Chương 46: Biến Mất
Xác ướp ngay khi bị đẩy lui tiếng gầm giống của nó lại càng vang lên dữ dội, lúc này nó lại lao tới cái liềm trên tay lại không ngừng vung ra, tiếc bước chân khiến cho lòng Khải Lâm nặng chĩu.
"Đùng đùng..."
Tiếng bước chân này khiến cho Lạc Nguyên đang ngây ngốc trước lời nói của Khải Lâm lập tức tỉnh táo lại, không biết trong lòng người này suy nghĩ gì nhưng vẫn lấy ra thêm một tấm hộ thân phù đưa cho Khải Lâm.
Khải Lâm lúc này cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy, trong lòng tự bao biện cho bản thân rằng lúc này không phải là lúc phải ngại, nếu muốn ngại thì cũng nên để tới lúc khác.
Nghĩ vậy cũng khiến cho bản thân hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng cùng lúc này dưới ấn quyết của Lạc Nguyên đạo ánh sáng trong tay người này cũng dần ngưng tụ một ảo ảnh giống như một cái chuông cao khoảng một trượng cũng dần hiện ra.
Dưới sự thúc dục điên cuồng của Lạc Nguyên thì cái chuông kia ngày càng ngưng thực, Khải Lâm lúc này cũng dần thấy rõ được rõ ràng về cái chuông này, mặc dù nó vẫn có chút mở ảo nhưng nếu không nhìn kĩ ắt hẳn sẽ cho đó là một cái chuông thật sự.
Đây là một cái chuông nhìn màu sắc hẳn là được làm bằng đồng, sở dĩ có thể nói chính xác chất liệu như vậy vì cách mà Lạc Nguyên thi triển cũng giống như một loại thuật chú mô phỏng lại.
Những việc này chỉ diễn ra trong chốc lát.
Cùng lúc với chiếc chuông được ngưng tụ thì xác ướp kia cũng ngày càng áp sát về phía hai người Khải Lâm, khoảng cách bây giờ giữa hai bên không đến năm trượng, nhưng với thân hình khổng lồ của xác ướp thì khoảng cách này gần như chỉ là trong gang tấc.
Bước chân của xác ướp vẫn không ngừng lại, điều này khiến khuôn mặt Khải Lâm có chút lo lắng ánh mắt nhìn về phía Lạc Nguyên.
Cảm nhận được ánh mắt của Khải Lâm, Lạc Nguyên chỉ có thể truyền âm cho hắn.
"Vật này mặc dù là mô phỏng nhưng với sức mạnh hiện tại của ta vẫn không thể sử dụng quá một phần uy lực của nó vì vậy thời gian của ngươi không nhiều, nhất quyết phải giải quyết được tên này trong vòng mười lăm hơi thở"
Nghe vậy Khải Lâm không khỏi kinh hãi, chỉ là một đồ mô phỏng mà đã có uy lực lớn đến như vậy nếu như là pháp bảo đến đây thì sức mạnh phải khủng kh·iếp đến mức nào.
Suy nghĩ chỉ lóe lên rồi biến mất, ngay lập tức Khải Lâm gật đầu một cái sau đó không chút do dự mà vận dụng ma pháp đến cực hạn, chuẩn bị chiến đấu.
Âm thanh từ trong miệng Lạc Nguyên phát ra:
"Ngân Thiên Vọng"
Dưới tiếng thét của hắn lập tức chiếc chuông ảo ảnh kia bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng, một khí tức khiến cho Khải Lâm không thể diễn tả thành lời hình thành, lúc này cái chuông như có người đánh mạnh vào, một tiếng chuông ẩn chứa lực lượng cực mạnh vang vọng ra.
Khải Lâm ở bên cạnh hai tai oong oong lên nhưng vì được Lạc Nguyên nhắc nhở trước nên việc này cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn.
