Chương 94: Lạc Việt Đại Lục
Một trận tàn sát đẫm máu lập tức hiện lên trong ánh mắt của những người trong thuyền, chỉ trong vài chục hơi thở hơn bốn mươi người của nhóm c·ướp biển đã bị Khải Lâm diệt sạch đồng thời toàn bộ những thứ quý giá trên thuyền cũng bị hắn ẵm sạch tuy nhiên không có bất kì một ai dị nghị về điều này.
"Đại nhân, ngài có thể nói ra tính danh để chúng vãn bối ghi nhớ ơn cứu mạng ngày hôm nay hay không?"
Người nói là một vị Pháp Sư, mặc dù mở lời nhưng người này cũng rất e dè vì không biết được liệu Khải Lâm sẽ khó chịu với câu hỏi của hắn.
"Khải Lâm"
Để lại tên sau đó Khải Lâm không chút do dự mà bước vào phòng sau đó đóng chặt cửa lại.
Những người khác khí nghe thấy hai từ "Khải Lâm" thì đã lập tức nhớ rõ và khắc sâu hai từ này, có lẽ suốt đời họ sẽ không thể quên được từng có một cường giả đã cứu sống họ cùng với sự quyết đoán và tàn nhẫn phá bỏ tư tượng Ma Pháp Sư mạnh mẽ trong suy nghĩ của họ.
Tất cả những người nơi đây đều cung kính hướng về phía phòng của Khải Lâm vái một cái sau đó mới rời đi, đồng thời những người của thuyền gia thì lập tức sửa chữa lại những thứ hư hao trên thuyền đồng thời thứ Khải Lâm để lại cho họ chính là hai cái xác thuyền khổng lồ kia.
Lại nói về Khải Lâm.
Ngay khi bước vào phòng thì hắn lập tức ngồi đả tọa, mọi việc ban nãy nhìn như dễ dàng nhưng thực chất không phải vậy, để g·iết được hai tên kia Khải Lâm đã vận dụng đến hơn tám phần lực lượng của bản thân, điều này khiến hắn suy yếu mà theo bản đồ thì khoảng cách tới đất liền còn hơn mười ngày nữa vì vậy hắn cần khôi phục lại tiêu hao giúp bản thân đạt trạng thái tốt nhất vì rất có thể sẽ còn gặp những t·ên c·ướp biển như thế này nữa.
Quá trình hồi phục chỉ diễn ra trong một đêm, đến ngày hôm sau Khải Lâm lại trở về với tác phong thường ngày của hắn, chỉ là sáng ngày hôm nay hắn phải kiểm tra thêm một ít chiến lợi phẩm đã thu được.
Từ trong bốn mươi hai nhẫn trữ vật Khải Lâm thu được một vài quyền pháp quyết tu luyện pháp thuật nhưng những thứ này lại không có thứ nào phù hợp với hắn, đồng thời thứ khiến hắn giật mình chính là một đống ma thạch khổng lồ.
Dưới linh thức của hắn thì tổng cộng chỗ này phải có hơn mười vạn ma thạch sơ cấp, hơn bốn ngàn ma thạch trung cấp, đồng thời còn có một viên ma thạch óng ánh khi Khải Lâm kiểm tra thì nó ẩn chứa linh khí nồng đậm đến cực điểm, điều này khiến hai mắt hắn sáng lên.
Không khó để suy đoán ra đây chính là ma thạch thượng phẩm.
Sau cùng là một đống đồ của dùng của những người kia vì vậy Khải Lâm vung tay ra, một tia Nghiệp Hỏa từ phân thân hắn lập tức t·hiêu r·ụi đi toàn bộ.
Hành trình của hắn vẫn tiếp tục, tuy nhiên may mắn một điều là trong suốt thời gian này con thuyền vẫn di chuyển mà không gặp thêm bất kì bọn c·ướp biển nào đó.
Cho đến ngày thứ chín khi sắp cập bến thì Cư Tô trong lúc bế quan cũng đã có đột phá tuy nhiên mọi chuyện đã được Khải Lâm che đậy đi khiến cho những người khác không biết được.
Ngay khi người này đột phá xong Khải Lâm có đưa cho hắn thêm một quyển công pháp có liên quan đến kim thuộc tính cho hắn tu luyện, điều này càng khiến cho lão già này thêm phần cung kính đối với Khải Lâm. Đồng thời khi đột phá người này từ bộ dáng năm mươi tuổi lúc này đã trẻ đi cả chục tuổi cả người nhìn có vẻ có sức sống hơn trước đây rất nhiều.
"Người này cũng rất không tệ với ta, đi theo người này có nhiều chỗ tốt như vậy thì việc gì ta phải tìm cách rời khỏi đây nữa, ôm chân vị đại thần này hẳn sau này ta sẽ không thiếu chỗ tốt"
Đó chính là những suy nghĩ trong lòng Cư Tô tuy nhiên Khải Lâm lại không biết, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Một ngày sau cuối cùng đoàn thuyền cũng cập bến tại một bến cảng của Lạc Việt Đại lục, vừa bước xuống thuyền Khải Lâm không khỏi cảm thán về quang cảnh nơi đây.
