Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 55: Tầng Thứ Hai Bí Cảnh




Chương 55: Tầng Thứ Hai Bí Cảnh

Những người đi tới nơi đây mục đích đã rất rõ ràng, ngoài một số người có thể cảm nhận được luồng ý chí mạnh mẽ kia thì cũng có một số người vì một số lí do đặc thù mà không cảm nhận được gì vì vậy đã cho là bảo vật xuất thế.

Nhìn những người này không ngừng tới gần nhưng khuôn mặt Khải Lâm lại không có chút gì thay đổi, chuyện này nếu không giải quyết tốt thì sau này nhất định sẽ rất phiền phức.

Nhìn đám người không ngừng đi tới trong đầu Khải Lâm không ngừng lóe lên những chủ ý khác nhau, đúng lúc này hắn phát hiện những người đi tới đây không có người của Tế Hồn giáo điều này khiến hắn nhíu mày, những người của thế lực này đều hành động rất quỷ dị, khiến người khác không thể suy đoán trước.

Sau cùng khi thấy mấy người Lạc Hải đi tới Khải Lâm liền cùng bốn người khác tiến về phía họ. Thấy được hành động của nhóm người Khải Lâm những người có tâm tư sâu kín lập tức phát hiện gì đó, ánh mắt nhìn về phía hắn ẩn chứa sự tham lam.

Khải Lâm sau khi tới gần Lạc Hải thì lập tức truyền âm nói cho người này biết tung tích của đám người Tế Hồn giáo nhưng chỉ nhận được một cái gật đầu tỏ ý đã biết điều này lập tức khiến Khải Lâm có phán đoán trong lòng.

Những Ma Pháp Sư này hiển nhiên không phải lần đầu đi tới đây, dường như mục đích của tất cả chính là ở tầng thứ ba của ngọn tháp này.

"Nơi đây là nguồn gốc xuất hiện mọi chuyện, nếu có bảo vật xuất thế các vị cũng nên đem ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đánh giá, tại sao lại che dấu đi như vậy?"

Tiếng nói của một Ma Pháp Sư của Lôi thành vang lên, ánh mắt ẩn chứa sự thâm thúy nhìn về phía nhóm người của Lạc Việt, ánh mắt người này cũng đảo qua nhóm ba người Khải Lâm Vương Thi Thi và Lý Giai Kỳ hiển nhiên người này cũng biết trước bọn họ từng đồng hành cùng người của Nguyên điện vì vậy ánh mắt này rất không tốt.



Lạc Hải Nghe vậy bỗng chốc cười lớn, hắn cũng nghe Khải Lâm giải thích qua loa qua mọi chuyện vì vậy lúc này cũng không chút chần chừ mà mở miệng:

"Thật nực cười, bảo vật tới tay chính là cơ duyên của từng người, không có lý do nào mà phải lấy ra cho các ngươi xem cả, tu luyện mấy trăm năm thì đây chính là điều nực cười nhất mà ta từng nghe"

Nghe vậy khuôn mặt người kia lập tức âm trầm lại, hiện tại thực lực của Nguyên điện sau khi sáu thành tập hợp thì đã tăng lên một mảng lớn vì vậy cách nói chuyện của họ cũng có sự thay đổi so với trước.

"Nực cười sao, thế các ngươi cho chúng ta biết ba vãn bối Pháp Sư này cố ý lẻn vào trong nhóm người chúng ta ruốt cuộc là có mục đich gì? Không lẽ các ngươi cũng có ý đồ như Tế Hồn giáo sao?"

Lời nói này vang lên khiến Lạc Hải nhíu mày, với thực lực hiện tại hắn cũng rất khó mà lấy cứng rắn áp đảo, nếu như thật sự phải nổ ra chiến đấu thì mục đích của họ đến đây có thể không hoàn thành được vì trước mắt họ còn có thêm cả Tế Hồn giáo thực lực của những người này từ xưa đến nay đều rất khó đánh giá.



Trước đây khi giao thủ cùng Trấn Thiên Thu hắn phát hiện đó chỉ là một đạo phân thân của hắn chứ không phải bản thể vì vậy lúc này không thể để mọi chuyện đi quá xa.

Sau khi xem xét hết mọi chuyện, thi giọng nói của Lạc Hải cũng dần ôn hòa lại.

"Các vị mục đích của chúng ta khi đến đây hẳn không cần nói lại, sao chỉ vì chút chuyện này mà tính toán chia ly, có chuyện gì chi bằng sau khi đi tới nơi chúng ta từ từ giải quyết sau"

Nghe vậy nhóm người trầm mặc sau đó cũng rơi vào trầm tư, dù bề ngoài nhóm người Nguyên Điện có chút chiếm thượng phong về thực lực nhưng nếu chiến đấu thì bây giờ cũng không có chỗ tốt.

