Chương 8: Ra Ngoài
Sự biến đột đột ngột khiến cho Khải Lâm giật mình.
Chỉ thấy hạt châu kia sau khi bay lên không trung thì sự b·ạo đ·ộng càng mạnh mẽ, luồng hắc khí không ngừng bị đẩy ra sau đó lập tức tiêu tán vào trời đất, giống như hạt châu này đang tự thanh tẩy những vật chất quỷ dị bên trong nó vậy.
Luồng hắc khí này không ngừng bị bài trừ dẫn đến việc mất cân bằng trong hạt châu.
Sự mất cân bằng này dẫn đến một luồng xung kích cực mạnh, dưới luồng xung kích này trong phạm vi hơn bốn mươi trượng mọi thứ đều bị thổi bay, ngay cả Khải Lâm cũng không ngoại lệ.
Tại một vùng địa vực rộng lớn xuất hiện một quảng trường đá nới đây tập hợp rất nhiều người, tất cả đều đang chằm chằm nhìn về một hướng.
Ở hướng đó là một bình đài cao hơn mười trượng, trên này có hơn mười người đang đứng trong đó có tám nam hai nữ, nhìn qua những người này đều là trung niên, trong đó còn có ba lão già mái tọc bạc trắng nhìn qua giống như người đã gần đất xa trời.
Địa vực này tên Lưỡng Nghi vực nơi đây là vùng trung tâm dưới sự khống chế của ba gia tộc lớn, gồm: Vương gia, Hồ gia và Trần gia.
Lưỡng nghi vực trăm năm trước được ba gia tộc cùng phát hiện, sau khi ba lão tổ phát hiện ra tại đây có một tế đàn thiên nhiên ẩn chứa một ma trận huyền ảo dẫn đến một thế giới khác, ngay cả thời gian cũng bị bẻ cong dẫn đến sự chênh lệch thời gian giữa thực tại và vùng không gian kia.
Trải qua hơn nửa thập kỉ không ngừng nghiên cứu cả ba gia tộc cuối cùng cũng tìm được cách tiến vào trong vùng không gian kia, sau đó cả ba gia tộc thống nhất với nhau cứ mỗi mười năm sẽ cùng hợp lực để mở không gian nơi đây, để cho thiên kiêu của gia tộc tiến vào tu luyện đồng thời đi tìm cơ duyên.
Mỗi lần mở ra không gian này, thông đạo chỉ tồn tại được tối đa là một năm, tương đương với khoảng trăm năm trong thế giới bên kia.
Hôm nay là thời hạn mười năm đã tới, những đại lão của ba gia tộc đều xuất hiện, việc này là cần thiết để đảm bảo an toàn cho các hậu bối tránh ám toán từ gia tộc khác. Cả ba gia tộc bên ngoài như bình hòa nhưng nếu chạm tới lợi ích của nhau thì họ sẵn sàng trở mặt, nếu như trong ba gia tộc không có sự chênh lêch thực lực quá lớn đồng thời áp chế lẫn nhau hẳn đã không thể cùng tồn tại suốt trăm năm. Vì vậy lợi dụng thời cơ để khiến thực lực đối suy yếu luôn được họ tận dụng triệt để.
Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên:
"Thời gian đã tới, những ai tiến vào thế giới không gian tập chung lại"
Lời nói phát ra từ một người đàn ông trung niên, khuôn mặt có chút âm trầm liếc nhìn xuống quảng trường. Người này tên Hồ Khánh là tộc trưởng của Hồ gia, tu vi của người này đã đạt đến nửa bước Chiến Binh cảnh, đồng thời cũng là người có tu vi cao nhất so với hai vị tộc trưởng còn lại.
Ngay khi lời nói vừa dứt, vài chục đọa bóng ảnh lập tức bay lên rồi đáp xuống tế đàn, ngay khi họ đứng trên tế đàn, phía bên dưới quảng trường tất cả ánh mắt đều hướng về họ trong đó nả chứa sự cuồng nhiệt và hâm mộ, có thể đủ tư cách tiến vào không gian thế giới này đều là những thiên kiêu của gia tộc. Bất kì ai đều có thiên phú rất cao, đồng thời tiến vào không gian thế giới, cơ duyên là không thể hạn lượng, chỉ cần vận may không quá thối nát nhất định khi trở ra họ sẽ đều trở thành những cường giả chân chính được người người kính ngưỡng.
Lần này có tổng cộng ba mươi người cùng tiến vào, trong mười người đó chỉ có ba người là hạch tâm gồm hai nam, một nữ còn lại là tùy tùng đi theo.