Ngay lúc tiếng chuông vang lên lập tức không gian bốn phía như bị bóp méo lại, âm thanh này được Lạc Nguyên điều khiển nên nó chỉ hướng về đúng một phía đó là nơi xác ướp kia đang tiến tới.
Lúc này thân hình xác ướp kia bỗng nhiên bị đẩy lùi ra sau một chút, âm thanh khuếch tán ra tạo thành một vùng không gian vặn vẹo giam giữ nó.
Tiếng gầm của nó lại vang lên, đúng lúc này Khải Lâm với sự chuẩn bị từ đầu lập tức lao lên, tốc độ của hắn bộc phát rất nhanh hắn đã áp sát dưới chân của xác ướp.
Dựa theo quán tính mà lúc này thân thể hắn nhảy lên cuối cùng bước nhảy tới sau gáy của chúng. Đây chính là điểm yếu chí mạng của xác ướp do mấy Ma Pháp sư đã tìm ra.
Ngay lúc này thì Khải Lâm vung ra một quyền định đánh mạnh vào gáy của nó nhưng lập tức hắn thét lên
"A..."
Chỉ thấy xác ướp kia mặc dù bị giữ chân lại nhưng nó vẫn có thể hoạt động tại chỗ, ngay lúc mà Khải Lâm bước lên, một quyền tay trái của nó đã cong lên đập mạnh về sau gáy. Khải Lâm mặc dù phát hiện ra mọi chuyện nhưng hắn vẫn đánh liều, đơn giản vì thời gian hắn không đủ.
Thân thể hắn lập tức bị đập bay ra phía xa cả người đập mạnh xuống đất cơ thể lại một lần nữa b·ị t·hương.
Hắn vốn có rất nhiều thủ đoạn nhưng lúc này lại không tiện để dùng cuối cùng dưới suy tính hắn quyết định lấy ra lại hai v·ũ k·hí hình Bán Nguyệt kia ra hai giọt máu tươi lập tức được bôi lên, nhưng lúc này hắn lại không sử dụng Nghiệp Hỏa thiêu đốt mà là vận dụng cả hai thuộc tính ma pháp trong cơ thể tuy nhiên hắn lại giảm đi thuộc tính nghiệp hỏa khiến cho nó trở thành một ngọn lửa bình thường.
Lần này hắn không dung hợp lại mà để cho mỗi bên một loại thuộc tính sau đó vận dụng sức mạnh đẩy chúng lên cao.
Cũng cùng lúc đó thân hình Khải Lâm lao lên áp sát xác ướp kia thêm một lần nữa, đồng thời hắn còn không quên lôi ra ba tấm hộ thân phù còn lại ra rồi dán lên người.
Thân hình nhảy lên, lần này hắn muốn đón đỡ một cái vung tay của xác ướp thêm một lần nữa.
Ngay khi vung xác ướp kia vung tay tới gần Khải Lâm dưới bảo hộ của ba tấm hộ thân phù cố gắng bám chặt vào cánh tay nó, một ngụm máu tươi trên miệng hắn lại phun ra, khuôn mặt lại càng tái nhợt tuy nhiên lúc này hắn không có thời gian quan tâm tới những việc này.
Hai tay của Khải Lâm lúc này đang bám chặt vào cánh tay của xác ướp đồng thời Nghiệp Hỏa trong người hắn cũng ầm ầm tuôn ra thiêu đốt cánh tay của nó. Tuy nhiên sự thiêu đốt này chỉ xảy ra bên trong cơ thể của xác ướp mà bên ngoài không hiện ra một chút gì.
"Ầm...ầm...ầm...ầm"
Bốn t·iếng n·ổ lớn vang lên cùng lúc, ở bên kia bốn Ma Pháp Sư cũng đã giải quyết xong bốn xác ướp kia, ngay khi thấy tình cảnh bên này thì vội sang để trợ giúp.
