Chương 7: Hạt châu thần bí
Một quyền của Khải Lâm trực tiếp đối đầu với con sói lập tức một t·iếng n·ổ vang lên đất đá bay tung tóe. Một luồng xung lực trực tiếp phát ra mạnh mẽ.
Chỉ thấy dưới một quyền của Khải Lâm con sói kia lập tức bay ra xa cả thân thể bị đập mạnh vào vách đá khiến cho nơi đó lập tức sụp đổ, đất đá bay tung tóe.
Nhìn thấy uy lực một quyền do chính bản thân gây ra, sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, sự tự tin chưa từng có bỗng chốc tràn ngập trong cơ thể hắn. Ánh mắt lướt qua đống đá bụi kia nhưng do tầm nhìn hạn hẹp khiến cho hắn không nhìn rõ được tình hình.
Trầm tư trong chốc lát, bước chân hắn tiến tới gần thì một tiếng gầm giận dữ vang lên, đất đá ngay chỗ đó bỗng chốc bay tung tóe lên, ánh mắt khát máu đó lại hiện ra, nhưng lần này trong ánh mắt con sói còn có chút sợ hãi, một quyền của Khải Lâm vừa rồi hẳn là có tác dụng chấn nh·iếp không nhỏ.
Tuy nhiên bản năng sát thủ của con sói không cho phép nó lùi bước, sau một thời gian thăm dó, nó quyết định lao tới lần nữa, không ngoài dự đoán dưới một quyền hung mãnh của Khải Lâm nó lại bay ra xa, lần này hắn không để con sói kia tiếp tục mà Khải Lâm trực tiếp chạy tới định đưa ra đòn quyết định nhưng mọi chuyện lại ngoài dự đoán của hắn.
Trong lúc lao đi, Khải Lâm giật mình phát hiện tốc độ của bản thân nhanh hơn bình thường rất nhiều điều này khiến hắn có chút phản ứng không kịp trong nhất thời không một quyền tung ra không thể đánh trúng mục tiêu, thậm chí cả thân thể của hắn cũng vì đó mà lao nhanh đập mạnh vào vách đá.
Trời đất trong mắt hắn bỗng quay cuồng, đầu óc trong phút chốc rơi vào mê man nhưng rất nhanh hắn vội vàng tỉnh táo lại, nguy hiểm chưa bên cạnh chưa chám dứt chưa phải là lúc để suy sét bản thân.
Nơi mà Khải Lâm va vào cách nơi của con sói vừa nãy không đến nửa trượng khoảng cách thật sự là rất gần, nhưng cũng may cho hắn sau khi con sói nhận phải hai quyền, thân thể đã mất đi sức chiến đấu, khi ánh mắt hắn nhìn tới chỗ con sói, chỉ thấy khắp cơ thể con sói đã be bét máu tươi, căn bản không thể gây thêm uy h·iếp cho hắn.
Sau khi giải quyết xong con sói Khải Lâm mới thở phào một hơi, lúc này hắn bỗng cảm thấy bản thân đã có chút suy nhược, trong lòng chỉ có thể cười khổ. Ánh mắt đảo qua thân thể một lần, khắp nơi đều là v·ết t·hương chi chít, một sự đau nhức bỗng nổi lên khiến cho khuôn mặt hắn nhăn lại.
Ngước lên nhìn ánh trăng trên bầu trời một lát sau đó Khải Lâm tiến vào động phủ.
Trong động phủ, hắn đang ngồi đả tọa trên một mỏm đá, xung quanh có nhiều bã thuốc, nhìn qua là biết hắn đang chữa thương. Trải qua gần một đêm không ngừng chữa trị, sự đau đớn từ v·ết t·hương để lại đã giảm đi phần nào, tia sáng buổi sớm cũng dần lóe lên.
Bây giờ Khải Lâm mới có thời gian để suy nghĩ về trận chiến hôm qua, sau khi nghĩ đến cảnh tượng hắn bị mất khống chế do tốc độ của bản thân, miệng hắn không khỏi giật giật.
"Bản thân ta hẳn là thiếu sự tôi luyện trong chiến đấu, điều này dẫn đến ta không thể hiểu rõ hết được sự thay đổi của cơ thể, nếu như hôm qua con sói kia mạnh mẽ hơn, có lẽ bản thân ta đã bị nó ăn thịt rồi"
Trong đầu không ngừng liên tưởng tới những tình huống có thể gặp phải do sự bất cẩn của hắn, một sự lạnh lẽo không tự chủ được mà nổi lên trong lòng.
Phân tích bản thân trong một thời gian dài, cách thức tu luyện của hắn cũng dần dần được hoàn thiện. Điều kì lạ là từ hôm xuất hiện con sói kia, từ đó đêm nào cũng xuất hiện một đám sói với số lượng không ít, mỗi lần đều trên chục con, đồng thời mỗi khi một đợt mới xuất hiện, thì thực lực của chúng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tạm thời gác lại suy nghĩ hiện giờ, Khải Lâm biết hiện tại việc cần làm là không ngừng nâng cao thực lực bản thân, chỉ có thế mới có thể tiếp đón được những đàn sói xuất hiện lần sau.
