Chương 4: Kết Quả Kiểm Tra
Ngay tại lúc này ở trung tâm quảng trường bỗng xuất hiện thêm một người. Đó là một bạch y nữ tử, khuôn mặt trái xoan, nước da hồng hào, đôi mắt có thần, dù nhan sắc không phải tuyệt thế nhưng lại toát lên khí chất xuất trần, cao ngạo giống như một vị tiên tử đứng trên cao nhìn xuống khắp thế gian.
Vừa xuất hiện nữ tử này đã vung tay ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện xua tan đi cái không khí nóng bức trong quảng trường, sau ánh mắt nhìn về phía Yên Nhi, trên môi bỗng nở một nụ cười nhẹ. Một đạo ánh sáng từ ngón tay bay lên quấn quanh thân thể Yên Nhi, thân thể nàng lập tức từ từ hạ xuống.
Cảnh tượng vừa rồi khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàg có chút trắng bệnh, thân thể run rẩy, theo bản năng ánh mắt nàng lướt qua xung quanh, đôi chân chạy vội tiến tới cạnh Khải Lâm bàn tay nắm chặt vào cánh tay hắn.
Thấy vậy hắn vội an ủi nàng, trong lúc đó cũng không ngừng chú ý tới nữ tử kia, nhưng rất nhanh hắn giật mình.
"Tham kiến Phó viện trưởng"
Lời nói từ một nam một nữ vang lên, đồng thời trong lúc đó xuất hiện thêm ba lão già, ngay khi thấy nữ tử này xuất hiện cả ba từ trên không vội vàng đi xuống hành lễ.
Thấy phó viện trưởng xuất hiện đám người trong học viện cũng không có quá nhiều ngạc nhiên. Việc xuất hiện một học viên ba sao là việc chưa từng xuất hiện ở học viện, hiển nhiên việc bồi dưỡng trong tương lai ắt là điều tất nhiên. Nhưng đối với những người khác thì đây thật sự là điều khó tin.
"Thi Vân phó viện trưởng một trong ba cường giả của Vũ Nhạc quốc"
Lời nói này trong đám đông bỗng vang lên, mọi ánh mắt lập tức đồ dồn về phía nữ tử, trong đó tất cả đều là sự ngưỡng mộ đồng thời còn có thêm sự tôn kính đối với những tồn tại trong truyền thuyết này.
Nhìn qua đám người một lượt, nữ nử chỉ tùy tiện gật đầu một cái sau đó ánh mắt lại bắt đầu chú ý về phía Yên Nhi.
Cảm giác được sụ chú ý này, nàng bỗng nhiên cúi đầu xuống thấp, không giám nhìn lên. Bên cạnh Khải Lâm thấy vậy liên an ủi nàng, lúc này bản thân hắn chỉ cảm giác không được thoải mái, mặc dù biết đứng trước mặt là một trong ba cường giả của cả đế quốc thì hắn vẫn không có cảm giác ngưỡng mộ hay sùng kính gì.
Phó viện trưởng hình như cũng phát hiện ra điều không đúng nên nhìn về phía Khải Lâm, ánh mắt này đảo qua khiến thân thể hắn bỗng chốc cả nhận được một áp lực vô hình.
"Cô bé ngươi tên gì?"
Giọng nói nhẹ nhàng củ nữ tử vang lên.
Không khí trầm lặng một lúc lâu, Khải Lâm lúc này cảm giác mọi chuyện không ổn vội vàng hành lễ.
"Vãn bối Khải Lâm tham kiến phó viện trưởng đại nhân, nàng tên Yên Nhi, là thị nữ của vãn bối, tính cách của nàng từ nhỏ vốn như vậy, xin đại nhân không trách tội"
Tiếng nói của hắn vang lên xua tan không khí trầm lặng này, nữ tửu kia chỉ gật đầu một cái sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Khải Lâm.
"Ngươi cũng lên kiểm tra đi".
Nghe thấy vậy thâm thần hắn bỗng nhiên áp lực, bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Việc hắn có thể gia nhập học viện hay không chính là quyết định xem tương lai có còn có thể cạnh tranh với Hạ gia hay không. Nếu như không thể gia nhập học viện thì đó đúng là ác mộng với Khải gia hắn.
