Chương 9: Vùng Đất Lạ
Ngay khi không gian này bị toái liệt cả vùng trời đất này cũng nhanh chóng biến mất, chỉ sau vài hơi thở toàn bộ nơi đây hóa thành cát bụi.
Ở một vùng thảo nguyên rộng lớn, một đoàn người khoảng mười thành viên đang ngồi đả tọa, đám người này có ba nữ bảy nam, khuôn mặt từng người đều rất tái nhợt. Đặc biệt trong đó có một nữ tử hơi thở rất suy yếu, khuôn mặt trắng bệnh, hẳn là b·ị t·hương rất nặng.
"Thi Thi, muội cảm thấy như nào rồi?"
Một giọng nói nam tử có chút lo lắng vang lên, ánh mắt ẩn chứa vài phần áy náy nhìn về phía nữ tử.
"Ta không sao, sau khi sử dụng một ít dịch linh nghỉ ngơi không lâu nữa là có thể khôi phục"
Nữ tử nghe vậy liền trả lời, tuy nhiên giọng nói của nàng thật sự là rất yếu ớt, nói xong nàng còn cố gẩng đầu liếc qua mọi người một cái trên đôi môi tái nhợt cón cố gắng mỉm cười nhìn mọi người
"Mọi người không cần tự trách, không phải bây giờ chúng ta đều sống hết rồi sao?"
Nghe câu nói này, mọi người không khỏi trầm mặc, một thiếu nữ từ đằng sau đi tới phía nữ tử, khuôn mặt ươn ướt.
"Tiểu thư xin lỗi, nếu như không phải vì chúng ta, người đã không ra nông nỗi này"
Nữ tử này nghe vậy chỉ mỉm cười hẳn nhưng không nói.
Đám người này đúng là đám người của Vương gia từng tiến vào không gian thế giới, mấy ngày trước trong khi đang di chuyển thì họ gặp phải không gian phong bạo, may mắn trước khi đi vào họ được gia tộc ban cho một tấm bùa dịch chuyển vì vậy may mắn thoát khỏi c·ái c·hết trong thông đạo.
Tuy nhiên do sự trùng kích mạnh mẽ của không gian thông đạo khiến cho năng lượng của quá trình dịch chuyển bị tiêu hao. Để không phải bỏ lại bất kì ai nên nàng đã tự thiêu đốt tinh huyết để tạo ra năng lượng duy trì cho quá trình vận chuyển. Từ đó tính mạng của nàng rơi vào tình trạng nguy hiểm như hiện giờ.
Hai nam tử bên cạnh nàng ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng với sự tự trách nhìn về phía nữ tử. Đây là hai vị huynh trưởng của nàng Vương Thiên và Vương Bác, tu vi của cả hai đều đạt đến cửu chuyển Thuật sĩ.
Cùng với đó là hai người một nam một nữ ở độ tuổi trung niên, tâm trạng của họ hiện tại thật sự không tốt, là người được giao nhiệm vụ bảo vệ nhưng cuối cùng lại khiến cho tiểu thư rơi vào tình trạng như hiện tại, khi trở về gia tộc nhất định sẽ bị quở trách.
Ngay lúc này từ trên trời một tiếng xé gió vang lên khiến cho tất cả mọi người phải ngước mắt lên nhìn. Một đạo ánh sáng dài phá toái không gian sau đó trực tiếp lao xuống mặt đất.
"Ầm".
Lại nói về Khải Lâm, sau khi bị vòng xoáy hút đi khiến hắn rơi vào hôn mê, đến lúc tỉnh lại thì bản thân hắn lại phát hiện rằng bản thân đang ở trong một vùng không gian đen tối.
Ban đầu hắn rơi vào trạng thái mất ý thức nhưng rất nhanh hình ảnh trong đầu xoay chuyển khiến hắn có chút không tưởng tượng được.
Nơi mà hắn đang ở giống như không gian trong hạt châu mà hắn đã từng thấy trước đây, vùng không gian này không quá lớn xung quanh toàn là sương mù, trong sương mù dường như ẩn chứa một loại sức mạnh kì dị khiến cho bất kì ai cũng không thể phá vỡ. Đó là cảm giác mà hắn cảm nhận được khi đi tới gần kiểm tra.
Hiện tại hắn đang đứng trước một cây Trường Thương, cây Thương này lơ lửng trong không gian, chiều dài khoảng nửa trượng, mũi Thương bóng loáng sắc nhọn, thân thương được khắc họa một con ác long đang nhắm mắt.
Đứng quan sát một lúc lâu sau hắn quyết định dơ tay lên chộp vào cây Trường Thương.
Ngay khi bàn tay tiếp xúc với cây Thương này, một cảm giác băng hàn đến cực điểm lập tức xâm nhập vào tâm thần hắn, sau đó là những hình ảnh máu me c·hết chóc không ngừng lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn giật mình vội buông cây Trường Thương trên tay xuống.
Khí tực lạnh lẽo bao phủ sau đó thân hình hắn dần mờ ảo đi sau đó tan biến.
Trong một lều trại nhỏ, một thanh niên trên người mặc một bộ quần áo da thú mở mắt, ánh mắt có chút mê mang.
