Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 10: Chữa trị




Chương 10: Chữa trị

Cảnh tượng trước mắt rơi vào trong ánh mắt mọi người lập tức khiến cho tất cả trở nên ngây dại.

Không biết Khải Lâm đã ngồi dậy từ khi nào nhưng xung quanh hắn không gian vặn vẹo trong đó như có những tia khí lưu không ngừng dung nhập vào thân thể.

Nam nữ trung niên cùng tất cả mọi người lập tức chấn kinh, hơi thở của họ trở nên dồn dập, ánh mắt hai người nhìn nhau sau đó hai người trực tiếp cùng những người khác ra ngoài.

Đến khi rời khỏi túp lều, đột nhiên một tiếng nói vang lên.

"Vương Hạo thúc, chuyện này là như thế nào?"

Người hỏi là một nam tử hơn hai mươi tuổi trên người mặc một bộ lam y, khuôn mặt thanh tú là một trong ba người của Vương gia tiến vào không gian thế giới, hắn là nhị ca của Vương Thi Thi tên Vương Bác. Mặc dù có chút phán đoán trong lòng nhưng hắn cảm giác điều đó không chân thật vì vậy liền nhìn về phía nam tử trung niên hỏi.

Nghe thấy câu hỏi, nam tử trung niên có chút trầm ngâm sau đó thở dài, người nam tử trung niên này là một Pháp Sư trung cấp kiến thức ít nhiều cũng hơn đám hậu bối trước mắt rất nhiều cùng với tu vi của hắn, cảm nhận những chuyện này lại càng rõ hơn, mãi đến một lúc hắn mới từ từ mở miệng.

"Các ngươi cũng thấy rồi đó, có thể hấp thụ ma pháp khí trực tiếp từ trời đất, đó là đẳng cấp mà chỉ có người tu luyện đến cảnh giới Ma Pháp Sư mới có thể làm được"

Nghe vậy tất cả những người xung quanh đều ngốc trệ, bọn họ cảm thấy điều này thật hoang đường, cùng với người trong lều thật sự quá trẻ tuổi, gần như là trẻ hơn hầu hết những người đi vào đây, vậy mà lại có thể là một ma pháp sư.

Những người này đều có nghi ngờ nhưng họ cũng không nói gì, cảnh tượng trước mắt họ đã trực tiếp chứng kiến cùng với lời nói của hai pháp sư khiến cho họ càng không thể nói gì.



Thời gian chầm chậm trôi, một đêm cũng dần dần đi qua, đêm nay là một đêm không ngủ đám người Vương gia. Sau một lúc suy sét họ biết người này giống như đang đột phá vì vậy muốn trực tiếp chứng kiến. Việc này dường như là cấm kị nhưng họ cảm thấy việc đã cứu người này hẳn là đã thể hiện thiện ý, hơn nữa người này trực tiếp đột phá ở đây dĩ nhiên là không quan ngại tới đám người họ.

Những suy nghĩ này dĩ nhiên Khải Lâm không biết, lúc này hắn đang đắm chìm trong việc thổ nạp và hấp thụ.

Cơ thể của hắn dần có những sự thay đổi rõ rệt, tầng tám và tầng chín quả nhiên có sự khác biệt lớn. Mãi cho đến khi một đêm trôi qua việc đột phá cũng hoàn tất.

Sau khi đạt tới tầng thứ chín, linh thức của hắn tăng mạnh, trong vòng tám mươi trượng dưới linh thức của hắn sẽ không có bất khì thứ gì có thể ẩn nấp. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được rõ ràng lực lượng thân thể đang tăng lên một cách rõ ràng.

Linh thức tản ra, những người bên ngoài lập tức cảm nhận được như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, đồng thời dưới sự g·iết chóc suốt hơn hai năm thì từ người hắn cũng tỏa ra một khí tức lạnh lẽo khiến những người này run rẩy.

Thu lại linh thức, hắn bắt đầu bước ra ngoài.

Ngay khi vén tấm vải ra thì trước mắt hắn có tám người, chưa để hắn phải mở miệng thì nam tử trung niên vội vàng lên tiếng.

"Tham kiến Ma Pháp sư đại nhân, chúng ta là người của Vương gia đến từ Thiên Ly quốc, chúng ta không hề có ác ý xin đại nhân minh sét"

Hiển nhiên nam tử trung niên này nghĩ rằng đã gây ra hiểu lầm với Khải Lâm. Đặc biệt là bộ dáng hắn như vậy cũng chính là nguồn cơn gây ra hiểu lầm này.

Vết sẹo trên mặt cùng với bộ dáng không cảm xúc của, đặc biệt khi họ đều có suy nghĩ về tu vi của hắn là Ma Pháp sư vì vậy hiểu lầm là không tránh khỏi.

"Hai vị khách khí rồi, tính mạng ta may mắn được các vị cứu giúp sao có thể chỉ vì việc nhỏ này mà suy sét"



Quả thật như vậy, dù sao hôm qua hắn sau khi cảm nhận được đột phá nhưng lại do dự, mãi cho đến khi nhìn thấy thực lực của đám người này thì hắn mới quyết định đột phá ngay trong đêm. Đồng thời bản thân hắn cũng khá nghi ngờ về thân phận Ma Pháp Sư trong lời người này nói và hắn cũng không phủ nhận thân phận này.