Vị trung niên nam tử kia sau khi đảo mắt qua đám người bỗng nhiên dừng lại trên người một nữ tử, đây là một phấn y nữ tử khuôn mặt tuyệt mĩ, nước da hồng hào, đôi mắt long lanh, tuy nhiên ánh mắt lạnh lùng, căn bản không để ý tới những thứ xung quanh. Bỗng nhiên hắn cười to.
"Haha, thế hệ này của Vương gia thật khiến người khác ngưỡng mộ, đặc biệt là Vương tiểu thư, tu luyện chưa bao lâu đã đạt đến cửu chuyển Thuật Sĩ, so với con trai Hồ Quý của ta thật sự là xứng đôi vừa lứa".
Lời nói của hắn hoàn toàn không có che dấu sự đắc ý vào ngạo mạn.
Nghe vậy Vương gia tộc trưởng không khỏi nhíu mày, hắn thật sự rất không không có hảo cảm với những hậu bối của Hồ gia, với tính cách kiêu căng ngạo mạn của chúng nếu không phải có gia tộc chống lưng đằng sau sợ hắn đã một cho mỗi đứa một vả rồi đạp xuống địa ngục luôn rồi.
Đang âm trầm thì lời nói quả Hồ Khánh lại vang lên.
"Quý nhi mau đến đây ra mắt Vương tộc trưởng nào!"
Nghe thấy vậy, Vương gia tộc trưởng càng âm trầm ngay cả nữ tử vừa rồi khuôn mặt cũng dần dần khó coi. Đây rõ ràng là cường quyền nhưng hai người lại không làm được gì cả.
Hồ quý tiến tới ra mắt tộc trưởng Vương gia, tuy nhiên trong đó không hề có sự tôn kính của hậu bối đối với tiền bối cả. Sau đó hắn nhìn về phía phía nữ tử kia nhưng nhận lại là một ánh mắt lạnh lùng. Điều này khiến hắn không được thoải mái.
Hiển nhiên trong suốt cuộc trò chuyện Trần gia căn bản không có bất kì động thái nào, đồng thời họ cũng không tham gia bất kì cuộc tranh luận nào nếu có cũng chỉ là vài vời chào hỏi lúc mới gặp nhau mà thôi, giống như họ là một người ngoài cuộc vậy, lúc này Trần gia gia chủ bỗng miệng nói:
"Nếu như mọi người đã tập hợp đủ thì chúng ta mở ra ma trận để đám hậu bối tiến vào"
Nghe thấy vậy, những người khác đều gật đầu đồng ý, duy Hồ Khánh là mặt có chút âm trầm nhưng không nói gì cả, biểu thị ý kiến của mình.
Rất nhanh ma trận được khởi động, một vòng xoáy hư không đen kịt cao khoảng hai trượng xuất, thấy vậy mọi người đều lục tục tiến vào. Rất nhanh ba mươi người đã biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người...
Lại nói về Khải Lâm.
Trực tiếp nhận sự trùng kích mạnh mẽ khiến cho hắn b·ị t·hương khá nặng, bộ dáng của hắn khá chật vật tuy nhiên bây giờ ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm lên không trung không ngừng quan sát về phía hạt châu đó.
Sau khi toàn bộ hắc khí bị đẩy ra, hạt châu kia bỗng nhiên xuất hiện lực hút, dưới linh thức của Khải Lâm, hắn dễ dàng nhận ra việc hạt châu đang hấp thụ linh khí, nhưng thứ khiến hắn thực sự ngây ngốc đó chính là tốc độ hấp thụ của viên hạt châu.
Tốc độ đó vượt sức tưởng tượng của hắn, dưới lực hút điên cuồng của hạt châu, xung quanh nó khoảng năm mươi trượng dần hình thành phong bạo, chỉ không đến nửa canh giờ linh khí trong thiên địa biến loãng đi gần như không thể cảm nhận được.
Cũng trong lúc này, tiếng động vang lên khắp bốn phía, một bức tường vô hình dần dần lộ ra, trên bức tường đó xuất hiện những khe nứt dài hẹp nhưng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần mở rộng ra.
Một không gian liệt phùng xuất hiện, như một cái miệng rộng muốn nuốt hết tất cả, lúc này những biến đổi hạt châu cũng dần biến mất.
Khải Lâm nhìn thấy tất cả, cả người không khỏi lạnh run, những thứ lúc xảy ra lúc này đều vượt khỏi nhận thức của hắn.
Một lực hút khủng kh·iếp bắt đầu từ không gian khe nứt đó phát tán ra, ngay lập tức mọi thứ khắp nơi đây dần dần bị nó nuốt hết vào trong, dưới lực hút này Khải Lâm cũng không thể nào chống cự được cuối cùng cả người hắn hoàn toàn biến mất, ý thức hắn dần mơ hồ hai mắt bắt đầu nhắm lại, bóng tối bắt đầu bao trùm.