Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 56: Quyền Trượng Linh Hồn




Chương 56: Quyền Trượng Linh Hồn

Ngay khi Khải Lâm né ra, một chất lỏng không màu trực tiếp rơi xuống chỗ hắn mới đứng, chất lỏng này có tính ăn mòn cực mạnh, do không để ý nên có một giọt dính vào vạt áo hắn, ngay lập tức tại nơi đó vạt áo lập tức bị ăn mòn với tốc độ rất nhanh, Khải Lâm thấy vậy không chút do dự mà vung tay xé ngay phần áo đó, trên trán hắn lập tức đổ đầy mồ hôi.

Ánh mắt Khải Lâm lập tức ngưng trọng sự cảnh giác lập tức được đẩy cao lên vô hạn, cùng lúc này tại trong căn phòng này linh thức của hắn dường như bị áp chế xuống ở mức mấy chục trượng điều này khiến hắn lo lắng, nhưng hắn không có ý định rút lui, thời gian bước vào cảnh giới tu luyện của hắn không được gọi là dài tuy nhiên nguy hiểm cũng trải qua không ít.

Cầu phú quý trong hiểm nguy nó không chỉ đúng với phàm nhân mà với thế giới ma pháp cũng vậy.

Ánh mắt Khải Lâm dần dần trở nên kiên định, bước chân của hắn cũng chậm rãi mà bước đi. Mặc dù Khải Lâm đã quan sát rất kĩ nơi đây nhưng hắn vẫn không phát hiện ra ngay phía dưới chân hắn có một ma trận đang dần được hình thành.

Mất hơn nửa nén hương thời gian Khải Lâm cuối cùng cũng bước vào được một đoạn dài trong căn phòng, lúc này hắn nhìn thấy phía trước cách hắn hơn ba trượng có một cái ghế đá cao lớn, ngay tại phía dưới có có một bộ xương khô.

Nhìn qua bộ xương này là của một người đàn ông trên đó đã dính rất nhiều bụi đất, ngay cả quần áo trên người cũng đã không còn, thứ xót lại trên bộ xương này là một đống trang sức bằng vàng bạc, đồng thời thứ bát mắt nhất chính là một cái mũ.

Cái mũ này có chút đặc biệt, trên cái mũ có một con vật được điêu khắc nhìn kĩ thì đó là một con rắn được cách điệu con rắn này đang ngẩng cao đầu giống như thể hiện uy quyền của nó.



Nhìn thấy tất cả những thứ này Khải Lâm có thể xác định được người này thuộc vào tầng lớp vua chúa của nền văn hóa này. tuy nhiên rất nhanh Khải Lâm phát hiện ra bộ dáng của người này có chút không đúng, tư thế của bộ xương này trông giống hơn là một cận vệ đang thủ hộ thứ gì đó hơn và một vị vua chúa cao cao tại thượng.

Thấy vậy Khải Lâm liền đi tới gần xem xét, vì biết nơi đây rất quỷ dị vì vậy tốc độ của hắn rất chậm.

Ngay khi tới gần bộ xương kia Khải Lâm sau một lát do dự liền tiến sát hơn, ngay khi bàn tay hắn sắp chạm vào bộ xương thì tâm thần hắn rung động, cả người lập tức lui lại trên mặt hắn trắng bệch giống như không còn một giọt máu.

Một hình ảnh ngay lúc tay hắn sắp chạm vào bộ xương khô liền xuất hiện, đó là một hình ảnh mơ hồ với vô số những linh hồn mờ ảo đang không ngừng thét gào, tiếng thét gào như ẩn chứa sự đau đớn và tuyệt vọng, đồng thời trong đó còn ẩn chứa oán khí vô tận, khi cảm nhận được oán khí này thì Khải Lâm cảm thấy được bản thân như bị trầm luân vào sự thống khổ đó.

Mất một lúc định thần lại, hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên không biết có phải trùng hợp hay không mà ngụm máu tươi của hắn phun thẳng lên bộ xương kia.