Đây là một vùng đất núi non trùng trùng điệp điệp, từng khu rừng được bao phủ bởi màu xanh thiên nhiên, từng đàn chim di cư không ngừng bay lượn, nếu chỉ nhìn qua thì nơi đây không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, cảnh sắc nơi đây thật khiến con người khi đặt chân tới mà lập tức sinh tình quyến luyến không muốn rời xa.
Sau khi xuống thuyền Khải Lâm dựa vào sự chỉ dẫn của những người nơi đây mà biết được một chút phương vị sau đó mà dần dần tiến sâu vào.
Trong số những người đi tới đây thì đa phần là buôn bán trao đổi hàng hóa còn lại số ít chính là muốn một lần bước vào Lạc Việt đại lục để mở mang tầm mắt.
Trong một thị trấn nhỏ cách biển không xa là nơi tu tập giao thương và giao lưu văn hóa của rất nhiều dân tộc vì vậy nơi đây khá là nhộn nhịp và đông đúc.
Khải Lâm lúc này đang bước đi trên một con đường nhỏ sau đó hắn hướng vào cửa tiệm bán đồ.
Nhìn thấy Khải Lâm bước vào thì có một người trẻ tuổi khuôn mặt hớn hở ra chào đón, đây là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi ngay sau khi dẫn Khải Lâm vào trong thì không ngừng nhìn qua hắn mà đánh giá, điều này khiến Khải Lâm hắn không thích, rất may người lớn trong nhà đã nhìn thấy sau đó kéo thiếu niên này đi.
"Xin hỏi khách quan muốn tìm đồ vật gì từ chỗ chúng tôi"
Người hỏi là một người phụ nữ độ tuổi trung niên, khuôn mặt chữ điền nhìn rất hiền hậu, Khải Lâm thấy vậy thì khuôn mặt dịu đi rất nhiều.
"Vị đại tẩu này, ta muốn mua một tấm bản đồ ở vùng đại lục này, không biết có có hay không?"
Người phụ nữ kia nghe vậy thì khuôn mặt lập tức biến đổi sau đó vội kéo Khải Lâm vào phía bên trong phòng, sau đó đóng cửa lại.
Khải Lâm mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn không từ chối mà đi theo, sau khi gần như c·ách l·y với bên ngoài thì người phụ nữ này mới quay nhìn về phía Khải Lâm sau đó cúi người hành lễ.
"Thật không dám dấu khách quan, bản đồ đại lục của chỗ chúng ta rất là quý hiếm vì vậy giao dịch cũng cần phải bí mật nếu không nhất định sẽ tạo ra nhiều phiền phức cho người mua, khách quan chắc là người từ xa đến đây nên không biết việc này"
Khải Lâm nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu lộ ra khuôn mặt, đồng thời hắn cũng đánh giá rất cao phong cách làm việc như vậy, mặc dù là mất thời gian nhưng uy tín tạo cho khách hàng là không cần bàn cãi.
Nói xong người phụ nữ kia liền lấy ra hai tấm bản đồ một tấm là toàn cảnh còn một tấm là chi tiết của từng nơi rất đầy đủ và chi tiết.
"Đại nhân mời ngài xem qua, tổng cộnh hai vật này là hai ngàn ma thạch sơ cấp hoặc hai trăm ma thạch trung cấp"
Khải Lâm nghe vậy thì không có phản ứng gì sau đó linh thức hắn quét qua một lượt sau khi xác định không có gì bất ổn thì mời cầm lấy, sau đó lấy một túi tiền ra đặt lên bàn.
Người phụ nữ thấy vậy vội kiểm tra sau khi kiểm tra xong thì vội vàng giới thiệu thêm những sản phẩm khác tuy nhiên Khải Lâm không có hứng thú vì vậy lập tức rời đi.
Vì từng bị tập kích nên trong thời gian này Khải Lâm luôn đề cao cảnh giác đồng thời cũng không muốn lưu lại nơi đây quá lâu, tuy nhiên hành động của hắn cũng đã bị chú ý.
Dựa theo chỉ dẫn bản đồ Khải Lâm lập tức rời khỏi nơi phồn hoa này tiến vào trong một khu rừng, sau đó hắn lập tức biến mất.
Ngay khi hắn biến mất thì lập tức có ba thân ảnh hiện ra, cả ba người này đều là nam trông còn rất trẻ thậm chí một người trong đó mới chỉ khoảng mười lăm tuổi, cả ba người này đều không có ma pháp chảy trong người, hiển nhiên là thuần túy tu luyện Luyện Thể thuật.
Trên một ngọn cây xuất hiện thân ảnh Khải Lâm, tuy nhiên lúc này bên ngoài thân thể hắn có một vầng hào quang bao quanh cắt đứt toàn bộ khí tức với bên ngoài.