Thời gian cứ thế trôi qua bản thân Khải Lâm từ ngày đó không ngừng tu luyện cũng như chiến đấu mỗi khi màn đêm buông xuống. Ban đầu hắn còn có chút không quen dẫn đến lực chiến không thể phát huy toàn bộ, nhưng dần dần dưới những lần chiến đấu không ngừng khả năng chiến đấu của hắn cũng dần tăng lên.
Hơn bảy tháng sau, thực lực của hắn cũng không ngừng được nâng cao. Đến bây giờ thực hắn đã đạt đến luyện thể tầng tám đỉnh, chỉ cần thời gian không lâu hẳn có thể đạt đến tầng thứ chín.
Sự thay đổi về tu vi cùng sự tôi luyện không ngừng trên máu tanh khiến cho Khải Lâm giờ đây có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Khuôn mặt hắn dần trở nên lạnh lùng, trên đó còn có một vết sẹo khá lớn khiến cho khuôn mặt có chút dữ tợn, ánh mắt hắn lạnh lẽo ẩn chứa trong đó là sự tàn nhẫn vô cùng. Giờ đây nếu ai quen biết hắn hẳn không thể hình dung được đây chính là thiếu niên luôn mỉm cười sống trong Thiên Thủy thành ngày nào.
Quả nhiên, tùy vào môi trường sống khác nhau, không ít cũng nhiều có thể thay đổi bản tính của một con người, hoặc là nói chỉ có ở môi trường khắc nghiệt nhất, thì bản chất của con người mới thật sự bộc lộ ra.
Tiếng gầm gừ không ngừng vang lên.
Đó đúng là Tiểu Lâm, trong suốt bảy tháng qua, nó luôn làm bạn bên cạnh Khải Lâm, vốn ban đầu nó cũng chỉ vì loại quả kì dị đó của Khải Lâm mà lưu luyến bên cạnh hắn, tuy nhiên thời gian dài trôi qua nó cũng bắt đầu sinh ra hảo cảm với nhân loại xuất hiện ở đây.
Thời gian này hắn cũng phát hiện dường như Tiểu Lâm cũng không phải được sinh ra ở đây mà từ nơi khác đến, nhưng đây căn bản không có lối ra điều này khiến cho Khải Lâm bắt đầu có sự nghi ngờ nơi đây, nhưng mọi điều lại không thể chứng thực.
Đồng thời thân thể của nó không ngừng phát triển cùng với công dụng của loại quả thần kì, hiện tại sức mạnh thân thể của Tiểu Lâm căn bản cũng không kém hắn là bao.
Trong những trận chiến trước đây có mấy lần hắn gặp nguy hiểm cũng may là có nó trợ giúp nếu không hẳn là hắn không còn mạng đến ngày hôm nay.
Bây giờ hắn đang ngồi khoanh chân trên một khu đất trống trước cửa hang động, trước mắt hắn là viên hạt châu trên sợi dây chuyền.
Sau khi bước vào tầng thứ sáu luyện thể, linh thức bắt đầu sinh ra, thì hắn bắt đầu cảm nhận được sự huyền bí của hạt châu này còn ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Trong một lần vô ý hắn bất ngờ phát hiện một không gian tối bên trong hạt châu, linh thức hắn thử xâm nhập nhưng thất bại điều này khiến cho hắn tò mò và muốn tìm hiểu, cùng với tu vi ngày càng cao hắn lại càng muốn tìm hiểu bí ẩn của hạt châu này.
Nhưng cho dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì mọi chuyện cũng như nước đổ xuống biển căn bản không thể tìm hiểu được thứ gì.
Cho đến hôm nay thì trong linh thức Khải Lâm cảm nhận được sự b·ạo đ·ộng của hạt châu, sau một thời gian dài nghiên cứu thì hắn phát hiện được hạt châu này bị một tầng hắc khí bao phủ rất dày đặc khiến cho linh thức bên ngoài không thể xâm nhập vào bên trong.
Đồng nghĩa với việc thứ hắn nhìn thấy trước đây không phải là không gian mà chính là tầng hắc khí này.
Bên trong tầng hắc khí giống như có thứ gì đó như muốn lao ra, ban đầu khi thấy dấu hiệu kì lạ này Khải Lâm còn hơi sợ nhưng sau một lúc suy tư ánh mắt hắn lại trở nên âm trầm. Việc này hẳn là ảnh hưởng từ việc chém g·iết không ngừng mà ra.
Hắn nhắm mắt lại tỏa ra linh thức, sau đó không ngừng vận chuyển linh khí trong cơ thể tán phát ra ngoài sau đó dung nhập vào hạt châu. Dưới sự xâm nhập của linh khí đám hắc khí dần dần tiêu tan nhưng tốc độ cực chậm mất hơn một ngày không ngừng dùng linh khí xâm nhập thì đám khí đó mới chỉ tiêu tan được một lớp mỏng không đáng nhắc tới.
Nhưng những điều xảy ra với hạt châu khiến cho khuôn mặt Khải Lâm xám như tro tàn.
Chỉ thấy sau khi luồng hắc khí này tiêu tán một ít thì hạt châu bỗng nhiên b·ạo đ·ộng một cách dữ dội nó như không ngừng giãy dụa trong tay Khải Lâm, trong thoáng chốc nó rời khỏi tay Khải Lâm bay lên lơ lửng giữa không trung.