Khải Lâm ban đầu vốn kinh hãi nên không để ý tới chuyện này, nhưng rất nhanh hai mắt nheo lại, hắn phát hiện được bộ xương khô đó vốn không có gì bất thường lúc này bỗng nhiên có cử động, ban đầu cử động này rất nhỏ khiến hắn tưởng bản thân do hoảng sợ mà sinh ra ảo giác nhưng sau đó thì hắn phát hiện là không phải.

...

"Răng rắc..."



"Răng rắc"

Âm thanh từ bộ xương khô này ngày càng vang lên rõ ràng, cử động của bộ xương cũng rõ ràng trong ánh mắt Khải Lâm.

"răng rắc"

"Ầm ầm"

Lúc này Khải Lâm phát hiện dưới mặt đất bắt đầu có sự chuyển động sau đó là mặt đất tan vỡ, lập tức chỉ chất lỏng không màu đó lại một lần nữa xuất hiện, ngoài chỗ Khải Lâm đang đứng thì toàn bộ xung quanh hắn đều đã bị chất lỏng này bao phủ.

Tuy nhiên chất lỏng có sự ăn mòn cực mạnh này dường như không có tác dụng với lớp đất đá này, tuy nhiên không để hắn suy nghĩ nhiều thì từ phía sau tiếng linh hồn gào thét vang lên, một linh hồn mờ ảo, ẩn chứa oán khí lập tức từ đám chất lỏng này chui ra sau đó với tốc độ cực nhanh lao tới t·ấn c·ông Khải Lâm.



Khải Lâm thấy vậy lập tức tránh đi, tuy nhiên do vùng đất đá hắn đứng khá nhỏ khiến cho bản thân hắn đứng không vững suýt nữa thì rơi xuống đất.



Rơi vào tình cảnh nguy hiểm bản thân hắn không chút do dự mà vận chuyển ma pháp trong cơ thể, lập tức một ngọn hỏa diễm bùng cháy lên, bao quanh cơ thể hắn.



Đây chính là Nghiệp Hỏa, do trước đây ở tầng một của ngọn tháp này Khải Lâm đã sử dụng loại lửa này để tịnh hóa linh hồn thể vì vậy lúc này không chút do dự mà hắn thi triển ra.

Dưới sức nóng của Nghiệp Hỏa lập tức đám chất lỏng trong một vùng bị đốt nóng sau đó hóa thành thể khí sau đó bay lên sau đó bị nghiệp hỏa luyện hóa trở thành một luồng linh khí thuần túy rồi dung nhập vào bên trong cơ thể hắn.

Cùng với từng luồng linh khí không ngừng dung nhập vào cơ thể, Khải Lâm lập tức cảm nhận được Luyện Thể thuật của bản thân đang có sự biến hóa nghiêng trời lệnh đất.

Đúng lúc này thân thể hắn đang không ngừng lớn mạnh dần, Khải Lâm thấy vậy không chút do dự mà tăng cường lực lượng ma pháp khiến cho Nghiệp Hỏa bùng cháy càng dữ dội hơn.



Cùng với sự bùng c·háy d·ữ d·ội của Nghiệp Hỏa là sức nóng lan tràn càng rộng, chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ chất lỏng không màu này đều bị chuyển hóa toàn bộ lượng chất lỏng bị chuyển hóa lập tức bị luyện hóa trở thành linh khí.

Cảm nhận được tác dụng thần kì này của những chất lỏng này, Khải Lâm vui mừng mà không ngần ngại hấp thụ hết những tia linh khí được luyện hóa này.

Chỉ trong chưa đầy một canh giờ toàn bộ đám chất lỏng đã bị luyện hóa hoàn toàn, lúc này Khải Lâm đột nhiên cảm nhận được bức tường ngăn cách. Khải Lâm khi cảm nhận được sự tồn tại của bức tường lập tức hắn biết rằng bản thân đã đạt đến giới hạn thân thể của bước đầu tiên luyện thể.