Khải Lâm thấy vậy nhíu mày nếu như là bình thường hẳn hắn sẽ cảm thấy mọi chuyện xảy ra như vậy là rất tốt nhưng lúc này thì lại khác.
Trong lúc dùng Nghiệp Hỏa thiêu đốt hắn phát hiện tại chỗ trái tim của xác ướp có môt cái ngọc bội màu xanh lá đang tỏa hào quang, ngay khi nhìn thây vật này hắn đã xác định đây là một bảo vật nếu để những người khác phát hiện được thì với tu vi của hắn căn bản sẽ chẳng có chỗ tốt nào.
Vì vậy ngay lúc đám người kia đang tiến tới Khải Lâm vội vàng thúc dục một tia linh hồn ẩn chứa vào bên trong Nghiệp Hỏa sau đó tiến về phía Ngọc bội kia rồi bao quanh nó.
Ở bên ngoài Khải Lâm lúc này đã ngừng dùng Nghiệp Hỏa thiều đốt thay vào đó là hắn rời khỏi cánh tay sau đó liên tiếp vung ra hơn ba quyền cực mạnh vào ba nơi khác nhau điều này khiến cho linh khí trong người hắn bị hao tổn rất nghiêp trọng tuy nhiên đây không phải là lúc suy sét tới việc này.
Xác ướp này khi dính ba quyền liên tiếp của Khải Lâm thì thân thể không ngừng rung động, tiếng gầm thét từ nó phát ra càng dữ dội, tuy nhiên chân tay lúc này đã có chút luống cuống.
"Chính là lúc này"
Khải Lâm nắm rõ cơ hội, cùng với sự luống cuống của nó, bàn tay Khải Lâm lập tức hướng về phía hai Bán Nguyệt Dao bên kia, lập tức hai v·ũ k·hí này xoay tròn sau đó dưới sự điều khiển của hắn mà lao tới với tốc độ cực nhanh.
Xác ướp này dường như phát hiện được định né đi thì Khải Lâm lúc này từ trên thân thể nó nhảy lên một quyền vung ra đánh thẳng lên đầu nó khiến cho đầu nó không kịp xoay chuyển, ngay lập tức hai Bán Nguyệt Dao kia đã cắm thẳng vào sau gáy của xác ướp.
Lập tức tiếng gầm rống của xác ướp im bặt lại, từ trên cơ thể nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt sâu sau đó là hỏa diễm và băng thuộc tính đi sâu vào khiến cho sự cân bằng trong cơ thể nó biến bất, thấy vậy khuôn mặt Khải Lâm vẫn không có chút nào thoải mái vì mục đích của hắn chính là ngọc bội kia.
"Tiểu hữu mau lui lại"
Tiếng nói của Lạc Hải vang lên, lúc này bốn Ma Pháp Sư bọn họ đã dừng lại cách Khải Lâm không xa, nhưng lại không có ai tới giúp Lạc Nguyên, hiển nhiên là Lạc Hải muốn từ đây mà rèn luyện khả năng chiến đấu của con trai mình.
Nhưng ngay khi tiếng nói của người này vang lên thì thân thể của xác ướp đã ầm ầm tan vỡ, tại nới đó đã bị bụi mù bao quanh, cùng lúc này Khải Lâm không chút chần chừ mà vận dụng đạo linh hồn lực trên ngọc bội kia, sau đó thần không biết quỷ không hay mà kéo lại thu vào nạp giới, đồng thời thân thể cũng trực tiếp dung nhập sau vào hạt châu trước ngực, một tia linh thức được hắn lưu lại bên ngoài để điều khiển hạt châu, khí tức của hắn lập tức hoàn toàn biến mất.
Ở bên ngoài, nhóm người kia cau mày, Lạc Nguyên phía xa lúc này phun ra một ngụm máu tươi, hắn cũng cảm nhận được khí tức của Khải Lâm đã hoàn toàn biến mất.
"Hắn, hắn c·hết rồi sao?"