Người này đúng là Khải Lâm, hắn cố gắng đứng dậy nhưng cảm giác toàn thân đau nhức. Đột nhiên giọng nói của một nữ tử vang lên.
"Người tỉnh rồi"
Ánh mắt hắn lướt qua. Đây là một thiếu nữ khuôn mặt có chút tiều tụy, tuy nhiên ánh mắt lại long lanh trong sáng đang đi về phía hắn. Nếu nhìn kĩ thiếu nữ này rất giống với thiếu nữ trong nhóm người Vương gia vừa rồi.
"Đâ... Đây là đâu"
Giọng nói có chút khàn đặc và tiếng nói phát ra không rõ ràng từ miệng Khải Lâm vang lên, thật sự cũng đã rất lâu rồi hắn chưa có giao tiếp với con người khiến cho trong chốc lát bản thân không thể thích ứng được.
"Ta không biết"
Thiếu nữ mặt tỉnh bơ trực tiếp trả lời.
Nghe vậy Khải Lâm có chút sửng sốt, hắn không ngờ là sẽ nghe được một câu trả lời như vậy. Nhưng rất nhanh hắn vội có phản ứng vội mở miệng nói.
"Đa...tạ...tiểu thư...đã cứu...giúp"
Giọng nói không ngừng ngắt quãng khiến cho thiếu nữ bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
"Đúng là tiểu thư đã cứu ngươi, nhưng đó không phải là ta, ta chỉ là thị nữ bên cạnh tiểu thư mà thôi"
Thiếu nữ nhanh nhảu nói, nhưng rất nhanh nàng lại trầm xuống. Như nhớ ra điều gì đó nàng vội hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"Khải Lâm"
Nghe vậy thiếu nữ gật đầu
"Ngươi có thể gọi ta là Lâm Giai, ta là thị nữ của tiểu thư Thi Thi, ngươi rất may mắn vì gặp được tiểu thư đó, mặc dù đang b·ị t·hương rất nặng nhưng khi thấy ngươi nàng vẫn cố chấp bảo mọi người cứu ngươi nếu không ngươi đã không sống đến bây giờ rồi."
Nghe vậy hắn chỉ gật đầu không nói.
Thiếu nữ kia thấy vậy định đi lên đưa nước cho hắn thì bị hắn từ chối, thấy vậy nữ tử tên Lâm Giai nhắc nhở hắn vài câu sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc này nằm trên giường Khải Lâm rơi vào suy tư, thiếu nữ này nhìn qua tu vi cũng khoảng luyện thể tầng năm, rõ ràng cũng là một ma pháp sư tại sao cách nói chuyện với hắn lại có chút khác lạ.
Nghĩ đến đây hắn chợt giật mình kiểm tra sợi dây chuyền và hạt châu cùng với quyển công pháp kia thì phát hiện hạt châu vẫn còn còn quyển công pháp thì không thấy đâu.
"Không lẽ bị đám người kia lấy đi rồi"
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này tan biến khi hắn vô tình lướt linh thức vào hạt châu. Chỉ thấy ở một góc nhỏ trong đó có một quyển sách cũ bên cạch là một đống thảo dược. Không xa chính là cây Trường Thương mà hắn thấy trong giấc mơ.
Những điều này khiến hắn thấy sửng sốt, mãi sau một lúc lâu mới bình tĩnh được.
Qua việc này hắn càng thấy hạt châu này thần bí nhưng điều khiến hắn kích động đó là không gian trong này có thể chứa được đồ vật, vậy sau này việc cất giữ đồ vật cũng dễ dàng hơn.
Suy nghĩ về những lười nói của thiếu nữ kia một chút, hắn bắt đầu dựa theo công pháp bắt đầu hấp thụ linh khí để chữa thương.
Dưới sự tẩm bổ của linh khí cơ thể hắn không ngừng được hồi phục ban đầu lượng linh khí hấp thụ còn ít nhưng dần dần lượng linh khí bị hắn hấp thụ ngày càng nhiều điều này lập tức bị nhũng người khác chú ý.
Trong phòng Khải Lâm vẫn không ngừng hấp thụ linh khí, trong lúc chữa thương hắn có thể cảm nhận được bản thân gần như có thể đột phá lên tầng chín luyện thể dưới sự vui mừng.
Vì vậy hắn không ngần ngại mà dẫn dắt linh khí với quy mô cực hạn với khả năng hấp thụ của hắn. Chỉ thấy linh khí trong không gian xung quanh hắn khoảng mười trượng không ngừng dao động, sau đó trực tiếp bị hắn dẫn dắt rồi hấp thụ vào cơ thể, tình cảnh này diễn ra trong một thời gian rất dài.
Người đầu tiên cảm nhận được sự khác lạ là hai người nam nữ trung niên lập tức hai người dựa theo cảm ứng mà đi tới, còn những người khác chỉ thấy hành động của họ tò mò mà đi theo sau.
Sau khi đi tới trước lều trại của Khải Lâm thì họ bỗng dừng lại.
Nam tử trung niên bỗng nhiên mở lời.
"Đây không phải là nơi của người chúng ta mới cứu đây sao?"
Ánh mắt hai người nhìn nhu sau đó lật rèm đi vào.
Và rồi cảnh tượng trước mắt khiến bất kì ai nhìn thấy cũng trở nên ngây dại.