"Nếu ta có thể vượt qua được bức tường ngăn cách này thì ta hẳn là sẽ bước vào cảnh giới tiếp theo của luyện thể, nó hẳn là Linh thể, thứ được gọi là Bán Linh thể suy cho cùng cũng chỉ là một cách gọi thân thể khi bước vào thời kì quá độ của luyện thể mà chưa thể tiến tới linh thể mà thôi"

Cùng với sự biến hóa của thân thể Khải Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng bản thân đã tăng lên thêm một khoảng, chỉ cần hắn có thể bước vào linh thể thì chỉ cần dựa vào sức mạnh thân thể cũng có thể đánh ngang tay với một vị Ma Pháp Sư sơ cấp mà không cần sử dụng đến sức mạnh Ma Pháp.



Nhưng hiện tại Khải Lâm lại không có được pháp quyết tu luyện cũng như lượng lính có khí tức quỷ dị này cũng đã cạn kiệt điều này khiến hắn có chút tiếc nuối.

....

"Ầm ầm"

Tiếng ầm ầm vang lên khiến Khải Lâm giật mình rời khỏi sự tiếc nuối vừa rồi.

Dưới linh thức quan sát, Khải Lâm lập tức nhíu mày khi thấy mấy giọt máu tươi của hắn rơi trên bộ xương kia đang bị bộ xương dần dần hấp thụ.

Chỉ trong chốc lát khắp nơi trên bộ xương kia bị một đám khí đen bao phủ sau đó luồng khí đen này lập tức lập tức chui vào đầu lâu của bộ xương, chỉ trong vài cái nháy mắt bộ xương kia đang trong tư thế ngồi trên cái ghế lập tức đứng lên, một cặp mắt bị khí đen bao phủ trong đó còn lộ ra hai sắc đỏ như hai con ngươi màu đỏ trông rất quỷ dị.

Ngay khi đứng lên bộ xương kia lập tức dang hai tay ra, cái đầu lâu không ngừng cử động, dường như nó đang nói thứ gì đó, nhưng Khải Lâm không biết.

Nhưng không để hắn phải đợi lâu từ khắp căn phòng này, từng tiếng thét của linh hồn thể với số lượng cực lớn vang lên, điều này khiến hai tai hắn ù ù.

Cả căn phòng lập tức bị một đám khí đen bao phủ, những khí đen này đều chui ra từ mặt đất sau đó lập tức tiến tới dung nhập với bộ xương kia.

Bộ xương kia dưới việc không ngừng hấp thụ đám linh hồn thân thể của nó cũng đang dần hình thành, chỉ là thân thể này do đám khí đen hình thành mà không phải là một thân thể da thịt như người bình thường.

Nhưng trong mắt Khải Lâm thì đây không khác gì là một con quái vật, một con ác quỷ đến từ địa ngục. Cảnh tượng này khiến cho cả người Khải Lâm tê dại, cả người lập tức lui lại cách xa thứ quỷ dị này một khoảng cách khá xa.



Dường như con ác quỷ này thấy được sự chuyển động của Khải Lâm, nay lập tức rất nhiều đạo khí đen từ trên thân thể nó chui xuống đất, chỉ trong chốc lát, ngay khi Khải Lâm mới dừng lại xung quanh hắn đã bị một hơn mười đạo khí đen tạo thành một cái lồng ngăn chặn hắn lại.

Cùng lúc này, ngay khi giam giữ được Khải Lâm, con ác quỷ kia lập tức dơ tay ra, lập tức bàn này nó hình thành một bàn tay năm ngón như con người, từ lòng bàn tay một quả cầu xương đen lập tức hình thành. Ngay khi vừa hình thành dưới lực điều khiển của con ác quỷ quả cầu đó lập tức bay nhanh tới t·ấn c·ông Khải Lâm.

