Chương 54: Biến Hóa
Dưới ngọn lửa bao chùm rất nhiều linh hồn thể vẫn điên cuồng mà tiến vào, điều này khiến cho hai người ở bên ngoài đều trở nên ngưng trọng.
Sau một ngày Vương Thi Thi mới bước ra ngoài thương thế của nàng cũng đã hồi phục tuy nhiên quần áo nàng lúc này lại có chút xộc xệch khuôn mặt lúc này cũng có chút không được bình thường, nhìn thấy tình cảnh này Lạc Nguyên phía xa lập tức lộ ra vẻ ảm đạm.
Bên trong ngọn lửa kia Khải Lâm thở dài quần áo trên người hắn vẫn y nguyên chỉ là lâu lâu lại dơ bàn tay ra đưa lên mũi ngửi, mùi hương cùng cảm giác mềm mại đó thật là khó quên, mặc dù chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn nhưng hắn cũng cảm thấy hành động của hắn lúc trước cũng hơi quá đáng một chút.
Sau khi bỏ đi nhưng tâm tư hiện tại hắn mới lấy hạt châu trước ngực sở dĩ hắn để Vương Thi Thi ra ngoài là vì chuyện này, hạt châu này thật sự có quá nhiều bí mật mặc dù hắn đã đưa cho nàng cuốn công pháp luyện thể kia nhưng bản thân hắn cũng đã có chút sửa đổi sở dĩ hắn phải làm vậy vì trước đây hắn không thể tin tưởng bất kì ai, cho dù bây giờ cũng vậy chỉ là có thêm chút thân thiết nhưng mọi chuyện vẫn phải để an toàn lên hàng đầu.
Ngay khi hạt châu được lấy ra, Khải Lâm mặt ngưng trọng sau đó hắn dẫn dắt linh khí dung nhập vào hạt châu, lập tức hạt châu đang ảm đạm bỗng nhiên rung động ngay khi cảm nhận được linh khí, một lực hút cực mạnh từ nó phát ra, một tia kim quang từ hạt châu cũng thoát ra sau đó dung nhập vào trong cơ thể Khải Lâm.
Trong lúc này Khải Lâm bỗng cảm nhận được linh thức của hắn đang tăng lên một cách điên cuồng điều này khiến hắn hoảng hốt. chỉ thấy linh thức hắn dưới tăng phúc của ma trận bao phủ hơn bảy trăm trượng lập tức tăng lên nghìn trượng, một nghìn năm trăm trượng, hai nghìn trượng năm nghìn trượng rồi cả vạn trượng, trong tâm thức của Khải Lâm lúc này hiện rõ quang cảnh cả ngàn trượng, nhưng vì sự bạo phát đột ngột khiến cho hắn cảm nhận được một cơn đau dữ dội trong đầu hiện ra.
Khải Lâm giật mình sau đó lập tức muốn thu lại linh thức, nhưng sự bạo phát của nó Khải Lâm hiện tại đã không thể điều khiển, ánh mắt hắn dần đỏ lên.
" Cơ duyên lần này là ta đưa cho ngươi, nếu như còn không biết điều thì chính ra sẽ cắt đứt cơ duyên này."
Tiếng âm thanh pha lẫn chút đau đớn vang lên. Ngay lập tức hạt châu dường như phản ứng với câu nói của Khải Lâm, linh thức đang tăng lên lập tức dừng lại sau đó thu lại ở khoảng cách vạn trượng.
Khải Lâm lúc này có thể nhìn thấy tất cả những người bước vào đây từ mấy người Ma Pháp Sư của Lạc Việt đến người của Nguyên điện thậm chí là...
"Đây là người của Tế Hồn giáo"
Khải lâm sửng sốt khi những người này xuất hiện ở đây, trong đó có vài người hắn nhận ra đó là Trấn Thiên Thu, Dạ Xoa vương và Phi Cô, lúc này họ đang tiến về một phía đó đúng là một cánh cửa đó không lẽ là cánh cửa tiến vào tầng thứ hai, bỗng nhiên những người này dừng lại khuôn mặt hiện ra vẻ ngưng trọng sau đó đổi hướng đi.
