiêu của Lạc phủ nghe vậy thì lập tức đồng ý, mặc dù mới bước vào linh thể không lâu nhưng được phụ trợ bằng thực lực ma pháp vượt xa những người kia vì vậy đã trực tiếp đánh bại cả bốn người, bốn người thua trận liền ủ rũ mà rời đi nhưng trước khi rời đi vị Lạc Nguyên kia đã trực tiếp nói một câu khiến tất cả những người có mặt nơi đó rung động.

Vị thanh niên kia đang nói thì bỗng chốc im lặng khiến một số người xung quanh cũng nhíu mày, sau khi quan sát một lúc xung quanh không thấy có gì bất thường thì người này mới dọc dạng nói ra, phong thái giống như hắn chính là người tên Lạc Nguyên kia.



"Ta không phải là tình lữ của nàng, hơn nữa nàng đã có tình lữ, tình lữ của nàng rất mạnh, chính là người mạnh nhất mà ta đã từng gặp, các ngươi không thể đánh bại ta thì càng không có tư cách để khiêu chiến hắn. Hắn có ơn với chúng ta mà ta cũng rất coi trọng hắn, chuyện mười năm trước đây hẳn các ngươi vẫn nhớ rõ tên kia bị nàng t·ruy s·át một tháng nhưng nếu trước mặt hắn thì kẻ kia ngay cả tư cách chạy chốn cũng không có. Nếu như tới bây giờ hắn vẫn còn sống chỉ sợ là thiên kiêu có thể so sánh với thiên kiêu trong thánh địa, đừng nói là ta hoặc các ngươi mà thậm chí là cả cha ta lẫn bốn vị thành chủ nếu đánh tay đôi với hắn thì chưa chắc đã có thể giành chiến thắng trước mặt hắn, nhớ kĩ hắn tên Khải Lâm, nếu hắn còn sống thì các ngươi nhất định có thể gặp hắn"

Lời nói này vang lên khiến Khải Lâm đang ngồi cạnh cửa sổ khuôn mặt lập tức cổ quái, khóe miệng giật giật, tên Lạc Nguyên kia hình như đánh giá hắn quá cao, cao đến mức hắn cũng không dám nghĩ tới hơn nữa hắn và nàng cũng không phải là quan hệ tình lữ như tên kia nói, không chỉ Khải Lâm mà nơi đây bỗng nhiên xôn xao, một tiếng nói vang lên khiến tiếng ồn giảm đi đôi chút.

"Khải Lâm sao, cái tên đúng là rất lạ, mà có thể trở thành tình lữ khiến độc nữ khó quên thì thực lực đó cũng rất đáng tin cậy, mà đúng rồi cho đến bây giờ ta cũng không biết được danh xưng của độc nữ?"

Người nói lúc này là một lão bà cầm quải trượng tu vi đạt đến Ma Pháp Sư trung cấp, dưới ánh mắt của Khải Lâm thì người này cũng là một lão bà có tạo nghệ trên phương diện độc tố và hương liệu hẳn là khi nghe tới danh xưng của người tài giỏi thì hiếu kì, đây mới chân chính là người bước trên con đường tu hành, leo qua núi này thì biết nhìn sang núi khác cao hơn mà chinh phục.

Thiếu niên kia thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khổ, sau đó ôm quyền cúi người.

"Tiền bối, về danh xưng của Độc Nữ thì chỉ có những cao tầng của An Nam thành mới biết, họ không truyền ra ngoài thì đám người bình thường như chúng ta căn bản không thể biết được, tuy nhiên ta lại có được một bức họa của Độc Nữ"

Vừa nói người này vừa lấy ra một bức tranh, ánh mắt Khải Lâm lập tức đảo qua.

Trên bức tranh vẽ một bạch y nữ tử, mái tóc đen dài thả xuống sau lưng, nữ tử này dung nhan mĩ miều, khuôn mặt mười phân vẹn mười, thứ phải chú ý nhất trên khuôn mặt đó là một vẻ lạnh lùng nhưng quen thuộc cùng một vẻ thành thục hấp dẫn của nữ nhân, từ đó lại tạo ra ý vị đặc biệt một khi đã nhìn thấy sẽ khó lòng mà quên được, đắm chìm vào dung nhan trong đó rất nhiều kí ức trong đầu Khải Lâm lại hiện ra đây đúng là Vương Thi Thi, nhưng ngay lập tức hắn giật mình khi lão già bên cạnh hắn lên tiếng.

"Đúng là rất xinh đẹp nhưng quá băng lãnh, tên của nàng nếu các ngươi muốn biết thì cũng không khó, mọi người chỉ là ngưỡng mộ tình lữ của cậu thì cậu cũng không nên quá keo kiệt đúng không Khải Lâm huynh đệ?"

