Chương 96: Tế Hồn Giáo Chủ
Khải Lâm đắm chìm trong việc Luyện Khí tuy nhiên cứ trong một khoảng thời gian hắn lại tạm dừng chuyện này sau đó để quan sát những thay đổi bên ngoài hang động tránh những việc không đáng tiếc xảy ra.
Việc Luyện Khí diễn ra khá là thuận lợi trong ba cấp luyện khí đầu, do có kinh nghiệm từ những lần trước tuy nhiên bắt đầu từ lần thứ tư thì xác xuất thất bại lại khá là cao.
Lúc này Bán Nguyệt Dao đã có được ba đạo hoa văn đang vờn quanh đây chính là luyện khí đến cấp ba, dựa theo tính toán thì Bán Nguyệt Dao có thể luyện khí tối đa là bảy lần, đạt đến cực hạn của Vũ Khí cấp bậc Sử Thi, nhưng để luyện khí đến cấp bậc này thì không phải là đơn giản.
Mỗi đạo hoa văn càng về sau thì cấp việc áp xúc nó vào trong v·ũ k·hí lại càng khó khăn nhưng để có thể áp xúc nó thì trước tiên phải bước qua gia đoạn gian nan nhất đó là quá trình tạo hoa văn phù hợp với v·ũ k·hí.
Lúc này Khải Lâm đang trong quá trình luyện khí lần thứ tư, theo cấp bậc thì hắn cần ngưng tụ tám đạo linh khí để áp xúc thành hoa văn thứ tư, tiếp đó là lần thứ năm thứ sáu và thứ bảy với lần lượt là mười sáu, ba mươi hai và sáu mươi tư đạo linh khí cần áp súc, tất cả đều phải dựa vào sự tỉ mỉ và quan sát thật kĩ lưỡng vì nếu thất bại phẩm chất v·ũ k·hí và đạo hoa văn trước đó vì không thể dung hợp khiến cho nó bị tan vỡ, muốn luyện khí một lần nữa thì thật sự tốn không ít công sức hơn nữa phẩm chất sẽ không được hoàn mĩ như ban đầu.
Thời gian buồn tẻ chỉ luyện khí của Khải Lâm rất dài vì cao độ tập chung nên từ lần thứ tư Khải Lâm chỉ có thể để lại một tia tâm thần bên ngoài để đề phòng sau đó luôn đắm chìm vào việc luyện khí.
Tại An Nam thành, trong suốt một tháng này sự việc xảy ra ở quán rượu trong thành phía Bắc của An Nam thành đã được truyền ra, nhưng nhận lại rất nhiều ý kiến trái chiều.
Có người ban đầu còn tin là thật sự có một vị thiên kiêu mạnh mẽ như Khải Lâm, nhưng từ ngày lão già kia nói ra mấy câu kia thì một số người trong đó bắt đầu sinh ra nghi ngờ, một số người khác có thực lực sau khi nghe thấy truyện này thì lòng mang hoài bão muốn tìm người tên Khải Lâm này để phân rõ thị phi.
Tại Lạc Phủ, trong một đình viện suốt hơn một năm nay gần như không có người bước vào thì bỗng nhiên hôm nay có chấn động linh khí xuất hiện, cánh cửa đình viện trong thoáng chốc mở ra, một nữ tử áo trắng, làn sa trắng mịn mái tóc dài đen láy thả xuống ngang eo, nhan sắc của nữ tử này có thể nói ngắn ngọn chính là "Hoa nhường Nguyệt thẹn" để hình dung bước ra.
Nữ tử này chình là Vương Thi Thi, nàng đang trong tu luyện thì bỗng nhận được truyền âm từ Lạc Nguyên nói rằng trong thành vào một tháng trước từng xuất hiện một người được nghi ngờ là Khải Lâm tuy nhiên trong suốt thời gian này lại biến mất không rõ tung tích.