Tất cả những người khi cảm nhận được linh thức mạnh mẽ bao trùm thì đều biến sắc, linh thức này thật quá mạnh mẽ dường như vượt qua hiểu biết của tất cả mọi người ở đây.
Phía Lạc Hải cùng ba Ma Pháp Sư khác.
"Uy áp của linh thức này không lẽ là Chiến Sĩ"
Một người đàn ông trung niên bên cạnh mở miệng, người này là một đại hán thân hình lực lưỡng đang nhìn về phía Lạc Hải.
Khuôn mặt Lạc Hải cũng trở nên ngưng trọng, giọng nói có chút hổn hên vang lên.
"Không phải Chiến Sĩ, ta có thể cảm nhận uy áp này dường như ta đã từng được cảm nhận một lần, đó chính là từ bức tượng của bốn vị Đức Thánh trong Thánh địa"
Nghe vậy ba người bên cạnh khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, là người của Lạc Việt bộ Lạc ai mà không biết đến bốn vị Đức Thánh, họ đều là những tồn tại thông thiên được người dân Lạc Việt muôn đời cúng bái, nếu nói có ai có thể khiến sự sùng kính bốn vị đức thánh của họ bị phai mờ thì cũng chỉ có hai người đó chính là Thánh Tổ và Thánh Mẫu của họ, nhưng hai tồn tại chí cao vô thượng này đã không phải tồn tại mà đám hậu nhận như bọn họ có thể tùy tiện nhắc tới nhắc tới.
Sau đó bốn người không chút do dự mà đi tới, đối với những tồn tại cao cao tại thượng này nếu đối phương đã nhìn thấy họ mà họ không qua bái phỏng thì đó chính là tội bất kính.
Khải Lâm dưới linh thức cường đại có thể nhìn thấy tất cả trong lúc này hắn bỗng nhiên có cảm giác không ổn, liên tục tìm cách kìm hãm sự thôn phệ của hạt châu, nhưng mọi chuyện không có tác dụng.
Ba người ở bên ngoài là Vương Thi Thi, Lạc Nguyên và Lý Giai Kỳ là nhìn thấy mọi chuyện trước mắt, tâm thần cả ba đều hiện lên vẻ kh·iếp sợ, Lý Giai Kỳ lúc này mưới quay sang nhìn Vương Thi Thi mà hỏi với giọng điều lo lắng.
"Thi Thi! Người này ruốt cuộc là đang làm gì vậy?"
Vương Thi Thi nghe vậy thì lắc đầu cười khổ, ngay cả nàng cũng không biết Khải Lâm đang muốn làm gì, thứ duy nhất khi nàng ra ngoài mà hắn nói đó chính là :" Phong bế hơi thở đồng thời không được phát tán linh thức ra ngoài!"
Chính vì vậy ba người mặc dù đối diện với rất nhiều linh hồn nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì.
Nhóm người của ba thế lực cũng biết đến sự quỷ dị của đám linh hồn này vì vậy linh thức cũng không tản ra dẫn đến họ không thể nhìn thấy được chuyện trong này, đồng thời khi họ đi vào cách chỗ này hơn trăm trượng thì có một ý chí vô cùng hùng mạnh ngăn cản họ lại khiến họ không dám đi tiếp.
Dưới lượng linh hồn dày đặc bao phủ trong vùng hơn lực lượng ma pháp điều khiển Nghiệp Hỏa cũng dần cạn kiệt tuy nhiên ngay lập tức hạt châu lại phát ra một đạo kim quang dung nhập vào người hắn, luồng linh lực dồi dào mà hắn chưa từng cảm nhận được bỗng chốc dung nhập vào cơ thể sau đó sức mạnh Pháp Sư trung cấp của hắn đang không ngừng được củng cố.
Sở dĩ hắn không hấp thụ linh khí luyện hóa được là vì khả năng thôn phệ của hạt châu này quá đáng sợ, nếu không cẩn thận mà đi hấp thụ rất có khả năng toàn bộ thân thân lực lượng ma pháp trong người hắn cũng bị thôn phệ hết.