Hít thở thật sâu một hơi cùng với những tâm tình r·ối l·oạn, hắn từ từ bước lên sau đó chầm chậm đặt tay lên linh châu. Ngay lúc này hắn cảm nhận được có một tia khí nóng bỏng xâm nhập vào cơ thể rồi tiến nhanh lên tâm thần, trong phút chốc trong đầu hắn bỗng trở nên nặng trĩu ý thức dần mơ hồ đi, tất cả bỗng nhiên chìm trong bóng tối.
Trong hình ảnh đó là một tầng sương mù dày đặc, sau khi ánh mắt hắn nhìn vào thì sương mù này như có ý thưc bắt đầu tản ra một lỗ hổng, nhìn sang phía sau lỗ hổng đó là cả một bầu trời đầy sao, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra điều không đúng, hắn nhìn thấy những ngôi sao đó không ngừng di chuyển xung quanh chúng có những đám hình cầu nhỏ không ngùng bay xung quanh.
Đây rõ ràng không phải là bầu trời trong mắt người thường, mà đây như một cảnh tượng của tinh không bao la, mà hăn chỉ là một sinh linh nhỏ bé vô cùng.
Hình ảnh đến đây mọi thứ bỗng chốc hỗn loạn khiến Khải Lâm giật mình tỉnh lại từ cơn mê mang.
Cảnh tượng này cũng khiến những người xung quanh khó hiểu, nhất là phó viện trưởng ở đó, nàng hẳn là cảm nhận được thứ gì đó nhưng lại không thể phát giác ra thứ gì, điều này khiến nàng nhíu mày.
Ánh mắt đảo qua linh châu không có phản ứng gì, liền lắc đầu thở dài.
"Không đủ tư cách"
Câu nói này vang lên, như sét đánh ngang tai khiến Khải Lâm đứng ngây ra đó, rất lâu không có phản ứng gì.
Đám người xung quanh trong chốc lát bỗng trở nên xì xào, tiếng bàn tán lại vang lên.
"Haha, tên này là ai? Chỉ là một tên không có tư cách gia nhập học viện vậy mà lại dám nói một học viên ba sao của học viện là thị nữ, đúng là không biết sống c·hết".
Ở cách hắn không xa hai anh em Hạ Gia cũng nhìn hắn với ánh mắt chế giễu, trong đó không giấu được sự đắc ý ánh mắt nhìn về phía Khải Lâm giống như người bề trên nhìn xuống những người thấp kém vậy, bây giờ họ đúng là có tư cách này, nhưng thời gian trong tương lai thì chưa nói trước được điều gì.
Ánh mắt trào phúng không ngừng quét lên người hắn, đặc biệt là những ánh mắt hả hê củng những người đã bị loại từ trước, họ đều mang tâm tư ta không được thì ngươi cũng đừng hòng. Tính cách này thì gần như ai ai cũng có.
"Thiếu gia"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến hắn ổn định lại tâm tình một chút tuy nhiên trong lòng vẫn ẩn chứa chút thất vọng chỉ là bản thân không để lộ ra ngoài.
Nhìn thấy hai người như vậy phó viện trưởng nhíu mày, sau đó ánh mắt rời khỏi Khải Lâm nhìn về hướng Yên Nhi.
"Yên Nhi từ nay con sẽ là đệ tử của ta, cắt đứt duyên phàm trần, một lòng truy cầu sức mạnh".
Giọng nói có chút lạnh lùng vang lên, nữ tử cũng quay đầu bước đi.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhi có chút thất sắc, ánh mắt không ngừng lưu chuyển đôi môi cắn chặt sau cùng nàng như lấy hết dũng khí mà mở miệng nói:
"Đại nhân, Yên Nhi không muốn, ta chỉ muốn ở bên cạnh thiếu gia"
Khải Lâm có chút giật mình chưa kịp nói gì, thì một ánh mắt lạnh quét tới như một lời cảnh cáo khiến hắn run rẩy cả người, dù là người ngốc đến mức nào lúc này cũng phải hiểu được ý nghĩa của việc này.
