Chương 5: Mất trí nhớ
Trở về khách sạn, gia đình hắn ở đó hơn một ngày sau đó rời đi.
Khải Lâm trong thời gian này cũng dần khôi phục tâm tính thường ngày, trước khi đi hắn vốn muốn đi tới thăm Yên Nhi nhưng cuối cùng lại thôi.
Rời khỏi vùng đất của Thiên thủy học viện với bao nhiêu tâm tư trong lòng, ngồi trong xe ngựa Khải Lâm ngước mắt lên nhìn bầu trời cao.
"Ta thật sự không thể tu luyện ma pháp sao?"
Những chuyện diễn ra bây giờ trong đầu hắn không khác gì một giấc mộng, nhưng hắn biết không có giấc mộng nào ở đây cả, trong lòng vẫn mang thêm một chút không cam lòng.
Bên cạnh mẹ hắn thấy vậy đinh mở lời an ủi con trai nhưng lại bị cha hắn nháy mắt ngăn lại.
Đi hơn nửa ngày đường, xe ngựa cuối cùng cũng đi tới bộ phận của Thiên Thủy thành, khoảnh cách của Khải Gia không còn xa, lúc này xe ngựa đi qua một con đường nhỏ sâu trong hẻm núi.
Vù vù...
Tiếng động lạ bỗng từ đâu xuất hiện, ngồi trong xe lúc này Khải Lâm bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bất an không thể nói nên lời, đang định mở miệng nói thì tiếng hét của phu xe bỗng vang lên khiến người trong xe giật mình.
Cảm nhận được dường như có gì đó bất ổn thì hắn vội lật tấm rèm ra mẹ hắn thấy vậy vội ngăn lại nhưng không kịp.
Ngay tấm rèm bị lật ra hình ảnh duy nhất rơi vào mắt hắn là rất nhiều làn khói đen đang không ngừng bay lên sau đó mắt hắn tối sầm lại, ý thức toàn bộ tiêu tán.
Ngay trong lúc này khắp nơi trên bầu trời của Vũ Nhạc quốc xuất hiện mây đen bao phủ, sấm chớp nổi đùng đùng. Một luồng áp bức kèm theo ý chí khủng kh·iếp từ bầu trời giáng xuống, dưới ý chí này bất kì ai khi cảm nhận được đều trở nên run rẩy không tụ chủ được mà quỳ xuống, riêng về phàm nhân tất cả đều trở nên mất ý thức nằm rạp xuống đất.
Một tiếng sấm vang lên, một tia chớp chia đôi bầu trời sau đó giáng xuống vào ngọn vào một ngọn núi ở Thiên Thủy thành khiến cho một vùng rộng lớn nơi đây trở nên tan hoang.
Ở trong Thiên Thủy học viện Yên Nhi cùng sư phụ nàng đang nhìn lên bầu trời, đột nhiên trái tim nàng đau nhói rồi từ miệng phun ra một ngụm máu tưới. Thoáng chốc khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt, một cảm giác đau đớn không ngừng dằng xé khắp cơ thể, tiếng kêu đau đớn phát ra cuối cùng nàng ngất đi.
Hiện tượng kì quái này đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi mọi chuyện kết thúc, vùng đất mà sấm chớp đánh xuống thu hút rất nhiều ma pháp sư tới xem, tất cả khi thấy cảnh tượng đó đều trở nên kinh hoàng.
Trong một không gian hắc ắm, vô số thân ảnh đang không ngừng chém g·iết nhau, từ trong đó một bóng ảnh của một nam tử hoảng chừng hai mươi tuổi đang không ngừng chém g·iết, trên người hắn khắp nơi đều là máu tươi, ngay cả trên mặt trong thật sự rất là dữ tợn, những kẻ t·ấn c·ông hắn đều là những bóng ảnh đen, nhưng khi những bóng ảnh đó vừa tiến tới gần thì lập tức bị nam tử kia vung ra một kích tất sát.
Ở phía không xa, trong bóng tối vô tận bỗng xuất hiện một ánh mắt, ánh mắt đó hiện ra sau đó ngó ngàng xung quanh đúng lúc nhìn lại phía chém g·iết không ngừng kia thì một đọa bóng đen hóa thành kiếm khí lập tức xông tới đâm thẳng vào con mắt kia.
"A....a..."
Tiếng hét thất thanh vang lên, xua tan vẻ yên tĩnh. Một thiếu niên mở mắt bật dậy, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi. Người này đúng là Khải Lâm, cảnh tưởng vừa nãy khiến hắn run rẩy cả người, phải mất một lúc lâu hắn mới lấy lại được tinh thần.
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân đang nằm trên một đám cỏ xanh xung quanh toàn là hoa lá và những loài cây kì dị mà hắn chưa từng nhìn thấy qua.