Mặc dù thời gian đã qua được hơn mười một năm tuy nhiên đối với Vương Thi Thi cái tên này rất đặc biêt, hai người mặc dù không có quan hệ nam nữ chính thống chỉ là hai con người vô tình quen biết trên Mãng Hoang địa vực sau đó cùng đồng hành trên một đoạn đường dài và nguy hiểm từ đó hai người mới dần coi nhau là bạn đồng hành, trong suốt thời gian này nàng cũng biết được Khải Lâm trước đây khi đưa cho nàng công pháp luyện thể thì cũng đã có sự thay đổi nhưng nàng không trách hắn dù sao việc này đối với một người xa lạ không hiểu rõ tâm tính nhau là chuyện bình thường hơn nữa trong công pháp cũng không có sự thay đổi hoàn toàn làm người tu luyện phải gặp nguy hiểm.
Mười một năm nay từ ngày hắn biến mất nàng luôn cảm nhận được một sự cô độc, mỗi lần nàng nhớ tới vẻ lạnh lùng của đối phương khi lần đầu gặp mặt và những hiểu lầm không đáng có đều khiến nàng cảm thấy có chút mất mát, nàng đã không có ai để tin tưởng khi Khải Lâm biến mất trong suốt thời gian này chính vì vậy nàng dần dần cũng trở nên ít tiếp xúc với người ngoài mặc dù bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng nàng vẫn cảm thấy có một sự trống vắng trong tim khiến nàng phải dùng vẻ bề ngoài để che dấu đi nội tâm của mình.
Lạc Việt bộ lạc trong suốt thời gian nàng ở đây đều đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng biết những người này có ý đồ riêng, nhất là những chuyện họ tìm hiểu chính là về thế giới bên ngoài, sống ở đây một thời gian nàng cũng biết được rằng thực lực mà Lạc Việt có được là kinh khủng và đáng sợ như thế nào, mặc dù nàng hiện tại đã bước vào linh thể ma pháp cũng đạt được Ma Pháp Sư sơ cấp nhưng sự kiêng kị với thế lực này lại càng sâu, nếu những người này có thể ra ngoài thì việc xâm chiếm toàn bộ Tam Thiên Châu sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
Vương Thi Thi vừa bước ra ngoài thì trên bầu trời đã xuất hiện một đạo ánh sáng, ngay sau đó một nam tử mặt mũi khôi ngô mặc sam y mái tóc buộc dài thả sau lưng bỗng nhiên xuất hiện, người này chính là Lạc Nguyên.
Vừa xuất hiện ánh mắt Lạc Nguyên đã lướt qua xung quanh một lượt khi hình ảnh Vương Thi Thi rơi vào trong mắt thì hắn không khỏi thở dài trong lòng.
Hơn mười một năm nay từ lúc Vương Thi Thi về Lạc Phủ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng có bộ dáng vội vàng như vậy, một sự chua sót trong lòng bỗng chốc nổi lên nhưng bị Lạc Nguyên vội vàng áp chế sau đó vội hạ xuống.
Lạc Nguyên lấy ra một cái ngọc bội trong đó có ghi chép về những sự việc này sau đó đưa cho Vương Thi Thi, tuy nhiên tất cả hình ảnh trong đó khi Vương Thi Thi nhìn vào đề bị mờ đi khiến nàng không thể phát hiện ra ai là ai, giống như có một lực lượng nào đó đang cản trở tất cả những chuyện này.
Sau một lúc suy sét thì Vương Thi Thi bỗng nhiên hướng đôi mắt đẹp về phía Lạc Nguyên.
"Mười một năm nay cảm ơn huynh và cả Lạc Phủ đã chứa chấp một nữ tử như ta, Vương Thi Thi ta rất cảm kích, ân tình này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp"
Lạc Nguyên nghe vậy thì lập tức hiểu ý.
"Muội muốn ra ngoài tìm hắn". Lời nói của Lạc Nguyên có chút gấp rút nhìn về phía Vương Thi Thi.
Vương Thi Thi thấy vậy thì chỉ mỉm cười một cái, nàng thật sự rất đẹp vị vậy khi cười nụ cười này khiến Lạc Nguyên bị thất thần trong chốc lát nhưng rất nhanh hắn vội tỉnh táo lại.
Dù không có câu trả lời nhưng Lạc Nguyên vẫn tiếp tục mở miệng.
"Hơn tám tháng nữa thánh địa sẽ mở cửa cho những người tới đây tiến vào, nếu như đó đúng là Khải huynh thì hắn nhất định sẽ tới đó, muội không cần phải quá sốt ruột"
Vương Thi Thi nghe vậy thì nàng mới có chút suy tư, sau khi cảm thấy lời Lạc Nguyên nói có lý thì nàng mới gật đầu sau đó nàng lại quay về phòng đóng kín cửa, một mình trong đó suy tư.