Nhìn về phía Yên Nhi, hắn cố nở một nụ cười, trong mắt hắn nàng giống như một đứa em gái chứ không phải là một thị nữ như trong lời người khác. Cùng nhau lớn lên tình cảm của hai người vốn là rất tốt, mặc dù không phải tình cảm nam nữ nhưng xa cách nhau cũng khiến hắn không nỡ.
Nhưng hắn biết hai người từ ngày hôm nay trở đi sẽ là người của hai thế giới, vì vậy không thể để sự ích kỉ của bản thân cản trở nàng được, con đường của nàng vốn không ai có thể quyết định thay, là một thiếu gia hắn hiểu rất rõ việc này vì vậy hắn biết giờ này phải làm gì.
"Yên Nhi, em phải nghe lời, bây giờ ta không thể gia nhập học viện, nhưng từ nhỏ em có thấy có chuyện gì làm khó được ta không? Đợi ta trở nên cường đại lúc đó sẽ về thăm em"
Ngay chính hắn cũng không tin được lời bản thân mình nói ra nhưng cũng như một lời an ủi duy nhất hắn cố thể nói bây giờ.
Thấy nàng định mở miệng nói thì hắn nhanh chóng chặn lại sau đó hướng về phía phó viện trưởng hành lễ, sau đó đưa ra một thỉnh cầu.
"Phó viện trưởng đại nhân ngài có thể để ta ra ngoài không?"
Nghe vậy phó viện trưởng tỏ vẻ khá hài lòng, gật đầu sau đó vung tay ra một luồng gió nhẹ quấn hắn bay lên một vòng xoáy xuất hiện thân hình hắn biến mất.
Yên nhi ngơ ngác nhìn tất cả, trong lòng run rẩy, nàng chưa bao giờ đi xa thiếu gia như vậy, từ nhỏ nàng cũng rất ít tiếp xúc với người bên ngoài vì vậy thâm tâm nàng bây giờ tự nhiên sinh ra một nỗi sợ không tên, cảm giác trong lòng trở nên trống vắng, hai hàng lệ không ngừng tuôn ra.
Thấy nàng như vậy phó viện trưởng chỉ có thể thở dài vung tay đưa nàng ra khỏi quảng trường.
Ở bên ngoài cha mẹ hắn đứng đó có thể quan sát hết mọi chuyện, sau khi biết kết quả trên mặt hai người không khỏi lộ ra một ít thất vọng. Những rồi họ lại cố chấn tĩnh rất nhanh vì họ biết người thất vọng hơn và đang rất cần có họ ở bên.
Hạ gia chủ bên cạnh thì cười to.
"Haha, Khải lão đệ người cũng đừng thất vọng, dù không được gia nhập học viện thì ngươi vẫn có thể về tiếp khoản cơ ngơi của ngươi mà"
Nghe thấy những lời châm chọc này khuôn mặt của cha hắn có chút tối sầm lại nhưng cuối cùng chỉ thở dài không đáp, ngay cả mẹ hắn thường ngày ôn nhu dịu dàng lúc này nghe mấy lời đó khuôn mặt cũng trở nên không tốt.
Một số người ban đầu thấy Yên Nhi là học viên ba sao liền muốn đi đến kết giao nhưng sau đó biết nàng trước đây chỉ là một thị nữ của Khải gia mà giờ đây cả thiếu gia của Khải gia còn không có tư cách để gia nhập học viện, những ý nghĩ đó liền lập tức tiêu tan, thậm chí một học viên ba sao lại mang danh thị nữ không biết sau này sẽ phát sinh những chuyện gì nữa.
Một vòng sáng lóe lên, thân ảnh của Khải Lâm dần dần hiện ra, khuôn mặt có chút thất thần, thấy vậy cha mẹ hắn vội đi ra an ủi, nhìn tâm trạng của con trai dần tốt lên hai người mới có chút yên tâm rồi ba người rời khỏi đây.
Hắn không thể gia nhập học viện, Yên Nhi cũng đi rồi nơi đây hắn vốn không cần quan tâm tới nữa.