Tiếng động lạ từ phía sau ngoảnh đầu lại lại khiến hắn giật mình định thét lần lần nữa nhưng rất nhanh hắn lại cố nhịn được.
Chỉ thấy đằng sau hắn có một chú hổ con đang nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi, có vẻ là bị tiếng hét của hắn dọa phải. Ánh mắt nó nhìn hắn giống như nhìn một con ác thú. Điều này khiến Khải Lâm không khỏi ngây dại.
"Nhìn ta như vậy là có ý gì?"
Rất nhanh hắn lại chú ý bên cạnh nó có một quyển sách trông rất cũ cảm giác như nó đã trải qua rất nhiều năm tháng và một sợi dây chuyền trên đó còn có một hạt châu thô giáp điều này ngợi ra sự tò mò không nhỏ cho hắn.
Cảm giác con hổ nhỏ khá vô hại vì vậy hắn thò tay ra định lấy quyển sách và sợ dây truyền lên xem thì lúc này chú hổ nhỏ thấy hành động của hắn tưởng rằng hắn đang muốn lấy đồ của nó thì lập tức há mồm cắn tới may mà hắn rút tay ra kịp.
Sau một lúc giằng co không được thì hắn liền từ bỏ đứng dậy. Nhìn qua xung quanh hắn biết bản thân đang ở trong một thung lũng nhỏ, bốn bên đều là vách núi cao v·út ở phía xa có một thác nước không quá lớn.
"Nơi đây thật đẹp, ta... ta..."
Đang cảm khái thì hắn phát hiện điều không đúng, một sự đau nhức kịch liệt khiến cho bất kì ai khi cảm nhận được đều lập tức muốn c·hết đi, hai tay ôm đầu thân thể không ngừng quằn quại co giật trên đất, miệng hắn bắt đầu phát ra những tiếng rên âm ỉ, phải mất một lúc lâu sau cơn đau mới giảm dần đi.
Trong đầu hắn lúc này trống rỗng không có bất kì kí ức nào.
Thứ duy nhất còn lưu lại trong đầu chính là tên của hắn: Khải Lâm, ngoài ra không còn thứ gì khác, tất cả giống như có một lớp sương mù bao che đi hết thảy.
Bộ dáng Khải Lâm ngơ ngẩn nhưng trong miệng vẫn không ngừng nhắc tên của mình, thời gian cứ thế trôi qua bầu trời trong xanh ánh nắng bắt đầu xa dần tới lúc này bản thân hắn mới dần dần hồi phục.
Nhìn bóng tối buông xuống Khải Lâm liền đứng dậy đi xung quanh tìm một chỗ ẩn nấp để qua đêm nay. Rất may hắn tìm được một hang động nhỏ, cứ thể hắn nằm thất thần ở đó rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sang hôm sau hắn thức dậy với một tâm thái hoàn toàn tốt, mọi cảm giác giống như không còn tồn tại. Quả nhiên chỉ cần đi ngủ một giấc chuyện gì cũng có thể qua hết.
Bước ra khỏi động phủ nhìn ngắm bên ngoài, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở một nơi cách đó không xa.
Đó đúng là con hổ con hôm qua nhưng điều thật sự khiến Khải Lâm chú ý chính là việc mà nó đang làm, chỉ thấy hổ con không ngừng dùng răng nanh của nó cắn xé quyển sách đó nhưng điều kì diệu là nó không hỏng hóc mảy may, điều này khiến mắt hắn sáng lên định tới gần xem thì bụng hắn kêu lên.
Mất một lúc đi xung quanh cuối cùng hắn cũng kiếm được một loại trái cây, nhưng lại không biết có thể ăn được hay không. Cầm theo đống trái cây về sau đó tiến tới con hổ con, định dùng nó để thử.
Vừa bỏ trái cây xuống trước mặt hổ con thì Khải Lâm bỗng phát hiện bản thân hình như làm việc hơi thừa, nhìn xuống quả nhiên, con hổ con ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, điều này khiến miệng hắn giật giật trong chốc lát đứng ngây ra đó, trong lòng cười khổ.
Cơn đói ngày càng tăng khiến hắn quyết định liều một lần. Cầm trái cây mới hái được nhìn qua một lát rồi trực tiếp bỏ vào mồm, trái cây tươi mát dần dần tiến vào bụng, con đói như được xoa dịu phần nào, sau một lúc cảm giác không có gì nguy hiểm gì nên hắn trực tiếp xử lí hết đám trái cây mới hái được này vào bụng.
Nhét được đầy cái bụng, khuôn mặt hắn thỏa mãn, hai tay xoa xoa bụng đứng lên nhìn về phía con hổ con thì lúc này hai mắt bỗng nhiên co lại.
Một cảm giác là lạ bắt đầu xuất hiện khiến cho hắn giật mình không biết nên phản ứng như nào,
"Đây...đây, cảm giác này là như thế nào?"