Chương 6: Tu Luyện
Khải Lâm đứng ngây ra đó trong người hắn bắt đầu xuất hiện một cảm giác lạ cả tâm thần hắn như dần được thăng hoa, giữa thung lũng hẻo lánh bắt đầu xuất hiện nhũng vũ ca nhảy múa, muông thú tụ hội, chim hót líu lo, thân thể hắn dường như nhẹ đi bay lên như hòa nhập với đất trời, lúc này gì là lo lắng, gì là lo âu muộn phiện tất cả đều tan biến hết, khắp thế gian này chỉ có mình hắn là thăng hoa đến cảm xúc cuối cùng.
Mất hơn nửa ngày cảm giác lâng lâng đó mới dần tiêu tan, Khải Lâm tỉnh táo lại nhưng trong đầu vẫn còn chút mê li với những cảm giác kì diệu vừa diễn ra.
Cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, thật sự hắn rất tò mò về sự bất thường của quyển sách kia vì vậy lần này nhất định phải xem cho bằng được.
Khải Lâm không phải chưa từng nghĩ tới việc đập c·hết con hổ này sau đó chiếm vật này lầm của riêng nhưng khi nghĩ tới một nơi hoang vu hẻo lánh thế này hẳn không chỉ có một con hổ nhất là một con hổ con, suy nghĩ đến việc sau khi làm thị con hổ con nảy thì cảnh tượng sau đó khiến hắn lạnh cả người.
Không thể dùng cách cứng rắn thì nên mềm mỏng lại đó là cách mà Khải Lâm nghĩ tới bây giờ.
Chỉ thấy hắn từ từ bước tới chỗ con hổ con sau một vài lần thăm dò hắn khẳng định một vài suy nghĩ trong đầu, hẳn con hổ này hiểu tiếng người.
"Bé con,...."
Hắn bắt đầu nịnh bợ con hổ này, ban đầu đáp lại hắn chỉ là những tiếng gầm gừ cùng ánh mắt khinh thường, nhưng dần dần theo thời gian tâm hồn bé bỏng của nó cũng dần bị lay động bắt đầu phản ứng lại với hắn.
Cứ mỗi lần Khải Lâm dỗ dành nịnh nọt nó lại ngẩng cao cái đầu lên tỏ vẻ rất tán thành, đến khi hắn miệng khô lưỡi đắng thì cuối cùng cũng có thể lấy được hai vật kia để xem.
Ngồi trên mỏm đá lấy quyển sách kia ra, những dòng chữ đầu tiên khiến cho cả thân thể hắn run lên, đó không phải là kích động mà nhất thời chỉ là cơ thể phản ứng với việc này, giống như hắn từng rất khao khát có được vật như thế này.
Đây là một quyển công pháp tu luyện, tuy nhiên quyển công pháp này chỉ dừng lại ở vài trang đầu, những trang sau này đều là giấy trắng.
Công pháp ghi ở những trang đầu chỉ dạy cách luyện thể, đây là bước đầu tiên phải vượt qua để có thể bước tiếp đến những bậc quyền năng tiếp theo.
Cố gắng ghi nhớ hết những gì ghi trên sách bầu trời lúc này cũng đã tối dần đi. Vì vậy hắn tiến vào động phủ trước khi đi con hổ không ngừng gầm lên, bất đắc dĩ hắn phải ném trả lại đống đồ đó cho nó.
Sáng hôm sau hắn dựa theo chí nhớ bắt đầu tìm hái thảo dược sau đó pha chế linh dịch bắt đầu tiến hành luyện thể.
Những sự biến đổi ban đầu khiến cho hắn cảm giác đau đớn khó chịu nhưng theo thời gian lần thứ hai, lần thứ ba,... Sau đó hắn bắt đầu làm quen với những cảm giác đó.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã năm tháng trôi qua, trong suốt thời gian này hắn không ngừng tu luyện mỗi ngày đều vậy cuối cùng hắn đạt đến tầng thứ năm luyện thể.
Trong suốt năm tháng này con hổ con không ngừng xuất hiện ban sau đó làm phiền hắn, ban đầu hắn đã định làm thịt nó để đánh chén nhưng cuối cùng lại bỏ qua, dần dần một người một hổ cũng trở nên thân thiết hơn. Sau cùng hắn cùng con hổ thống nhất gọi nó là Tiểu Lâm.
Nhưng hơn một tháng trước Tiểu Lâm không ngừng q·uấy n·hiễu hắn, đang lúc bực mình hắn nghĩ ra một kế sách, mất hơn một ngày bỏ qua tu luyện hăn dụ đõ để Tiểu Lâm ăn loại quả kì dị kia, sau khi nó ăn vào và cảm nhận được cảm giác khác thường từ đó ngày nào cũng phải đưa nó hai quả, quyển công pháp và sợi dây chuyền cũng dần thuộc về hắn.