Lạc Nguyên thấy vậy chỉ có thể thở dài, hắn mặc dù giữ Vương Thi Thi ở lại một phần là vì bản thân nhưng một phần cũng chính là vì gia tộc hắn cùng với thánh chỉ đến từ Thánh địa, đối với những người từ bên ngoài tới họ đều phải giữ mối quan hệ tốt đẹp, thứ họ muốn chính là nhưng thông tin của thế giới bên ngoài, còn mục đích thì những người như Lạc Nguyên hay cả cha hắn cũng đều không thể biết được.
Thở dài một hơi, Lạc Nguyên chỉ có thể ủ rũ quay người rời đi, hắn cũng không phải một người quá cố chấp trong việc tình cảm đó không phải là tâm tính mà một người tu luyện nên có.
Trong Bắc thành chuyện tìm Khải Lâm vẫn diễn ra trong một số bộ phận người có thực lực cao nhưng lại không có kết quả gì vì vậy sau một thời gian thì chuyện này cũng dần lắng xuống, mặc dù vẫn có một số người cố chấp tuy nhiên lại không tạo ra sóng gió gì.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới thế mà đã hơn bảy tháng trôi qua, thời gian đến thánh địa của Lạc Việt mở ra cũng chỉ còn chưa tới một tháng nữa.
Lúc này trong một hang động của một ngọn núi ngoài thành bắc Khải Lâm đang ngồi đả tọa bỗng nhiên mở bừng hai mắt.
Trong suốt bảy tháng này Khải Lâm chỉ dành hơn hai tháng cho việc luyện khí, sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy chính là vì lần thứ sáu luyện khí của hắn có chút gian nan khi phải điều khiển và dung luyện ba mươi hai đạo linh khí tiến hành quá trình luyện khí sáu lần cho Bán Nguyệt Dao, lần này vì ma pháp của hắn còn có chút không đáp ứng được dẫn đến tiêu tốn hơn một tháng thời gian mới gian nan mà hoàn thành được, còn năm tháng tiếp theo Khải Lâm bắt đầu xem xét lại những công pháp và pháp thuật bản thân từ đó luyện đó đến một trình độ thành thục cao hơn.
Đặc biệt nhất chính là Khải Lâm lúc này dựa vào tăng phúc của Quyền Trượng Linh Hồn cùng với sự tu luyện liên tục trong thời gian dài, hiện tại hắn đã có thể điều khiển tới ba mươi trận kỳ, khả năng trận pháp tiệm cận với Ma trận sư cấp năm, với trình độ này hắn đã có thể tạo ra một số biến hóa gây sức ép và t·ấn c·ông linh thể sơ kì hoặc một số linh thể mới bước vào hậu kì, hay là một Ma Pháp Sư cao cấp hoặc những người gần bước vào đại thành.
Khai Sơn quyết cũng được Khải Lâm tu luyện tới một trình độ thành thục hơn rất nhiều so với lần đầu thi triển uy lực theo hắn dự tính là có thể đối kích với linh thể trung kì hoặc ma pháp sư đại thành.
Ngồi trong hang động trong một thời gian dài Khải Lâm cũng có thể ước tính được chưa đầy nửa năm nữa sẽ tới ngày tham gia điển tịch truyền thừa của Lạc Việt bộ lạc, còn về việc thánh địa mở cửa thì hắn căn bản không biết tới.
Thu xếp một chút Khải Lâm rời khỏi hang động đã ở trong hơn bảy tháng, ngay khi hang động mở ra Khải Lâm không khỏi cảm thán khi nhìn thấy đám cỏ xanh đã mọc xung quanh hang động, sau đó thân hình hắn bay lên cuối cùng hóa thành một đạo cầu vồng tiến thẳng về phía trước, một lần nữa trở về Bắc thành.
Sau khi xuất hiện hắn đã hòa vào dòng người đông đúc, tản bộ suốt hơn một ngày đường cuối cùng Khải Lâm cũng biết được tới vấn đề Thánh Địa mở cửa, sau khi hắn biết được thời gian còn chưa tới một tháng nữa thì giật mình, hơn nữa thời gian mở cửa chỉ có ba ngày sau đó phải chờ đến đại điển kết thúc thì cánh cửa mới mở ra một lần nữa để đưa những người khác ra ngoài.