Nhưng đúng lúc này tất cả Ma Pháp Sư đều nhíu mày, ấn kí Ma Pháp Sư trên mi tâm họ đều hiện ra. Dưới khuôn mặt âm trầm người có tu vi cao nhất chính là một lão già của Địa thành lập tức lên tiếng.

"Vậy thì như các ngươi nói có chuyện gì chúng ta sẽ giải quyết khi tới nơi, ngay cả việc người của Nguyên điện c·hết trong tay các ngươi. Chúng ta đi"

Lão già này vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía Khải Lâm, hàn quang lập tức bùng lên.

Khải Lâm thấy vậy không tự chủ mà lui lại vài bước. Người này Khải Lâm có từng nghe qua, lão già này là một Ma Pháp Sư cao cấp tên là Chấn Viêm Lôi, mặc dù có thực lực của Ma Pháp Sư cao cấp nhưng người này lại có một pháp thuật hùng mạnh, một khi thi triển đến toàn lực thậm chí người này có thể vượt qua Ma Pháp Sư đại thành mà chiến đấu với bán bộ Chiến Sĩ. Người này cũng chính là người mạnh nhất dưới phân điện mặc dù không phải là Thành chủ nhưng uy vọng cực cao.

Nghe được những lời này Khải Lâm bỗng chốc cảm thấy áp lực, hiển nhiên trước mắt một trận chiến là không thể tránh khỏi, với thực lực nhỏ bé của hắn chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được, hít thở sâu một hơi loại bỏ tạp niệm ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.

"Muốn áp chế Khải Lâm ta mọi chuyện cũng không dễ ngư các ngươi tưởng"

Lạc Hải thấy được mọi chuyện sau một lúc bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Khải Lâm có chút bất đắc dĩ mở miệng:

"Tiểu hữu cậu đúng là khiến ta rất kinh ngạc, tuy nhiên càng bảo vật chân quý thì càng không nên dễ dàng lộ ra ngoài, nếu như thực lực không đủ thì đó không còn là bảo vật mà chính là một tử kiếp."

Nói xong Lạc Hải quay đầu bước đi.

Khải Lâm nghe vậy thì trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, hắn mặc dù có suy đoán được sự b·ạo đ·ộng khi hạt châu hấp thụ linh khí sẽ rất kinh khủng nhưng thật không ngờ nó lại kinh khủng vượt qua suy tính của hắn như vậy.



Sau đó hắn nhìn về phía Vương Thi Thi ánh mắt không tự chủ được mà lướt qua thân thể nàng một cái sau đó ho nhẹ rồi cũng bước đi, giống như những chuyện sắp tới hắn không có chút lo lắng gì.



"Nếu không thể tránh thì cứ đường đường chính chính mà đó nhận" hắn tự nhủ trong lòng.

Vương Thi Thi khi thấy ánh mắt của Khải Lâm bỗng chốc trong đầu nàng lại hiện ra cảm giác trước đây, điều này khiến nàng đỏ mặt, ánh mặt lộ vẻ tức giận nhưng trong đó cũng có chút sầu tư.

Trước đây cứ tưởng tiến vào thế giới này mọi chuyện sẽ thuận lợi nhưng mọi chuyện đã xảy ra quá nhiều sự biến động khiến cho giây phút này nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện không phải là thật.

Trải qua một đoạn đường dài hiện tại nhóm người đang đứng trước một cánh cửa đá, đây chính là cánh cửa để tiến vào tầng thứ hai, nếu như không phải Khải Lâm khiến cho tầng một hiện tại không thể tu hành được nữa thì có lẽ phải mất thêm một đoạn thời gian nữa thì cánh cửa thứ hai mới mở ra.

Bước vào cánh cửa thứ hai lập tức một không gian đen tối lập tức xuất hiện, tầng thứ hai này khác hẳn với tầng thứ nhất khung cảnh quang đãng. Nếu như gọi tầng thứ nhất là ban ngày thì tầng thứ hai chính là ban đêm.

Ngay khi bước vào tầng thứ hai, hạt châu do trong ngực hắn bỗng nhiên có sự rung động nhẹ, vì được đeo trên ngực nên hắn lập tức phát hiện, sau khi hấp thụ một số lượng cực lơn linh hồn thể thì bây giờ hạt châu này dường như đã sinh ra một tầng cảm ứng mạnh mẽ với linh hồn, điều này khiến Khải Lâm có chút nghi hoăc.

Linh thức Khải Lâm lúc này lập tức tản ra bao phủ trong vòng hơn bốn trăm trượng, đây là cực hạn linh thức của hắn khi không có tăng phúc của ma trận.