Dù không nhìn rõ được hoàn toàn tu vi của hai người nam nữ trung niên này, nhưng hắn cũng có cảm giác bản thân hẳn là không yếu hơn họ bao nhiêu, điều này đến từ việc không ngừng chiến đấu với đám quái thú máu lạnh trong suốt hai năm. Tâm tính hắn từ đó cũng dần hình thành một bản năng sát thủ tự nhiên.

Sau một lúc nói chuyện, hắn mới biết được một ít thông tin sau đó hắn cùng đám người Vương gia tới chỗ của Vương Thi Thi.

Lúc đầu khi Vương Thi Thi nhìn thấy Khải Lâm thì nàng rất ngạc nhiên cùng không tin nổi. Nhưng sau khi biết được một số chuyện từ những người khác thì tâm tình này mới giảm xuống tuy nhiên trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều sự rung động.

Đứng trong lều nhìn nữ tử yếu ớt trước mắt, trên mặt Khải Lâm lại không có bất kì biến hóa nào, khuôn mặt vẫn rất lạnh tanh điều này khiến nữ tử này không được thoải mái.

Thấy được một chút cảm xúc của nàng, Khải Lâm cũng không nói gì trực tiếp dùng linh thức lướt qua thân thể nàng một lượt.

Sau một lúc kiểm tra thì Khải Lâm bỗng mở miệng nói:

"Vương tiểu thư, ta không chắc có thể chữa khỏi cho cô, nhưng nếu như cô đồng ý ta có thể thử."

"Vậy thì làm phiền đại nhân rồi".



Nghe thấy vậy nữ tử không chút do dự gật đầu đồng ý, điều này khiến Khải Lâm cũng có chút giật mình.

Đám người xung quanh ban đầu có chút hưng phấn nhưng rồi lại rơi vào trầm mặc, việc này thật sự phải xem ý trời rồi, với tình trạng của nàng như vậy chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, còn chấp nhận mạo hiểm may ra còn một đường sinh cơ.

Sau khi xem xét cơ thể nàng Khải Lâm phát hiện thương thế của nàng do kinh mạch bị tổn thương dẫn đến quá trình lưu thông máu huyết bị ngưng trệ dù sao thân thể của nàng vẫn chỉ là thân thể của một người bình thường, với lại không có được sự tẩm bổ của hạt châu như hắn vì vậy tổn thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trầm ngâm trong chốc lát hắn nghĩ tới những thảo dược hắn dùng để tu luyện, những thứ đó ban đầu dùng để cường hóa kinh mạch, nếu như pha loãng để giảm đi dược tính hẳn là có thể giúp kinh mạch hồi phục.

Suy tính một lát sau đó hắn trở về trong túp lều của hắn, sau đó yêu cầu không để ai quấy rầy bắt đầu luyện chế linh dịch. Từ một số thảo dược chỉ trong vài canh giờ lượng linh dịch gần như đã được hắn chuẩn bị xong. Sau đó hắn bắt đầu pha loãng chúng đi.

Đến gần buổi trưa hắn cũng chính thức bước ra ngoài cùng với một lọ linh dịch trên tay từng bước tiến về phía lều trại của nữ tử kia.

Ngay khi đưa linh dịch cho hai nam tử trung niên, nữ tử bên cạch thấy vậy cũng tiến tới xem xét, trong chốc lát khuôn mặt hai người đều trở nên cổ quái, trong lòng cười khổ.

Dưới ánh mắt của hai người, thứ được chứ trong bình chính là thứ nước bình thường việc này khiến hai người có chút không hiểu ý của hắn.

Nhìn thấy bộ dạng của hai người như vậy, Khải Lâm dường như cũng biết được suy nghĩ của bọn họ. Vì tình trạng thân thể cùng kinh mạch toàn thân của vị Vương đại tiểu thư này quá yếu nên hắn thật sự rất bất đắc dĩ phải pha loãng đến nỗi nếu hắn không tự luyện chế chắc chắn cũng nghĩ rằng đây chỉ là thứ nước bình thường.

"Đưa cho Vương tiểu thư dùng đi"

Khuôn mặt không cảm xúc của Khải Lâm cùng với giọng nói có chút khàn khàn vang lên khiến hai người nam nữ trung niên rơi vào do dự. Lúc này thì tiếng nói yếu ớt vang lên.

"Hạo thúc, Lý nương đưa thuốc cho ta"

Đúng là lười nói của Vương Thi Thi, nàng đang nằm trên giường khuôn mặt càng tái nhợt so với lúc trước, giống như đã gần đất xa trời, hình ảnh này thật sự khiến bất kì ai khi nhìn thấy cũng sẽ có chút tiếc nuối và đau lòng. Đương nhiên trong đó không bao gồm Khải Lâm.

Cầm bình thuốc trên này nàng ngắm nghía một lát thì trực tiếp đổ toàn bộ vào miệng sau đó nuốt xuống, điều này khiến những người khác cả kinh.