Mọi chuyện có chút gấp rút so với suy tính của Khải Lâm, vốn hắn còn tưởng thời gian còn đủ để làm một số chuyện nhưng bây giờ e rằng là phải làm ngay lập tức.
Cuối cùng Khải Lâm chọn một quán trọ trong khá ít người sau đó thuê lấy một phòng trong vòng một tháng với hơn năm trăm ma thạch sau đó trực tiếp bế quan một lần nữa.
Lần này chính là dung hợp với phân thân của hắn, quá trình này không khó chỉ là tiêu tốn một chút tốn một chút thời gian.
Ngồi trên một cái dường nhỏ ánh mắt Khải Lâm nhìn về phía Hồng Sâm trước mắt sau đó hắn bắt đầu quá trình dung hợp, tuy nhiên lần này hắn không phải dung hợp như bình thường mà hắn muốn tạo ra một sự liên kết chặt chẽ giữa phân thân không chính thức này để trong một số trường hợp Khải Lâm hắn có thể tùy ý thay đổi bản thể để dễ hành động.
Quá trình này mất khoảng bảy thì hoàn tất, tuy nhiên Khải Lâm lại không dừng quá trình tu luyện, vì trong quá trình dung hợp hắn phát hiện Nghiệp Hỏa trong người Hồng Sâm dường như đang có dấu hiệu bị ngoại lực tác động vì vậy Khải Lâm liền dựa theo đó, mà vận dụng quyền trượng linh hồn dung nhập vào trong đó cuối cùng tìm được một tia liên kết.
Dựa theo tia liên kết đó Khải Lâm liền phân ra một tia tàn hồn đi theo, cuối cùng tàn hồn hắn xuất hiện tại một khu đại điện rộng lớn, kiến trúc xung quanh đều được làm từ đá, nơi đây ánh sáng rất thiếu thốn, ánh sáng suy nhất chỉ có những ngọn đèn phát ra le lói, nhưng thứ ánh sáng này lại có màu đỏ giống màu máu.
Bỗng nhiên một khí tức tanh tưởi đập vào mặt khiến Khải Lâm nhìn qua, phía trước hắn khoảng hai mươi bước chính là một đầm máu rộng khoảng nửa trượng trong đó có rất nhiều đầu lâu người và xương khô rải rác, nhìn vào đó Khải Lâm lập tức phát hiện có rất nhiều linh hồn ẩn chứa oán khí nồng đậm đang không ngừng gào thét khiến hắn kh·iếp sợ, nếu không phải là tàn hồn chỉ sợ khuôn mặt hắn lúc này đã trắng bệch ra.
"Haha... haha"
Đột nhiên một tiếng cười vang lên khiến Khải Lâm chú ý.
"Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy người đã có thể tìm tới đây, việc này khiến bản tọa có chút ngạc nhiên"
Giọng nói này rất quái dị, khiến Khải Lâm nghe mà nổi cả da gà, sau đó không ngừng khuếch tán vang vọng khắp nơi đây, dưới sự chú ý của Khải Lâm thì ờ phía trước cách hắn hơn hai mươi trượng, tại đó có một vùng kiến trúc nhô cao lên từ đó từng đạo khí đen quỷ dị hiện ra như hòa cùng tiếng cười đó.
Rất nhanh nơi đó hình thành một cái ghế hình thù như một bộ xương khô cao khoảng một trượng, sau đó một bóng đen dần dần lộ rõ ra.
Người này một bộ quần áo đen lỗ thủng khắp nơi, dường như chỉ là một bộ xương khô được bao bọc bởi đám khí đen, nhưng rất nhanh phần đầu biến mất đó một được một đám khí đen ngưng tụ sau đó hai con mắt đỏ tím xuất hiện.
Khải Lâm nhìn thấy tình cảnh này thì trong lòng nổi lên sự kh·iếp sợ, hắn không xa lạ gì với hai con mắt này, một lần ở Mãng Hoang địa vực, một lần là bị truy g·iết bởi bảy Ma Pháp Sư kia, trong đầu hắn lập tức hiện ra câu nói.
"Giáo chủ Tế Hồn giáo?