Dưới linh thức của hắn từng hình ảnh lần lượt xuất hiện trong tâm thần. nơi đây giống như một biệt phủ to lớn, hơn hai mươi cánh cửa đang đóng chặt, tuy nhiên nhiên một số cánh cửa trong đó đã được mở ra hiển nhiên đã có người vào trước.

Trung tâm của hai mươi cánh cửa là một quảng trường khá rộng ở giữa có một cái cột đá trên đó khắc dấu những hoa văn rất quỷ dị, đúng lúc này một âm thanh vang lên:

"Trung tâm chính là con đường truyền tống lên tầng ba, tuy nhiên để nó mở ra cần phải liên tục đột phá hết hai mươi cánh cửa ở xung quanh. trong từng cánh sẽ có những cơ duyên và pháp bảo khác nhau tùy vào sự may mắn của các ngươi. Còn bây giờ thì đi thôi!"

Giọng nói của Lạc Hải vang lên nói với mấy người Khải Lâm, nghe vậy Khải Lâm lập tức mở miệng.

"Đại nhận ta muốn tự đi tìm cơ duyên của bản thân, chúng ta hiện tại có thể tạm tách rời ra không?"



"Không được, nơi đây rất nguy hiểm"

Khải Lâm nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ.

"Đại nhân chúng cơ duyên của mỗi người là khác nhau, huống hồ gì ta cũng tự có cách bảo mệnh khác nhau hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì ảnh hưởng tới việc trợ giúp ngài"

Lạc Hải nghe vậy thì nhíu mày, hắn đang bước đi bỗng nhiên xoay người một uy áp khủng kh·iếp lập tức đè lên người Khải Lâm lập tức ánh mắt hắn ẩn chứa sự lạnh lùng khác với bình thường.

Khải Lâm dưới uy áp này thì hai chân khụy xuống, thân thể hắn dường như có một vật gì đó cực nặng đè lên khiến cho hắn ngay cả mở miệng cũng không thể. Tuy nhiên ánh mắt hắn lúc này lại ẩn chứa sự kiên định, lạnh lùng đối mắt với Lạc Hải.

Lạc Hải ngay khi đối mắt với ánh mắt Khải Lâm lập tức cả người hắn như nổ lộp bộp, một cảm giác đáng sợ hiện lên trong đầu khiến Lạc Hải cho rằng bản thân mới gặp ảo giác. Một cảm giác lạnh lẽo lập tức xuất hiện trong lòng hắn, lúc này Lạc Hải mới nhớ lại ý chí khủng kh·iếp đã xuất hiện trước đó không lâu, vì quá quan tâm tới mục đích mà hắn bất chợt quên mất điều này.

Thở dài ra một hơi, Lạc Hải cuối cùng chỉ phải gật đầu đồng ý sau đó hắn còn định bảo một Ma Pháp Sư đi theo bảo vệ nhưng lập tức bị Khải Lâm từ chối, hắn lúc này chỉ muốn đi một mình.

Cảm giác hạt châu không ngừng rung động khiến Khải Lâm có thể cảm nhận được có bảo vật gì đó rất quý hiếm đang chờ đợi hắn vì vậy bản thân phải ngay lập tức dựa theo dấu vết mà đi xem xét.

Mặc dù vậy nhưng Khải Lâm không trực tiếp vào ngay mà hắn phải chờ đến khi những người còn lại đi vào hết sau đó kiểm tra không có ai bên cạnh lúc này hắn mới lấy ra hạt châu sau đó đi tới từng cánh cửa chưa từng mở ra, cuối cùng hắn dừng lại trước một cánh cửa, khi đến gần hắn phát hiện rằng cánh cửa này có ghi số mười hai, đồng thời cũng tại đây hạt châu rung động dữ dội nhất.

Sau khi không thấy có gì quỷ dị, Khải Lâm lập tức dựa theo những gì nhóm người Lạc Hải đã làm, bắt đầu kết một ấn pháp rồi đánh mạnh vào cánh cửa.

"Két két"

Cánh cửa sau đó mở ra, đập vào trước mắt Khải Lâm chính là một căn phòng có chút bụi bặm, dường như đã tồn tại rất lâu, khắp nơi đều là mạng nhện phủ kín, tuy nhiên căn phòng này lại rất sáng, ánh sáng này phát ra từ những ngọn nến dường như không bao giờ tắt.

Khải Lâm tiến vào cách cửa hơn mười bước thì lúc này hắn vội vàng dừng lại sau đó né tránh sang trái hơn hai bước.

.......



*Hôm nay là ngày nghỉ rồi, xin chúc tất cả các bạn có một kì nghỉ lễ thật nhiều niềm vui, và tràn đầy năng lượng*