Lời nói của lão già này vang lên khiến ánh mắt của mọi người lập tức đảo qua, sau đó đều chằm chằm tập chung vào Khải Lâm.

Hai mắt Khải Lâm nhíu lại, hàn quang nổi lên.

"Ngươi là ai, có ý đồ gì?"

Giọng nói băng lãnh của hắn khiến lão già run lên, sau đó lão già này vội co giò bỏ chạy, Khải Lâm thấy vậy thì không đuổi theo vì hắn có thể cảm nhận được người này có tu vi rất cao vượt rất xa hắn, cho dù có đuổi kịp thì căn bản cũng không thể làm gì thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.



Tuy nhiên một giọng nói lại vang vọng truyền lại.



"Chính mắt ta nhìn thấy người này dùng thân thể tầng chín luyện thể đ·ánh c·hết một linh thể trung kì, sau đó sử dụng linh sơ kì đối quyền trực tiếp với một bán thần thể mà không cam bái hạ phong sau đó trốn thoát."

Lời nói này vừa vang lên thì tất cả những người trong này đều hít một ngụm khí lạnh, mặc dù có hoài nghi nhưng lại không ai dám hỏi, tất cả mọi người kể cả lão bà kia lập tức đứng dậy hành lễ một cái, dù không rõ liệu có phải lão già kia nói điêu hay không thì thân phận của hắn cũng phần nào được chứng thực qua ánh mắt khi nhìn về bức tranh kia. Đây chính là sự tôn trọng đối với cường giả.

"Tiền bối, đây vốn dĩ là thứ mà vãn bối có được, không hề có ý xúc phạm xin ngài không trách tội!"

Thanh niên kia cung kính đưa bức tranh cho Khải Lâm, nhưng Khải Lâm lại hành động ngoài dự liệu của mọi người.

Hắn không lấy bức tranh mà trực tiếp quay người rời đi, trong chốc lát đã biến mất không tăm tích, để lại những người này trong quán rượu đều đang vô cùng rung động.

"Đây thật sự là Khải Lâm kia sao? Đúng thật là rất trẻ nếu đúng như những lời bàn tán bên ngoài thì người này đúng là thiên phú trác tuyệt, không biết những thiên kiêu của Thánh Địa trong lời đồn của Lạc Việt Đại Lục khi so sánh với người này sẽ ra sao?"

Lão bà tự lẩm bẩm trong chốc lát phía bên cạnh người này lại xuất hiện thêm một bé gái, tuy nhiên lúc này lại không ai để ý tới sự việc quỷ dị này.

Lại nói về Khải Lâm sau khi rời khỏi quán rượu hắn trực tiếp phi thẳng ra khỏi An Nam thành, sau đó tìm một vùng núi hẻo lánh đào một hang động sau đó tiến vào, trong lúc này linh thức hắn vẫn liên tục tản ra nhưng lại không phát hiện tới người kia.

Mất hơn nửa ngày chờ đợi Khải Lâm, khi không có gì bất thường hắn mới yên tâm đả tọa, hắn không cho rằng nếu một người cường đại hơn hắn rất nhiều nếu muốn g·iết hắn lại phải sử dụng cách mượn đao g·iết người này.

Hơn nữa những việc hắn làm trong lời nói của lão già kia căn bản đều không phải là thật, mục đích của người này có thể nhìn thấy rõ đó là nâng cao uy danh của hắn đồng thời cũng tạo ra sự nghi ngờ và phỏng đoán.

"Từ sự nghi ngờ và phỏng đoán thì sự việc tiếp theo chính là truy tìm ta, sau đó là chính là tạo phiền phức cho ta, đây giống như một bài kiểm tra, hơn nữa một đạo suy diễn trên người ta cũng từ Lạc Việt này mà ra, các người ruốt cuộc muốn thứ gì từ ta?"

Những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Khải Lâm khiến hắn cảm giác được một sự lo sợ, những suy diễn này đã đi theo hắn từ lúc hắn bắt đầu đặt chân tới thế giới này, những chuyện này khiến hắn luôn phải cẩn thận trong mọi chuyện, nhưng dường như những chuyện này đều đã nằm hết trong tính toán của đối phương.

Thở dài một hơi Khải Lâm cố gắng áp chế mọi chuyện xuống, hắn biết bây giờ hắn vẫn chưa thể biết được bất kì điều gì, việc quan trọng lúc này chính là nâng cao một phần thực lực bản thân ở nơi hắn chưa có quen thuộc nào, tu vi thì rất khó nâng cao trong một thời gian ngắn vì vậy ngoại vật là thứ tối ưu nhất.

Lôi ra hai Bán Nguyệt Dao, đây chính là Hoàng cấp pháp bảo thứ duy nhất hắn có thể nâng cao sức chiến đấu bằng phương pháp Luyện Khí.