Khải Lâm thấy vậy cắn răng, ngay lập tức Nghiệp Hỏa lại bùng lên, dưới sự thiêu đốt của Nghiệp Hỏa cái lồng do đám xương đen kia lập tức xuất hiện một cái lỗ hổng nhỏ, Khải Lâm thấy vậy thì không do dự mà nhảy lập tức nhảy ra, tránh được một chiêu của con ác quỷ.

Ngay khi tránh thoát một chiêu, Khải Lâm lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch đi. Nghiệp Hỏa rất mạnh nhưng nếu phải sử dụng liên tục thì với tu vi hắn bây giờ vẫn có chút không chịu được.

"ầm"

Tiếng ầm do quả cầu kia p·hát n·ổ mà tạo nên, t·iếng n·ổ này rất lớn trong đó còn có những âm thanh gào thét quỷ dị của từng linh hồn.

Khải Lâm nhìn vào v·ụ n·ổ mà trong lòng kinh hãi, thứ khiến hắn kinh hãi không phải là sức mạnh từ v·ụ n·ổ mà ngay khi v·ụ n·ổ xuất hiện chính linh thức hắn đã phát hiện ra một ma trận mà hắn không thể nhìn thấu dường như nó vẫn luôn tồn tại, nhưng chưa được khởi động.

Đúng lúc này Khải Lâm lại phát hiện ra sự cử động quỷ dị của ác quỷ kia.

Chỉ thấy tại chỗ ghế đá sụo đổ kia lập tức xuất hiện một bóng đen quỷ dị, từ trong bóng đen đó lóe lên bảy sắc màu mờ ảo.

Con ác quỷ kia lập tức vung tay khi những ánh sáng kia mới xuất hiện, lập tức một cây gậy sắt màu đen dưới sự bao phủ của ánh sáng bảy màu không ngừng hiện ra.

Thấy vậy con ác quỷ kia lập tức dùng tay chộp lấy nó, cùng lúc cây gậy sắt bị hắn cầm vào tay, đám linh hồn từ cánh tay hắn như sợ hãi rồi cùng nhau rút lui, khiến cho cánh xương tay của nó hiện ra.

Khuôn mặt của Khải Lâm cũng kịch biến ngay khi cây gậy sắt kia xuất hiện điều, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được linh hồn trong cơ thể dường như run rẩy trước cây gậy sắt kia, đồng thời linh hồn dưới sự run rẩy này mà có dấu hiệu xuất khiếu.

Điều này thật sự rất đáng sợ, Khải Lâm có thể cảm nhận được nếu để linh hồn rời khỏi thân thể thì bản thân sẽ ngay lập tức biến thành một con quỷ khôi mất đi hoàn toàn ý thức, điều này đồng nghĩa với việc và hắn sẽ t·ử v·ong.

Đứng trước cảm giác sinh mạng có thể b·ị c·ướp đi bất kì lúc nào Khải Lâm không một chút do dự mà ngồi xuống sau đó bắt đầu vận dụng lực lượng ma pháp để áp chế sự kích động của linh hồn.

Cùng lúc này cây gậy sắt trong tay ác quỷ kia lập tức có sự biến đổi, chỉ thấy bảy sắc màu lượn lờ xung quanh cây gậy lập tức mờ dần đi, sau đó dung nhập vào bên trong cây gậy, lập tức cây gậy sắt hóa thành khổng lồ ra, sau đó tan vỡ, một lực xung kích mạnh mẽ khiến cho cánh tay xác ướp bị tan vỡ Khải Lâm ở cách đó không xa cũng bị lực lượng này cuốn bay đập mạnh vào vách tường.

Một ngụm máu tươi trong người hắn lại phun ra ý thức của hắn đang rơi vào mơ hồ, bàn tay cố nắm chặt hạt châu trong ngực rồi lẩm bẩm thứ gì đó cuối cùng rơi vào hôn mê.

Phía cây gậy sắt sau khi tan vỡ lập tức thì một hình ảnh dần hiện ra, hình dáng của nó khác với cây gậy sắt đen thui trước đây, mà bây giờ nó trở nên bóng loáng, hình dạng giống với một cây quyền trượng.