Hôm nay là ngày thứ sáu của tháng thứ năm lúc này Khải Lâm đang nghiên cứu về tầng thứ sáu của luyện thể. Chỉ khi bước vào tầng sáu thì hắn mới có thể cảm nhận được linh khí trời đất từ đó có thể hấp thu và gia tăng tu luyện.
Thời gian dài không ngừng nghiên cứu và tu luyện cũng giúp hắn hiểu rõ hơn phần nào cách tu luyện của quyển công pháp, nhưng thứ đặc biệt khiến hắn quan tâm lại là sợi dây chuyền, không biết làm sao mà mỗi khi hắn nhìn sợi dây chuyền thì lại có một cảm giác khác lạ nhưng lại không biết nguyên do.
Sở dĩ Khải Lâm có thể liên lục tu luyện không ngừng là vì khi hắn đạt đến tầng thứ ba đỉnh luyện thể đã thử tìm cách rời khỏi đây nhưng lại không thể, nơi đây như một ngục giam khổng lồ có đi đâu bao nhiêu đi nữa cuối cùng cũng vấn trở về chỗ cũ. Điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.
Lúc này Khải Lâm đang ngồi trong hang động, cùng với bầu trời tối đen. Đêm nay khác với những đêm khác, từ lúc bước vào tầng thứ năm hắn luôn cảm nhận được trong bóng tối như có thứ gì luôn nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác này không ngừng xuất hiện ngày một rõ rệt cho tới bây giờ.
"Hú.."
Một tiếng hú dài vang vọng khắp thung lũng này, khiến hắn giật mình bước ra ngoài. Tối nay ánh trăng lên cao soi sáng khắp cả thung lũng này, đứng một minh nơi đây khiến hắn không khỏi có chút cảm giác hiu quạnh.
Cảm xúc bị lập tức bị cắt đứt khi ánh mắt Khải Lâm nhìn lên trên một vách đá, chỉ thấy ở đó bỗng xuất hiện một đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong chốc lát thân hình của đôi mắt đó dần lộ diện dưới ánh trăng, vừa nhìn thấy nó khắp cả người Khải Lâm bỗng chốc nổi hết da gà.
Một con sói xám thân hình cao gần một trượng, nước dãi trong miệng không ngừng chảy ra, ánh mắt khát mau đang nhìn về phía hắn giống như nhìn một con mồi.
"G rừ"
Tiếng gừ phát sau đó nó trực tiếp lao tới, cảm giác nhạy bén khiến cho hắn lập tức né ra.
Con sói vồ tới cùng với tốc độ lúc lao vào Khải Lâm quá nhanh nên nó trượt ra khá xa, những móng xuốt sắc nhọn cào trên đất tạo thành những rãnh rõ dài vài trường.
Có lẽ do tức giận vì con mồi trong mắt nó né tránh được nên vừa đáp xuống đất con sói xám đã lập tức lao tới lần hai, lúc này nó không còn dùng miệng để t·ấn c·ông thay vào đó là những móng vuốt sắc nhọn như muốn đâm xuyên qua cơ thể hắn, rất may là hắn cũng né ra kịp, nếu không hẳn là cả cơ thể của hắn đã bị xé thành nhiều mảnh.
Liên tiếp né sự t·ấn c·ông của con sói, lúc này trong đầu Khải Lâm bắt đầu nghĩ tới phản công. Ban đầu không nghĩ tới vì tâm thần hắn chấn động khi nhìn thân hình khổng lồ của con sói, cùng với đó chính là việc chuyện hôm nay có thể coi là trận chiến đầu tiên với hắn, tất cả đều khá mới mẻ trong nhất thời hắn không thể làm quen ngay được.
Nhìn xuống bàn ta đang nắm chặt, một loạt suy nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu Khải Lâm, hắn biết lúc này thật sự thích hợp để đánh giá sức mạnh thân thể của bản thân, nhưng trong đó lại có một tia do dự.
Cố gắng hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh một tia do dự trong đầu cũng lập tức biến mất, ánh mắt có chút chờ đợi nhìn về con sói kia.
Cảm thấy bị khiêu khích con sói gầm gừ một tiếng sau đó trực tiếp lao tới, cảnh tượng không khác gì những lần trước chỉ là bản thân Khải Lâm lần này lại đứng đó dơ nắm đấm lên vung ra một quyền thật mạnh đối đầu trực tiếp với con sói khổng lồ kia.
"Ầm"