Lại một ngày nữa trôi qua dưới lực thôn phệ đáng sợ cùng với Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt thì đám linh hồn ở đây gần như không còn lại bao nhiêu, lúc này lực thôn phệ của hạt châu cũng dần dần yếu bớt đi, đám linh hồn bị thôn phệ cũng giảm đi một lượng cực lớn, cho dù dùng mắt thường cũng có thể nhận ra.
Đồng thời cùng thời gian này, tu vi của Khải Lâm cũng hoàn toàn củng cố được ở Pháp Sư trung cấp đỉnh, tùy thời có thể đột phá tuy nhiên bây giờ thì chưa phải lúc.
Sau khi cảm nhận được lực thôn phệ của hạt châu đã giảm đi cùng với linh thức cuồng phát đã có dấu hiệu thu lại lúc này Khải Lâm mới vận dùng một tia linh hồn tiến vào bên trong hạt châu kiểm ra.
Ngay khi để linh hồn tiến vào Khải Lâm lập tức phát hiện ra bên trong này linh khí vô cùng nồng đậm, cùng với đó chính là không gian trong này dường như đã được ở ra hoàn toàn. nơi đây bây giờ đột nhiên xuất hiện một ốc đảo giữa lòng đại dương, ốc đảo này rộng lướn khoảng ngàn dặm nơi đây cây cối um tùm mặc dù hắn không cảm nhận được sinh cơ ở đâu nhưng đây đúng là một nơi hoàn hảo để tu luyện.
Tuy nhiên hai mắt Khải Lâm bỗng nhiên ngưng lại tại một mỏm đá trong đó, một hình ảnh khiến hắn rung động.
Tịa nơi đó có một con khổ to lớn, những vằn đen xen kẽ bộ lông màu vàng mềm mại nó dường như đang nằm đó hưởng thụ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Khải Lâm, con hổ đó ngay lập tức mở mắt sau đó nhìn về phía Khải Lâm, cùng lúc này một khí tức quen thuộc đã khiến hắn xác định được mọi chuyện, tiếng gọi của hắn vang lên.
"Tiểu Lâm, Tiểu Lâm"
Con hổ nghe tiếng gọi này ban đầu thì có chút mê mang nhưng rất nhanh một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nó, một thiếu niên nó đã cùng chung sống làm bạn trong thung lũng hơn hai năm, với nó thì đó chính là người thân nhất của nó vì vậy khi nhận ra Khải Lâm tiếng gầm của nó lập tức vang lên, sau đó nó không chần chừ mà lao tới chỗ Khải Lâm, cái lưỡi liếm qua liếm lại trên mặt hắn giống như nó đang rất cao hứng vậy.
Gặp lại Tiểu Lâm một chút Khải Lâm mới nhớ ra bản thân còn việc phải giải quyết sau đó đi ra ngoài nhưng vẫn bảo Tiểu Lâm ở lại giải quyết xong hắn sẽ đến tìm nó, ban đầu nó không muốn nhưng dưới sự khuyên nhủ của Khải Lâm thì cuối cùng cũng ủ rũ ở lại, việc này ngoài Khải Lâm ra có lẽ trên đời không còn ai có thể khiến Tiểu Lâm nghe lời như vậy.
Xoa xoa đầu Tiểu Lâm sau đó linh hồn Khải Lâm lập tức biến mất trở lại với thân thể, lúc này hạt châu gần như đã không còn động tĩnh gì nữa, thấy vậy hắn vội thu lại hạt châu sau đó đeo lên ngực.
Cuối cùng lực lượng Ma pháp trong cơ thể một lần nữa vận chuyển sau đó điều khiển Nghiệp Hỏa quay trở lại cơ thể.
Bước ra ngoài với tâm tình rất thoải mái đồng thời có thêm chút vui vẻ hắn hướng về phía ba người Vương Thi Thi mà chào hỏi.
Vương Thi Thi sau khi trải qua chuyện này cũng không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện xảy ra trước đây nữa mà nàng cùng hai người vội tiến lại gần Khải Lâm mà hỏi mọi chuyện.
Khải Lâm cũng chỉ nói qua loa mọi chuyện thấy vậy mấy người cũng không hỏi thêm, dù gì đi nữa thì ai cũng có bí mật của riêng mình.
Đúng lúc này tiếng người lục tục đi tới.