Ánh mắt Khải Lâm nhìn chằm chằm vào ba tên kia, hắn có thể dễ dàng nhận ra tu vi của ba người này đều nằm ở luyện thể tầng tám sức chiến đấu có thể ngang với Pháp Sư trung cấp đỉnh, ca ba người nếu cùng phối hợp có thể chiến đấu cùng Pháp Sư cao cấp đỉnh một trận.
"Tên kia đúng là giảo hoạt, chỉ mới xuất hiện ở đây mà đã biến mất rồi"
Giọng nói của thiếu niên trẻ tuổi nhất vang lên, ngay lập tức một thanh niên chen vào.
"Kim Quân ngươi thật sự chắc chắn là người kia chỉ có luyện thể tầng hai hơn nữa còn mua địa đồ chứ"
Giọng điệu người này có chút nghi ngờ hỏi.
Thiếu niên kia lập tức đắc ý đáp:
"Đúng vậy chính mắt ta nhìn thấy, tưởng rằng sẽ kiếm được một vố lớn ai ngờ"
"Mà làm chuyện này các ngươi nhất định phải giữ bí mật nếu không về nhà nhất định sẽ bị đ·ánh c·hết"
Thiếu niên tên Kim Quân kia vội vàng nhắc nhở.
Hai người khác nghe vậy thì gật đầu lia lịa.
"Chúng ta vốn cũng không g·iết người, chỉ là c·ướp c·ủa thôi cần gì phải sợ cha mẹ chúng ta biết chứ đây là luật giang hồ rồi"
Một người khác từ đầu chưa nói câu gì bỗng nhiên nói nhưng tiếng nói ngay lập tức im bặt.
Khải Lâm lúc này từ trên cây đi xuống nhưng cả khuôn mặt đã được hắn che dấu đi khiến ba người này căn bản không nhận biết hắn là ai.
"thế sao?"
Tiếng nói của Khải Lâm vang lên khiến ba người biến sắc sau đó thẳng cẳng mà chạy đi, tuy nhiên Khải Lâm xuất hiện chính là muốn dạy cho mấy tên này một bài học.
Chỉ trong vài cái hơi thở, từng tiếng hét thất thanh và đau đớn lập tức vang vọng khắp khu rừng này, chỉ tiếc là những âm thanh này lại không vang ra ngoài nên không ai biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến một canh giờ sau thì ba thiếu niên bước ra khỏi khu rừng với khuôn mặt bầm dập, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi sau đó nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.
Phía trên không trung cách đó không xa Khải Lâm hướng ánh mắt nhìn về phía ba đứa trẻ kia mỉm cười sau đó mới rời đi.
Dựa theo bản đồ chỉ dẫn thì Khải Lâm chú ý chính là một nơi tên là An Nam thành, đây chính là nơi mà nhóm người Lạc Hải trước đây từng nhắc tới, đồng thời ở đây cũng có người mà hắn muốn đi gặp đó chính là Vương Thi Thi.
"Không biết cô gái này có còn nhớ đến ta hay không, hay giờ đã sinh con đẻ cái rồi?"
Trong đầu Khải Lâm xoẹt qua suy nghĩ nhưng hắn cũng giật mình không biết tại sao lại nghĩ tới vấn đề này, nhưng những thứ này hắn cũng kiểm soát rất tốt vì vậy rất nhanh bị hắn đè xuống không nghĩ tới nữa.
Băng qua vùng rừng núi hơn hai ngày trước mắt Khải Lâm xuất hiện một tường thành, nhìn qua tường thành này phải cao hơn ba trượng đứng sừng sững giữa những dãy núi triền miên vô tận.
Phía dưới chính là một vùng đất khá rộng người qua lại đông đúc, đang ra ra vào vào trong thành, kiến trúc trong thành thì được xây dựng theo phong cách cổ đại, nhưng nhìn qua lại dễ dàng cảm nhận được sự xa hoa mỹ lệ.
Khải Lâm dừng lại cách đó không xa sau đó cũng hòa vào dòng người sau đó tiến vào, nơi đây cũng không có người gác thành như Khải Lâm đã từng nghĩ nhưng lại yên bình tới lạ thường, điều này khiến Khải Lâm không khỏi cảm thán và ngưỡng mộ, nơi đây hoàn toàn rất khác khi đem so sánh với những thứ ở Thiên Nguyên Đại Lục.
Đang bước đi trên đường Khải Lâm bỗng nghe thấy trong một quán rượu nhỏ có một số người dường như đang thảo luận rất sôi nổi vì vậy tiện thể hắn ghé vào xem đồng thời nghe ngóng chút tin tức.
Ngay khi bước vào tin tức đầu tiên hắn nghe được chính là liên quan tới một nữ tử, mà trong lời những người này nữ tử kia có danh xưng: "Độc Nữ"